Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời mùa đông u tối bởi những đám mây và tuyết, không khí lạnh cắt da cắt thịt khiến người ta không muốn ra khỏi nhà chỉ muốn đắp chăn ở bên cạnh chiếc lò sưởi ấm áp.

Tại một căn nhà ngoại ô, xung quanh bị bao phủ bởi những đám tuyết dày đặc, không khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian nơi đây. Trong nhà có tiếng người đập phá và tiếng khóc của người phụ nữ.

Người đàn ông bề ngoài đã lớn tuổi ông ta mặc một chiếc khoác với vẻ ngoài tức giận và la hét như điên.

" Tại sao... Tại sao cô lại sinh ra đứa trẻ bệnh hoạn và kinh tởm như vậy, loại đàn bà như cô tại sao lại sinh ra đứa con quái vật đó".

Ông ta hét lên với người phụ nữ với chất giọng lạnh lẽo và khuôn mặt điên cuồng khác với vẻ ngoài nhã nhặn của ông ta. Người phụ nữ ngồi dưới đất tay ôm chân ông ta là một người phụ nữ trung niên, nhìn bà ấy với khuôn mặt toàn sự bi thương và nước mắt. Bà ấy ôm chân người đàn ông với vẻ mặt lo lắng tràn đầy nước mắt.

"  Trương Tình em xin anh... là do em thằng bé  không có tội xin...xin anh đừng nói thằng bé như vậy thằng bé là con của chúng ta mà"

Người đàn ông nóng giận dùng chân hất tay người phụ nữ ngã ra sau, chân đạp vào bụng người phụ nữ lớn tiếng quát.

" Độc phụ... cô dám nói thằng đó là con của tôi... nó không phải là con tôi... nó là quái vật...quái vật đó cô có hiểu không. Không được...không được cô và nó hãy cút đi hãy biến khỏi nơi này". Nói xong ông ta chạy vào căn phòng kế bên, trong phòng ấm cúng trên chiếc nôi màu hạt dẻ đang đong đưa, trong nôi một bé trai với làn da trắng mở to đôi mắt long lanh của mình, tay cho vào đôi môi đỏ kêu " a a".

Người đàn ông xông vào ôm đứa bé trên tay, đứa bé như cảm nhận được là cha của mình miệng nó cứ kêu " a a ê ê" với nụ cưới khúc khích trên môi. Người phụ nữ chạy vào cùng với khuôn mặt đầy nước mắt giành đứa bé từ người đàn ông và cất giọng run rẩy của mình.

" Em xin anh đừng đuổi thằng bé đi... không có chúng ta thằng bé phải làm sao... nó là con mình mà...". Người đàn ông nhìn cô ta một lúc lâu mới cất giọng nói.

" Chúng ta ly hôn đi."

Người phụ nữ đôi mắt tròn xoe như chết lặng một lúc lâu. Cất vọng run rẩy đến không thể thở nổi.

" Mình à mình nói đùa đúng không?... Mình đang nói đùa với e đúng không..."

Không đợi người phụ nữ nói hết ông ta cất giọng lạnh lẽo bạc tình và nói.

" Tôi không nói đùa với cô. Chúng ta ly hôn đi,.. cô và quái vật đó hãy ra khỏi nhà và từ giờ chúng ta sẽ không liên quan đến nhau nữa."

Người phụ nữ tội nghiệp đứng chết lặng với đôi mắt vô vồn, môi cô ấy trắng bệch ra với từng câu từng chữ từ người chồng bao năm chung sống thốt ra. Đứa bé trên tay cô vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra xung quanh nó thằng bé nhìn mẹ từ từ ngủ thiếp đi.

Người đàn ông xoay lưng bỏ đi để lại người phụ nữ chết lặng và đứa con thơ của mình trong căn phòng tưởng chừng ấm áp đó, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng.

Xin chào mọi người chương mở đầu hôm nay đến đây thôi ạ. Do lần đầu viết nên có lẽ sẽ không được trôi chảy, nếu mọi người đóng góp ý kiến hoặc cho lời khuyên xin hay bình luận hoặc nhắn tin cho mình biết nhé. Mình sẽ cố gắng và hoàn thiện bản thân để có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ làm nhà văn của mình. À nếu mọi người có thắc mắc xin hãy bình luận nhé mình sẽ trả lời thắc mắc cho mọi người một cách nhanh nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#songtính