Chương 2: "Cho chúng tôi thấy ông có thể làm được gì."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp 3E có hẳn một tòa nhà ba tầng riêng khi lên lớp 12. Đây là kiến nghị của tất cả học sinh và giáo viên trong trường. Không lớp nào chịu học gần lớp 3E, sợ sơ sẩy cái là mất cái mạng nhỏ, vậy nên nhà trường đành đồng ý cấp riêng cho lớp 3E một tòa nhà tách biệt hoàn toàn với các lớp khác với đầy đủ các trang thiết bị và phòng học bộ môn.

Học sinh lớp 3E dường như rất hài lòng với quyết định này của nhà trường, chỉ là họ có chút tiếc nuối khi phải tách biệt ra. Trêu đám học sinh và giáo viên trong trường rất vui đó, ở riêng một nơi thế này thì trêu kiểu gì đây.

"Này, nghe nói lớp mình có giáo viên chủ nhiệm rồi đó, tên đó còn tự nguyện nữa!" Một cậu học sinh tóc nâu mắt nâu, mặc một cái áo sơ mi màu đen và quần bò xanh sẫm, đi giày thể thao phiên bản giới hạn màu đen, trên vai khoác hờ áo khoác đồng phục của cao trung Tiên Quỷ tông cửa lớp chạy vào nói.

Nghe thông tin cậu nam sinh tóc nâu cung cấp, cả lớp 3E nháo nhào lên.

"Hể, có kẻ dám dạy lớp mình à?" Một nữ sinh tóc ngắn màu đen vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

Nữ sinh bên cạnh tiếp lời: "Bộ chiến tích hai năm qua của bọn mình chưa đủ vang dội hay sao mà có kẻ dám lên lớp với bọn mình chứ."

Cậu nam sinh ngồi đằng sau hai cô nàng uể oải nằm sấp xuống bàn: "Chán thế, còn tưởng sẽ được chơi cả năm lớp 12 cơ."

"Minh Nghi, ai là giáo viên chủ nhiệm của bọn mình thế?" Nữ sinh lam phát lam mâu hướng nam sinh tóc nâu vừa thông báo cho lớp biết việc bọn họ sẽ có giáo viên chủ nhiệm hỏi.

"Hình như là một lão già họ Mai có quan hệ khá thân mật với lão vua bắp ngô thì phải, tên Mai Niệm gì gì đó." Minh Nghi ngồi xuống bên cạnh nữ sinh tóc xanh nói.

Nữ sinh tóc xanh vuốt cằm nói: "Họ Mai, thân thiết với lão vua bắp ngô, chẳng nhẽ là Mai Niệm Khanh?" 

"Tiểu Thủy biết tên này à?" Minh Nghi hỏi.

"Ừ, họ Mai này là hàng xóm cách hai nhà của tớ, trước đây là thầy giáo của lão hiệu trưởng họ Quân trường mình." Tiểu Thủy gật đầu. "Nghe bảo tên này nổi tiếng nghiêm khắc, rất nhiều học sinh cá biệt đều bị hắn dạy dỗ cho niết bàn lại lần nữa."

"Ồ, ghê tới vậy sao, cậu nghĩ lão trị được bọn mình không?"

"Không, nhưng việc Mai Niệm Khanh chủ động nhận dạy lớp mình rất đáng nghi, có lẽ lão chưa nghi ngờ bọn mình nhưng đã nghi ngờ Thủy Thủy rồi."

"Hắn mà dám có ý đồ bất chính với Thủy Thủy thì biết tay tớ!" Một nam sinh cao to bẻ tay răng rắc nói.

Cả lớp gật đầu tán thành, riêng đương sự được nhắc tới tên Thủy Thủy thì đang nằm gục xuống bàn ngủ say sưa đến không biết trời đất là gì. Nhìn sơ qua thì có vẻ người tên Thủy Thủy này là nam, cũng không biết cái tên Thủy Thủy là tên thật hay tên giả nữa, hoặc cũng có thể là nhũ danh.

Mai Niệm Khanh dù đang đứng ngoài cửa lớp vẫn cảm nhận được sát khí dữ đội đằng sau cánh cửa, không khỏi nuốt nước bọt. Y không biết Thủy Thủy mà bọn họ nói là ai, nhưng từ giờ phải ghi nhớ cái tên này để biết đường mà tránh ra, nếu không sẽ bị cả cái lớp này hội đồng mất.

Hít một hơi thật sâu, Mai Niệm Khanh bước vào lớp.

Cả lớp đã đến đủ nên có người bước vào rất nhanh thu hút ánh mắt của mọi người. Bọn họ thừa nhận, người này rất đẹp, nhưng trong cái lớp này có người nào không mang dung mạo hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh chứ, ngày nào soi gương cũng đập vào mắt là cái gương mặt đẹp đến phi lý của bản thân, thành ra giờ cả lớp miễn nhiễm với sắc đẹp. Huống chi tên vừa bước vào này còn không đẹp bằng bọn họ.

"Chào các em, thầy tên Mai Niệm Khanh, từ giờ sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em." Mai Niệm Khanh đứng trên bục giảng, nở nụ cười nói.

Mấy đứa học sinh bên dưới không quan tâm lắm, liếc mắt nhìn tên ngu xuẩn tự nguyện dạy bọn họ một cái rồi lại quay sang nói chuyện rôm rả.

Mai Niệm Khanh không giận, vẫn giữ nguyên nụ cười hỏi: "Cho thầy hỏi là lớp trưởng lớp mình đâu rồi, có thể đứng lên báo sĩ số cho thầy không?"

Lời này vừa thốt ra, tiếng nói chuyện bên dưới lập tức chấm dứt, học sinh trong lớp quay phắt lên bục giảng nhìn Mai Niệm Khanh bằng ánh mắt bất thiện.

"Ông tìm lớp trưởng của tụi này làm gì?" Tiểu Thủy lạnh giọng hỏi.

"Thầy cần biết sĩ số lớp." Mai Niệm Khanh nói.

Xem ra cậu bé lớp trưởng này rất được lòng học sinh trong lớp, hoặc nói thẳng ra thì được cả lớp coi như em trai bảo bối mà đối đãi, quan tâm, chăm sóc hết mực.

"Tôi nói cho ông biết, ông mà dám có ý xấu với lớp trưởng thì đừng có trách bọn tôi tàn nhẫn!" Tiểu Thủy lạnh lùng nói.

Mai Niệm Khanh vội thanh minh: "Thầy dĩ nhiên không có ý xấu gì với em ấy, thầy chỉ..."

Y chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang.

"Sĩ số lớp là 23/23."

Nam sinh tóc xanh từ đầu đến cuối vẫn luôn gục xuống bàn ngủ từ từ ngồi dậy, đôi mắt xanh lam hơi mơ màng do mới tỉnh ngủ nhìn Mai Niệm Khanh nói.

Mai Niệm Khanh có chút ngẩn người.

Nam sinh này đẹp không? Rất đẹp! Nhưng cái khiến Mai Niệm Khanh chú ý ở đứa bé này chính là nó quá giống Sư Thanh Huyền! Chẳng lẽ nó là...

"Tôi tên Sư Vô Độ, lớp trưởng lớp 3E, hân hạnh được gặp thầy, thầy Mai." Sư Vô Độ đứng dậy nói.

Thật sự là Thủy Sư Vô Độ! Phong Sư Thanh Huyền tìm anh trai mình đã mấy trăm năm, mãi vẫn không tìm được, còn tưởng Sư Vô Độ hồn phi phách tán không thể đầu thai, vốn muốn bỏ cuộc, ai ngờ vị Thủy Sư đó xa tận chân trời gần ngay trước mắt, y cư nhiên học trong trường mà bọn họ đang làm giáo viên, chắc Sư Thanh Huyền sẽ vui lắm. Mai Niệm Khanh nghĩ. Y có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Sư Thanh Huyền vui tới nhảy cẫng lên như thằng điên trong phòng hiệu trưởng lúc này.

Lớp trưởng lớp 3E rất kín tiếng, hầu như không mấy xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc mới vào trường thì các thầy cô còn nhớ tên do cậu học sinh này là lớp trưởng, nhưng sau này chiến tích của lớp 3E vang dội quá, thành ra không ai dám chọc vào. Hơn nữa lớp trưởng còn rất ít khi xuất hiện, bình thường toàn gục xuống bàn ngủ, ra ngoài thì đội mũ đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ mỗi đôi mắt xanh cùng màu tóc. Không ai biết cậu lớp trưởng này ngoại hình như thế nào, lại thêm lớp 3E cứ một câu Thủy Thủy, hai câu Thủy Thủy, các giáo viên lại lo sợ mình sẽ làm ra chuyện gì chọc đám quỷ 3E không vui mà bị đưa lên đầu ngọn sóng nên không dám điều tra cậu nhóc này dù rất tò mò, bởi vậy cái tên Sư Vô Độ rất nhanh bị lãng quên, mọi người đều cho rằng lớp trưởng lớp 3E tên Thủy Thủy. Cũng vì vậy nên Sư Thanh Huyền không biết anh trai giờ đang là học sinh của mình.

"Tôi tự hỏi điều gì khiến thầy tự nguyện dạy lớp chúng tôi." Sư Vô Độ hỏi, song không chờ Mai Niệm Khanh trả lời đã tự nói. "À, có lẽ là do tôi ra vào sở cảnh sát lộ liễu quá, bị thầy bắt gặp. Cũng có thể là do tôi thân cô thế cô, một mình chèo chống cả cái tập đoàn lớn là Thanh Thủy trong khi cha, ba ba và hai anh đều nằm viện nên ông thương hại à."

"Lý do trước thì đúng, còn cái sau thì không." Mai Niệm Khanh nói. "Thầy không thương hại em, thầy khâm phục em vì em còn nhỏ đã có thể phát triển Thanh Thủy lớn mạnh như bây giờ."

Đôi lam mâu của Sư Vô Độ lóe tia sáng lạnh, y lạnh giọng nói: "Nịnh bợ cũng vô ích. Nói rõ đi, ông tiếp cận chúng tôi là có mục đích gì?"

Sư Vô Độ vừa nói xong câu này, 22 người còn lại trong lớp nhanh chóng vây quanh Sư Vô Độ, bảo vệ y ở chính giữa, mặt không chút biểu cảm nhìn Mai Niệm Khanh đứng trên bục giảng, đôi mắt họ lạnh lẽo, không giống đang nhìn một người sống mà giống đang nhìn một xác chết vô tri vô giác hơn.

Mai Niệm Khanh đã sống hơn 2000 năm, đáng lẽ không nên sợ hãi đám nhãi ranh mới 17 tuổi đầu này, nhưng không hiểu sao trước ánh mắt và khí thế như thể sẵn sàng hai tay dính máu lũ nhóc này, y lại cảm nhận thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt lưng áo.

Giờ thì y đã hiểu tại sao đến Quân Ngô cũng không dám làm gì lũ quỷ này. Chúng quá khủng bố! Chúng đem lại cho mọi người cảm giác như thể chúng sẵn sàng biến những kẻ dám chống đối chúng thành những cái xác vô hồn bất cứ lúc nào!

Những đứa trẻ này thật sự chỉ mới 17 tuổi thôi sao? Điều gì đã khiến chúng trở nên như vậy?

Vốn lúc đầu tự nguyện nhận lớp là vì hứng thú với cậu nhóc lớp trưởng, giờ lớp 3E này triệt để khơi dậy hứng thú của Mai Niệm Khanh. Học sinh trong cái lớp này chỉ có 23 người nhưng trong lớp cứ như đang chứa 23 con quái vật nhỏ đội lốt người. Chúng sử dụng lớp da người này để che giấu đi những bí mật quan trọng của chúng, chúng sẵn sàng lột bỏ lớp ngụy trang tinh xảo để tấn công kẻ khác nếu cảm nhận được nguy hiểm từ kẻ đó. Giống với tình hình lớp lúc này, vì y tự nguyện nhận chủ nhiệm lớp đã khiến chúng nghi ngờ y có ý xấu, chúng không thèm giả vờ làm con người nữa mà trực tiếp biến về nguyên hình, trở lại làm quái vật tử thần trực chờ đem linh hồn của Mai Niệm Khanh rời khỏi trần thế.

Đã lâu rồi y chưa gặp chuyện gì kích thích như này! Ý cười trong mắt Mai Niệm Khanh càng sâu. Y không tin mình không trị được đám nhóc này! Y nhất định phải xé bỏ lớp ngụy trang của chúng xem rốt cuộc hồ lô của chúng đang che giấu điều gì!

"Đừng cảnh giác như vậy chứ, thầy chỉ là cảm thấy các em vẫn còn có thể uốn nắn thôi." Mai Niệm Khanh cười nói.

"Lúc trước lão họ Quân cũng nói như vậy." Sư Vô Độ lạnh lùng nói. "Lão nói hùng hồn lắm, nhưng rốt cuộc có làm được đâu. Ông chỉ là một giáo viên bình thường, ông nghĩ mình làm được điều đó chắc?"

"Chưa thử sao biết được."

"Các người không ai hiểu chúng tôi cả, vậy nên đừng nói như thể các người hiểu chúng tôi lắm."

"Tiếp xúc nhiều rồi sẽ hiểu thôi."

"Chúng tôi cũng không cần các người hiểu, vậy nên lập tức cút!"

"Thứ cho thầy không thể tuân theo." Mai Niệm Khanh bước xuống bục giảng, hướng chỗ Sư Vô Độ đang đứng đi tới.

Những người chắn phía trước cậu học sinh lớp trưởng muốn tiến lên ngăn Mai Niệm Khanh lại thì bị người đứng ở giữa giơ tay cản, đành đứng dạt sang hai bên chừa một lối đi nhỏ cho tân giáo viên chủ nhiệm.

"Em nghĩ sao nếu cho thầy một cơ hội dạy lớp em?" Mai Niệm Khanh cười tủm tỉm hỏi.

Sư Vô Độ nhìn người trước mặt hồi lâu, lạnh nhạt hỏi: "Vì sao tôi phải cho ông cơ hội? Lớp tôi có gì đáng để ông níu mãi không buông như vậy?"

"Ai nói không có chứ. Chính các em khiến thầy rất tò mò đấy."

Sư Vô Độ nhìn Mai Niệm Khanh, Mai Niệm Khanh cũng không chút yếu thế nhìn thẳng vào mắt Sư Vô Độ. Ngay lúc Mai Niệm Khanh cho rằng mình cần chuẩn bị thêm mấy lời thuyết phục nữa thì thấy cậu nhóc lớp trưởng cả ngày gục xuống bàn ngủ xoay người ngồi xuống bàn học.

"Cho chúng tôi thấy ông có thể làm được gì." Sư Vô Độ nói rồi nằm sấp xuồng bàn học.

"Em đồng ý cho thầy cơ hội?" Mai Niệm Khanh nuốt lại mấy lời thuyết phục mới đã sắp tràn ra tới đầu lưỡi, kinh ngạc hỏi.

"Vứt hết đống camera mini và mấy nghe trộm trên người ông, sau này đừng để tôi thấy chúng nữa. Tôi biết toàn bộ cuộc nói chuyện và hành động của chúng tôi với ông hôm nay đều được truyền tới phòng hiệu trưởng."

Mai Niệm Khanh ngớ người, sau đó bật cười, lôi ra trong túi áo và túi quần mấy cái camera siêu nhỏ và máy nghe trộm thả xuống dưới đất, một phát dẫm nát hết tất cả.

Đứa bé này thật sự quá nhạy cảm. Nhưng không sao, ít ra y đã thành công ở lại dạy lớp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net