Chương 160: Vứt người chịu tội thay nàng(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lên cao.

Khúc Đàn Nhi ngủ đến thiên hôn địa ám.

Từ trên giường ngồi dậy, trong lòng sớm đã lôi Mặc Liên Thành ra chửi một ngàn lần.

Bất quá, ngược lại nàng cũng không có chỗ nào khác lạ. Thời khắc đó. . .bản thân cũng rất có cảm giác. Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ bắt đầu nóng lên, quan hệ này cùng người đó gọi là gì đây? Nói không là gì? Một nam một nữ, vốn đã là vợ chồng, làm cái nghĩa vụ này có phải rất bình thường hay không?

Nàng lập tức tán thành ý nghĩ của bản thân, đem một tia kì lạ nơi đáy lòng bỏ ra sau đầu.

Bước ra khỏi cửa, duỗi duỗi eo, đúng lúc thoáng nhìn thấy một cảnh trong sân, làm cho nàng cảm thấy có chuyện rất thú vị.

Cô nam quả nữ, nam có lập gia đính chưa thì không biết, nữ khẳng định là chưa gả, hai người đang ngồi tán gẫu trong đình. 

Chỉ là, Kính Tâm lúc nào thì quen Tiêu Ly?

Bất quá, khi khóe mắt quét tới thân ảnh đang chạy về hướng của nàng kia, ý cười trên miệng lập tức cứng đờ.

Sau một khắc, lập tức không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng quay người đi vào trong phòng.

Nhưng. . .

"Bát Vương Tẩu, đang vội vã muốn đi đâu?" Mặc Phượng Dương lên tiếng gọi. Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy đâu.

Khúc Đàn Nhi giả lả cười một tiếng, đi không được, tránh cũng không xong. Chỉ có thể tự nhận xui xẻo, quay người lại mỉm cười chào hỏi: "Thập Cửu Công Chúa tới chơi sao."

"Vừa nhìn thấy bản cung thì xoay người đi là ý gì?" Mặc Phượng Dương vốn là đã bất mãn đối với Khúc Đàn Nhi, tự nhiên là ăn trứng gà cũng mắc xương.

Editor:Lily073

"Ngươi nhìn lầm rồi, là do ta không nhìn thấy ngươi."

"Tốt nhất là vậy."

"Ngươi đến Tuyết Viện có việc?" Không có việc gì mà nói thì nàng ta cứ tự nhiên.

"Bản cung tới để hỏi ngươi có rãnh hay không, đi cùng Bản cung. "

"Không rảnh." Khúc Đàn Nhi không đợi Mặc Phượng Dương nói xong, trực tiếp cự tuyệt.

"Ngươi " Mắt phượng Mặc Phượng Dương trừng một cái, biết rõ là Khúc Đàn Nhi cố ý. Hỏa khí chút nữa phát ra, lại quái dị đè xuống: "Liên Thành ca ca gọi ngươi đi, không rảnh cũng phải đi."

"Đi đâu?"

Quả nhiên. . . Trừ chuyện của Mặc Liên Thành, thật đúng là không có việc gì khác có thể làm Mặc Phượng Dương lo lắng. Chỉ là, đi tìm nàng thôi? Chẳng lẽ Mặc Phượng Dương không sợ nàng làm nàng ta bực bội sao?

Thật khiến cho người ta hoài nghi. . .

"Ngươi đi thì biết? Dài dòng cái gì? !"

Sau một khắc, cả người Khúc Đàn Nhi bị Mặc Phượng Dương kéo mạnh đi lên phía trước.

Khóe mắt nhìn thấy Kính Tâm cũng đi theo, Khúc Đàn NHi mới hơi buông nhẹ lòng xuống. Nhưng mà khi đi đến chuồng ngựa, sắc mặc lại tái xanh một trận, khó coi đến hết mức có thể.

Tên Mặc Liên Thành này bảo nàng tới làm gì? Nhìn hắn cưỡi ngựa vui đùa sao?

"Thập Cửu Công Chúa sẽ không phải là muốn phi ngựa chứ?" Khúc Đàn Nhi nhẹ chau lông mài lại hỏi. Tuy nàng không thích nữ nhân Mặc Phượng Dương này, nhưng...biết nói thế nào đây? Người ta dù sao cũng là công chúa, là thân muội của Mặc Liên Thành. Nàng chỉ là một nhi nữ cha không thương, mẹ không thích, không quyền không thế, không người dựa vào, sao có thể trêu chọc nổi.

"Ngươi nói thử xem, không nhìn thấy người trên lưng ngựa sao?" Mặc Phượng Dương đắc ý nhìn Mặc Liên Thành đang cưỡi trên lưng ngựa chạy như điên, cười đến quỷ dị.

Khúc Đàn Nhi tỉnh táo quét mắt một vòng tình huống bên trong chuồng ngựa.

Trừ Mặc Liên Thành, Mặc Tĩnh Hiên cũng ở đó. Xem dáng vẻ của bọn hắn, có lẻ là vừa chơi rất thống khoái.

Nhưng mà chuyện này hình như không có liên quan với nàng, bảo nàng tới đây làm gì? Hay là Mặc Phượng Dương lừa nàng qua đây bảo là thừa lệnh Mặc Liên Thành? Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này lớn hơn. Nghĩ xem, đêm qua. . .Khụ khụ. Tên Mặc Liên Thành này sao lại khỏe như vậy? Gần hừng đông mới rời đi, sáng sớm cứ nói với nàng là muốn đi cưỡi ngựa, quả thực không cần thiết để Mặc Phượng Dương đích thân đi gọi.

"Ngươi nói xem, nếu một hồi chúng ta cưỡi trên lưng ngựa, cùng lúc ngã xuống, Liên Thành ca ca sẽ cứu người nào trước?" Mặc Phượng Dương nhìn chằm chằm Mặc Liên Thành, ánh mắt chưa từng dời đi chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net