Chương 75: Sẽ tuyệt không thay đổi(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bản vương hình như đâu có trói chân ngươi lại." Mặc Liên Thành mi phong nhẹ gảy nói.

"Vậy ngày mai ta cũng không cần đến Sương viện a?" Nếu đã biết rõ hết nội tình, vậy thì đâu cần phải giám sát nàng nữa.
Mắt sáng Mặc Liên Thành khẽ lóe. Như cười mà không cười hỏi lại:" Bản vương có nói qua câu đó sao?"

". . ." Khúc Đàn Nhi trầm mặc, tự nhận mình xui xẻo. Phí công đi hỏi.

Sau đó, xoay người một cái, lười tiếp tục để ý tới hắn, bước chân vừa nhấc, nhanh chóng ra khỏi chỗ ngồi trong đình, lại chạy về hướng của Tuyết Viện.

Khúc Đàn Nhi vừa đi, Vu Hạo từ đằng sau một hòn giả sơn đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Khúc Đàn Nhi. Lúc xác định chắc chắn nàng đã đi xa mới bước vào trong đình: "Thuộc hạ không rõ."

Tay áo dài cẩm tú của Mặc Liên Thành phất lên phía trước một cái, trong nháy mắt Thượng cổ đàn đặt ở bàn đá bay lên, xoay tròn mấy vòng, lại thản nhiên hạ xuống tiếp xúc với người hắn, nhẹ nhàng đáp ở đầu gối. Nguyên một quá trình vô cùng trôi chảy, có một sự tự nhiên phiêu dật không thể diễn tả, tư thế đẹp đến nổi không thể nói nên lời. Hơn nữa, người khác cũng không phát hiện ra hắn đã làm như thế nào. Nhìn nam nhân này, ai có thể nói hắn là nhân vật trong lời đồn đại của những người ngoài kia - Vương gia yếu đuối, chỉ biết thơ từ múa bút.
Đối với sự nghi hoặc của Vu Hạo, hắn không để ý đến. Trái lại chuyên chú nhìn vào Thượng cổ đàn đang nằm trên đầu gối, khẽ vuốt dây đàn. Ý cười như có như không ẩn hiện nơi khóe miệng.

"Chủ tử, thuộc hạ. . ." Vu Hạo muốn nói lại thôi.

"Có lời gì thì trực tiếp nói ra, Bản Vương không muốn đoán tâm tư ngươi." Mặc Liên Thành liếc hắn một cái, sau đó, lại tiếp tục nhẹ nhàng vỗ về dây đàn.

"Để Vương Phi biết rõ tính cách thật sự của chủ tử sẽ không có vấn đề gì sao?"

"Bản Vương không phải cũng đã biết rõ nội tình của nàng, như vậy cũng xem là công bằng, không ai mất mát gì, không phải sao?"
"Nhưng Vương phi là người của Khúc Đại nhân, hơn nữa cũng có thể là người làm việc cho Đại Vương gia." Sắc mặt Vu Hạo càng ngày càng lo lắng.

"Ngươi cảm thấy nàng sẽ thật sự như vậy sao?" Mặc Liên Thành không trả lời, hỏi ngược lại.

Quả thực Khúc Đàn Nhi có phải là người của Mặc Dịch Hoài hay không? Chính hắn cũng rất muốn biết.

"Thuộc hạ không biết." Vu Hạo không còn lời nào để nói, đầu cúi thấp hơn, lại như nghĩ đến chuyện gì tiếp tục hỏi: "Thuộc hạ càng không hiểu tại sao chủ tử lại đem Kim lệnh giao cho Vương phi?"

"Bản vương đang đánh cược." Mặc Liên Thành cười nhạt mà nhìn hắn, tay đan khẽ vuốt dây đàn đột nhiên dừng lại, đổi thành ấn vào dây làm cho dây đàn không còn run động. Hắn đang đánh cược, cược xem Khúc Đàn Nhi đến cùng là người của ai, nếu tất cả đều không phải, nàng sẽ chỉ là người của Bát vương phủ của hắn.

(Ly giải thích 1 chút đoạn diễn tả dây đàn này, trong tên của nữ chính cũng có 1 chữ Đàn a, có thể đây là dụng ý của tác giả.)

Hắn cũng rất muốn biết, Khúc Đàn Nhi cầm được Kim lệnh của hắn sẽ xử trí như thế nào, cất giấu? Cho người khác? Hay là. . .

"Nếu như Vương phi mang Kim lệnh giao ra ngoài. . .?" Vu Hạo hỏi, nhưng bên trong lời nói lại không nói chính xác là giao cho người nào.

"Vậy thì mang Kim lệnh trở về, đã là đồ vật của Bản vương thì người nào cũng không được cầm." (Ly: không phải Đàn tỷ đang giữ sao >"<)

"Vậy thì Vương phi. . ."

"Nếu là như vậy, ngươi triệu cáo xuống dưới, Bát vương phủ không có Vương phi." Mặc Liên Thành cười nhạt, câu đơn giản nhưng lại không thể nói ra một cách bình thường, làm người ta có cảm giác bên trong lời nói kia ẩn tàng sát khí.

"Vâng."

"Trông chừng nàng, Bản vương muốn được nhàn rỗi mấy ngày."

"Vâng." Vu Hạo lĩnh mệnh, khẽ cúi đầu chậm rãi lui xuống.

Mà Mặc Liên Thành vẫn tĩnh tọa y nguyên tại chỗ, giống như nhất thời không muốn rời đi. Mà tiếng đàn kia ngẫu nhiên cũng sẽ vang lên, nhưng lại không phải là một khúc nhạc, tựa như chỉ là có người vô tình hay cố ý run động dây đàn a.

Lại nói đến Khúc Đàn Nhi sau khi từ Sương viện đi ra thì trở về Tuyết viện.

Chân vừa bước vào cửa, lập tức ngã người trên ghế dựa, nằm đến ngay cả cử động cũng lười.

"Chủ tử, nô tỳ có việc muốn nói với cô." Kính Tâm vội vã vào phòng, vừa thấy nàng trở về, liền lập tức chạy qua.

"Chờ một chút. Kính Tâm, ta cũng có chuyện muốn nói với em. 1 tin tốt và một tin xấu, xem muốn nghe cái nào?" Khúc Đàn Nhi gương mặt có chút đỏ bừng, mang theo sự vui sướng mà vẫy vẫy tay, dựng thẳng thân thể. Không đợi Kính Tâm nói hết lời đã cắt ngang lời nàng ta.

"Tin tốt." Kính Tâm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói muốn nghe tin tốt.

"Thì là cái giường ngủ kia trong phòng Mặc Liên Thành bây giờ thuộc về ta. Hơn nữa, ta sẽ còn chuyển nó tới đây ngay lập tức, tránh khỏi đêm dài lắm mộng." Khúc Đàn Nhi cười nhẹ, đối với chuyện này hoàn toàn hài lòng đến 10 phần. Bất quá vừa nghĩ tới chuyện khác sắp nói, tâm tình lại không được tốt lắm: " Đến lượt tin xấu là, tính tình ta giả vờ ra, tất cả đều bị hắn nhìn thấu"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao, cứ như vậy thôi. Hết lần này tới lần khác hắn đều không chịu viết hưu thư, ta cũng không còn cách nào. Nhưng sau này không cần ở trước mặt hắn giả vờ cực khổ như vậy, tránh khỏi người khác tưởng chúng ta dễ ăn hiếp a. Em vừa nói muốn nói gì với ta?"  Khúc Đàn Nhi nói xong chuyện của mình, lúc này mới nhớ tới khi nãy Kính Tâm bảo có chuyện muốn nói.

"Chủ tử, nô tỳ đi hỏi quê hương của người thợ mộc kia. Bất quá lại nghe nói hắn vài ngày nữa sẽ đến Kinh Thành này, đến lúc đó chúng ta xuất phủ tìm hắn là được rồi" Kính Tâm nói.

"Không sai. Đúng là tin tốt a. Hiện tại không tay ta có vài khối vàng rồng, vừa vặn có thể phát huy tác dụng. Ngày mai chúng ta chuyển giường tới Tuyết viện, sau đó xuất phủ đi đổi khối vàng này thành ngân phiếu, về sau làm việc cũng dễ dàng một chút." Khúc Đàn Nhi lôi Kim lệnh từ trong ngực ra, nhìn trái nhìn phải thấy không có gì đặc biệt lại cất vào lần nữa.

"Không sai! Tin tức tốt ah. Ta hiện tại trong tay nhiều khối vàng khối, vừa vặn cũng bắt kịp công dụng, ngày mai chúng ta đem giường chuyển tới, ra lại phủ đi đem vàng khối làm đổi lại ngân phiếu, về sau làm việc cũng dễ dàng một chút." Khúc Đàn Nhi từ trong ngực đem Kim Lệnh cầm đi ra, trái xem phải xem, thấy không có gì đặc biệt, liền lại lần nữa thu lại.

"Chủ tử không phải những món đồ cưới kia còn rất nhiều sao? Chúng ta có thể bán chúng." Kính Tâm cũng đưa mắt nhìn Kim lệnh trên tay Khúc Đàn Nhi, cũng không xem là chuyện gì to tát.

"Không thể động đến, ta đã nghĩ kỹ, những cái đó đều là giữ lại cho các em. Chờ đến ngày ta thật sự không còn ở đây mà vị Tiểu thư kia của các em trở về, bằng với tính tình của nàng ta nhất định là không thể tồn tại ở Bát vương phủ. Khúc phủ lại không thể quay về, cho nên giữ lại những món đồ đó sau này đối với các em sẽ hữu dụng, đảm bảo được chi phí sinh hoạt, tốt nhất là đem nàng. . . E hèm, là mẫu thân của ta đi theo, tránh nàng ở trong Khúc phủ bị người ta bắt nạt, thời gian trôi qua dù vất vã cũng coi như đỡ hơn hai ngày bị người ta kiếm chuyện 3 lần." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, vẻ mặt thành thật, đối với chuyện sau này đã sớm lo liệu.

Hơn nữa dù cho vận khí của nàng không được tốt lắm, chết già ở chỗ này không thể quay về, những món bạc kia nàng cũng cần phải dùng đến. Mua một cái khách điếm nhỏ, kiếm ngày ba bữa ấm no không lo chết đói, vậy là được rồi.

". . ." Kính Tâm trầm mặc, không nói thêm nữa.

Khúc Đàn Nhi nằm xuống lần nữa, nhìn lên nóc nhà, chậm rãi đè nén sự trầm tư.

Sáng sớm hôm sau.

Khúc Đàn Nhi nhiệt huyết bừng bừng mà cho người tháo giường lớn trong phòng ngủ Mặc Liên Thành ra, chuyển đến phòng ngủ của mình lắp ráp lại một lần nữa. Đến lúc thấy cái giường lớn trong phòng mình không có chỗ để nữa, ném đi thì lãng phí liền quyết định cũng cho người tháo ra sau đó cho chuyển đến phòng Mặc Liên Thành thay thế cái giường kia của hắn.

Mà cái việc có qua có lại này ròng rã cũng mất thời gian hơn nữa ngày. Vốn là muốn mang đồ ăn sáng đến thư phòng, nhưng một hồi bận rộn lại quên đi không còn một mảnh, mà người bên kia thực sự cũng không đến nói gì.

Thời gian trôi qua một cái, chuyện gì cũng chưa làm xong.

Không bao lâu sau, cửa chính Vương phủ, tiền viện xuất hiện hai dáng người mảnh mai xin xắn, bước chân có chút do dự bước đến hướng cửa phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net