Chap 1: Có chịu dậy đi học không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5h45' "Reng...Reng...Reng..."_Chuông báo thức

-Mới chợp mắt chút mà đã sáng rồi sao?_SoT tờ mờ tỉnh rồi tắt báo thức

6h "Ting"_Tin nhắn 

Tin nhắn của TB:"Nè! Dậy chưa? Tui qua nhà cậu"

Tin nhắn của SoT:"Rồi! Qua đi"

Nhắn xong SoT tiếp tục ngủ thiếp đi

6h15' "Ting"_Tin nhắn

Tin nhắn của TB: "Nè....Nè....Nè..."

-Cái tên này lại ngủ nướng nữa rồi_TB bực mình nói

-Có nên vào hay không đây?_TB nói

~~~~~ Hôm qua ~~~~~

-Tự do rồi!_SoT nói

-Cái gì mà tự do?_TB hỏi

-Ngày mai, hai ông bà già đều đi công tác thì tui được ở nhà một mình chứ sao_SoT hào hứng nói

-Ờ_TB trả lời thờ ơ

-Ờ là sao? Cậu cũng phải mừng cho tui chứ?_SoT nói

-Mừng cái nỗi gì? Tui mới đi xin việc nhưng người ta không nhận và nói là đủ người rồi_TB chán nản

-Cái gì? Cậu lại xin việc nữa à?_SoT bàng hoàng hỏi

-Ờ_TB nói

-Không phải cậu mới xin làm việc ở quán trà sữa gần trường sao?_SoT nói

-Nhưng tui thấy không đủ cho nên xin làm bồi bàn ở một quán ăn_TB nói

-Thôi đừng buồn nữa. Không xin được chỗ này thì xin chỗ khác_SoT an ủi

-Không buồn nhưng thấy tiếc vì quán đó cho làm việc bán thời gian_TB nói

-Cậu đúng là con ma ham việc mà. Mà ngày mai cậu qua nhà tớ đi, hai đứa mình đi học chung_SoT nói

-Không...Không...Không..._TB nói

-Tớ nhất quyết sẽ không vào nhà cậu nữa đâu_TB nói tiếp

-Vì lần đó mà cậu giận đến giờ này luôn sao? Đừng giận mà. Tui xin lỗi cậu thay cho ổng bả nha_SoT nũng nịu

-Lúc trước ba mẹ cậu luôn luôn chào đón tớ mà từ lúc nhà tui bị phá sản thì họ liền lật mặt_TB khó chịu nói

-Thôi đừng giận nữa! Mà ngày mai ổng bả đi công tác hết rồi còn gì_SoT nói

-Ờ ha_TB nói

-Ngày mai tớ không đi xe nhà nữa cho nên cậu qua nhà tui đi rồi tụi mình cùng đi xe buýt_SoT nói

-Cũng được! Nhưng cậu thức sớm chút không sẽ trễ buýt đó_TB căn dặn

~~~~~ Hiện tại ~~~~~

Suy nghĩ TB:" Nhà SoT hôm nay đi công tác hết rồi mà"

"Ting ton....Ting ton....Ting ton"_TB nhấn chuông

Một cô gái mặc đồng phục người hầu bước ra mở cửa

-Ủa! TB tiểu thư, lâu quá mới thấy cô ghé qua_Cô hầu mừng rỡ

-Dạ! Lâu quá mới gặp chị mà chị đừng gọi em là tiểu thư nữa. Nhà em phá sản rồi_TB nói

-Đừng nói vậy! Đâu phải cứ là con nhà giàu mới là tiểu thư. Cô mãi là tiểu thư trong lòng chúng tôi_Cô hầu cười nói

-Cảm ơn chị! Nhưng cứ kêu em là Thiên Bình được rồi. Vậy cho thân mật_TB cười đáp

-Cũng được! Thiên Bình_ Cô hầu nói

-Nhưng Thiên Bình nè! Giúp tụi chị với!_Cô hầu nói tiếp

-Sao vậy chị?_TB hỏi

-Thiếu gia không chịu dậy. Bình thường chỉ cho phu nhân là kêu được thiếu gia mà hôm nay phu nhân đi công tác rồi. Bây giờ tụi chị không cách nào kêu được thiếu gia_Cô hầu nói

-Cái tên này_TB nói

-Lúc nãy tụi chị mới gõ cửa là thiếu gia liền quát nên không ai trong số tụi chị dám bước vào phòng thiếu gia_Cô hầu nói

-Vậy để em đi kêu SoT_TB nói

Nói rồi TB cùng cô hầu bước vào nhà. TB bất ngờ khi trước mắt cô rất nhiều người hầu đang đứng ngoài phòng SoT chỉ để làm việc kêu cậu dậy đi học

-Xin chào tiểu thư_Các cô hầu mừng rỡ

-Để em vào gọi cậu ấy cho_TB cười nói

TB bước vào trong những lời bàn tán của các cô hầu

-Tiểu thư vẫn dễ thương như ngày nào_1

-À. Lúc nãy Thiên Bình kêu chúng ta đừng kêu em ấy bằng tiểu thư cứ kêu tên là được rồi_Cô hầu nói

-Con bé này vẫn lém lĩnh như lúc nhỏ_2

-Nhưng từ khi nhà con bé phá sản thì nó không còn đến đây chơi nữa vì chủ tịch và phu nhân luôn luôn phàn nàn, khó chịu với con bé_3

-Dù vậy nhưng con bé vẫn luôn đối tốt với thiếu gia. Đúng là một cô bé tốt_4

-Thiếu gia đúng là may mắn khi có một cô bạn thanh mai trúc mã dễ thương như vậy_5

Bla....bla....bla...._Các cô hầu vừa bàn luận vừa cười khúc khích

~~~~~ Phòng SoT ~~~~~

TB lay SoT

-Nè! Dậy đi_TB nói

Không đáp lời TB, SoT kéo chăn qua đầu cuộn mình trong chăn

-Có chịu dậy đi học không?_TB nói

SoT vẫn không đáp. TB tức giận định xốc chăn SoT lên thì cậu liền bắt lấy tay cô kéo xuống giường. SoT ôm TB ngủ. 1s...2s...3s..._3 giây đứng hình, TB sực tỉnh. Cô ngồi dậy thì lại bị SoT kéo xuống ôm và lấy chân ghì chặt người TB. Chưa hết, cậu tiếp tục dùi đầu vào cổ TB rồi thở. Từng làn hơi thở của SoT cứ liên tục tấn công vào người cô khiến mặt cô đỏ như quả gấc rồi TB liền đạp SoT xuống giường

-Đứa nào dám đánh bổn thiếu gia_SoT ôm bụng nói

-Đứa này nè_TB nói mặt vẫn đỏ bừng bừng

-Ủa TB! À..À..Mình nào...dám nói...gì?_SoT đổi thái độ, lắp bắp nói

-Cho cậu 10' để sửa soạn. Sau 10' mà không xuống thì đi học một mình đi_TB nói rồi chạy ra ngoài 

Suy nghĩ SoT:"Cậu ấy mà cũng biết xấu hổ sao? Cũng dễ thương đấy chứ"

10' sau SoT cùng TB đi bộ ra trạm xe buýt 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net