4-3 [Hiện Đại] Y Nghiệp Và Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 4 : Y nghiệp và tình yêu
       《Tán tỉnh qua điện thoại, sóc nhỏ gửi ảnh khỏa thân cho bác sĩ, mất không chế liếm vú cho người yêu》

   Từ sau khi Lê Khôi Vĩ ngỏ lời hẹn hò đầu tiên, cả hai bắt đầu liên lạc qua điện thoại nhiều hơn. Tú Chiêu bù đắp những giây phút không gặp mặt bằng cách gọi video cho hắn, những lúc rảnh rỗi thì cậu hay chọc ghẹo hắn bằng cách gọi tên rồi bảo không có gì.

    Lê Khôi Vĩ rất kiên nhẫn chơi với cậu, Tú Chiêu gọi bác sĩ Vĩ một lần thì hắn đáp một lần, mặc dù hắn biết rõ con sóc nhỏ kia chỉ gọi để trêu chọc mình.

    Mọi ngày trước giờ ăn tối Tú Chiêu đều sẽ gọi cho Lê Khôi Vĩ, nhưng hôm nay mãi đến tối muộn cậu mới gọi đến. Nửa đêm là lúc Lê Khôi Vĩ ở trong phòng, áo blouse cùng với cà vạt siết chặt trên cổ đã được tháo ra, áo sơ mi trắng tinh không cài hai nút đầu, lúc hắn bắt máy còn đang bận đọc tài liệu, đôi kính gọng vàng làm cho khuôn mặt hắn nghiêm túc hơn bình thường.

    Lê Khôi Vĩ giữ dáng rất tốt, vì phải làm việc dưới cường độ cao cho nên hắn rất tuân thủ chế độ ăn uống của mình. Những ngày rảnh rỗi hắn vẫn sẽ tập thể dục, nhưng cũng không phải là dạng người có cơ bắp. So với đàn ông trưởng thành bình thường thì hắn chỉ có chân dài vai rộng, khung xương cao lớn hơn một chút so với trung bình.

    Tú Chiêu vẫn nhớ cảm giác được hắn ôm vào lòng xoa bụng, bàn tay to lớn kia quấn chặt lấy eo mình, trong lòng ngực ấm áp đầy mùi hương mát dịu. Cậu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, không hiểu sao trong lòng có chút ngứa ngáy. Tuy hắn không phải là dạng người cao lớn đầy cơ trên người, nhưng lại là dạng người cao lớn mang theo cảm giác an toàn tuyệt đối, thanh mảnh nhưng không yếu mềm, có thể đem lại cho cậu cảm giác bao bọc rất lớn.

    "Anh bận lắm ạ?"

    Lê Khôi Vĩ tháo kính mắt xuống đặt tài liệu qua một bên, hắn mỉm cười nhìn cậu nhóc trong màn hình, nói:

    "Không bận lắm, sao hôm nay em gọi muộn vậy?"

     "Em không ngủ được, muốn nói chuyện với anh một chút thôi ạ."

     Tú Chiêu bỏ gối ôm qua một bên, đặt điện thoại trước ngực, chống cằm nói chuyện với hắn. Lê Khôi Vĩ nhíu mày liếc qua màn hình, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống:

     "Kéo cổ áo lên trên một chút."

    Không có gối ôm che chắn, cổ áo ngủ đầy họa tiết sinh động rộng thùng thình rũ xuống, tạo ra một khe hở sâu hút. Lê Khôi Vĩ có thể nhìn thấy một nửa khuôn ngực của cậu qua màn hình, con sóc nhỏ kia lại còn chống cằm ngây thơ nhìn hắn, không những không kéo lên mà còn đẩy xuống sâu hơn.

     "Em cũng là con trai mà, lộ ra một chút cũng có sao đâu. Dù sao anh cũng là bạn trai của em, thấy một chút em cũng không thiệt !"
  
     "..."

     "Ngực em có trắng không, có đẹp không hả bác sĩ Vĩ ~ Anh có thích không?"

     "Em đúng là...."

     Lê Khôi Vĩ nhìm chằm chằm vào đầu vú bị lộ ra dưới lớp áo ngủ, dưới ánh đèn mập mờ càng trở nên thơm ngon vô cùng, vùng da khuất nắng trắng như tuyết, đầu vú như nụ hoa nhô lên thu hút hắn. Hắn chỉ dám mắng thầm một câu em đúng là đồ dâm đãng. Cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra khỏi miệng, làm sao có thể kiềm lòng trước sự quyến rũ đáng yêu này đây?

    Tú Chiêu trêu chọc hắn đủ rồi thì ngoan ngoãn che lại, cậu cảm thấy làm như vậy rất vui. Nhìn Lê Khôi Vĩ hận không thể nắm lấy áo của cậu kéo lên lại vị trí ban đầu, một mực chăm chăm nhìn vào đầu vú lộ ra, thậm chí hắn còn đặt điện thoại ở gần mình hơn, vừa để nhìn rõ ràng hơn vừa tránh có ai đó đột ngột đi vào trông rất giống như đang vụng trộm làm chuyện xấu xa.

    Lê Khôi Vĩ không phản đối chuyện Tú Chiêu lộ ngực cho mình thấy, cả hai hẹn hò cũng là chuyện đinh đóng cột. Ban đầu hắn còn tỏ vẻ không cho phép cậu nghịch ngợm lung tung, nhưng vài lần sau lại không nói gì nữa, cậu khoe bao nhiêu thì hắn xem bấy nhiêu, có khi còn yêu cầu cậu lộ ra nhiều thêm một chút. Mỗi lần nhìn ánh mắt sâu hút của Lê Khôi Vĩ, Tú Chiêu lại có cảm giác mình đã bôi đen một vị bác sĩ trong sáng quân tử, từ một người hay chú ý không cho cậu nghịch trở thành một tên không thấy vú của cậu thì không vui.

    Tú Chiêu rất thích nhìn thấy phản ứng của Lê Khôi Vĩ, cho nên hầu như lần gọi điện nào cũng chuyển từ lành mạnh sang dâm dục thế này. Cậu thường hay mặc đồ rộng để dễ dàng cho hắn thấy, còn học được cách làm nũng những lúc quan trọng để câu thêm một chút cảm tình của hắn.

     Chẳng mấy chốc mà Tú Chiêu và hắn đã hẹn hò cùng nhau gần nửa tháng, gặp mặt được vài lần nhưng rất ngắn ngủi. Lê Khôi Vĩ mỗi lần gặp đều tuân thủ quy tắc, quan tâm cậu mọi lúc mọi nơi, nhưng hắn nhất quyết không tiến sâu thêm nữa. Hẹn hò lâu như thế mà chỉ dừng ở nắm tay và hôn trán mà thôi.

    Đối với chuyện này Tú Chiêu cũng không biết nguyên do, cậu nghĩ mãi cũng không hiểu mình đã đi sai bước nào. Lê Khôi Vĩ giống như một tảng băng lớn biết đi, chỉ ôm hôn cậu nhưng lại không hề tiến xa hơn. Đáng lẽ sau khi hẹn hò thì hắn nên đè cậu ra ngày ngày đêm đêm ôm ấp, thể hiện tình yêu nồng nhiệt mới đúng. Tú Chiêu chủ động cho hắn hôn thì hắn cũng chỉ hôn lướt một cái, cho hắn sờ thì hắn chỉ xoa xoa một lúc rồi thôi. Con người kia lúc nhìn cậu rõ ràng chất chứa rất nhiều dục vọng, nhưng hắn một mực đè nén không phát tiết ra ngoài.

    Mỗi lần nhìn thấy thân thể cao lớn của hắn, Tú Chiêu thật sự rất muốn được thân mật thêm một chút, nhưng bạn trai của cậu lại không hiểu được, dịu dàng hôn một cái rồi đưa cậu về nhà. Có đôi lúc Tú Chiêu còn nghĩ có khi nào hắn chỉ đùa giỡn với mình thôi hay không? Hoặc có lẽ hắn thật sự không có ham muốn với cậu, yêu đương cũng vì thấy vui.

     Quả thật Lê Khôi Vĩ không hề muốn tiến xa thêm, hắn nhẫn nhịn dục vọng của mình, từ từ tìm hiểu những điều liên quan đến quan hệ đồng tính. Hắn không muốn vì ham muốn của mình mà ảnh hưởng đến nhiều hậu quả về sau, trước khi gặp Tú Chiêu hắn cũng chưa chuẩn bị chuyện này. Dù rất muốn ăn trọn thân thể đáng yêu kia vào bụng, nhưng hắn chưa có kinh nghiệm, nếu như không may khiến Tú Chiêu bị bệnh thì hắn hối hận cũng không kịp.

     Quan hệ đồng tính rất đặc biệt, bộ phận làm tình cũng phải được chăm sóc rất tỉ mỉ thì mới có thể ngăn ngừa được có bệnh liên quan. Hắn làm bác sĩ cho nên biết rất rõ quan hệ đồng tính dễ mang lại bệnh tật như thế nào, hơn nữa người đau nhiều nhất là Tú Chiêu chứ không phải hắn. Dù cậu nhóc kia có tính dâm trời sinh thì cũng không thể nhịn đau được, hắn không nỡ làm một chuyện mà bản thân không có kinh nghiệm cũng như chưa từng thử qua bao giờ.

     Lê Khôi Vĩ tìm đến nam khoa hỏi các bác sĩ khác, lên mạng tìm hiểu thông tin về chuyện này. Trước khi làm tình thì người nằm dưới phải vệ sinh rất kĩ, có khi thục rửa cả một buổi vô cùng mệt. Khi bị đâm vào cũng không sung sướng gì mấy, nếu làm lần đầu còn có thể bị bong da chảy máu, tình yêu không lớn thì ai mà cam chịu làm như vậy. Cái mông của Tú Chiêu múp thịt đẫy đà, nhưng cũng đồng nghĩa lỗ nhỏ bên trong rất bé, không thể đút vào ngay được. Hơn nữa lối đi bên trong mềm mại rất dễ bị tổn thương, nếu như hắn quá phấn khích mà đâm mạnh hơn một cái thì có lẽ ngày hôm sau Tú Chiêu phải chuyển từ phòng ngủ sang phòng bệnh.

    Có thể hắn sẽ làm Tú Chiêu sướng một chút trong lúc yêu, nhưng so với những di chứng trước và sau khi làm tình lại khiến hắn không muốn làm nữa. Thân thể Tú Chiêu ốm yếu lại còn hay bị bệnh vặt, chỗ đó của hắn lại quá thô to so với mông cậu. Làm xong còn phải chú ý không được để nhiễm trùng, vệ sinh sạch sẽ nếu không sẽ dễ mắc các bệnh tình dục. Tú Chiêu không để ý đến chuyện đó, nhưng hắn lại rất để ý. Hắn có thể nhẫn nhịn không làm chuyện này, tình nguyện yêu đương mà không có làm tình.

    Hắn đọc rất nhiều bài viết của những bạn nằm dưới trong cộng đồng, tuy rằng rất đau nhưng lại thỏa mãn được tâm lí. Gặp bạn đời yêu mình thì dù có trao thân đi cũng rất vui vẻ, làm tình ban đầu đau nhưng làm nhiều sẽ quen, đối với những mối quan hệ đồng tính thì chuyện hòa hợp về mặt tình dục rất quan trọng, dù sao cũng không có cặp đôi nào vững vàng chịu được cảm giác ăn chay ôm nhau suốt đời, huống hồ gì đàn ông đều có ham muốn tình dục bẩm sinh.

     Lê Khôi Vĩ cũng là người bình thường, dù hắn rất muốn nhưng lương tâm không cho phép. Mỗi lần gặp Tú Chiêu thì hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ôm hôn một chút, không dám tiến xa hơn. Mỗi lần đưa cậu về nhà, hắn sẽ bế cậu lên đùi mình ngồi trong xe, hôn nhau đến mức không thở nổi mới hài lòng buông ra. Bàn tay của hắn cũng sẽ nắm chặt hai cánh mông múp, xoa nắn chúng để tiêu tan bớt ham muốn điên cuồng của mình.

    Người trong lòng hắn rên rỉ đáng yêu, rất tự nhiên nhích mông ra cho hắn sờ. Lần nào cũng làm nũng như vậy nhưng không lần nào hắn thoát khỏi vòng lặp đó, tìm đến cánh môi hồng hôn lên điên cuồng, giải tỏa khát khao thân thể thông qua nụ hôn nồng nàn kia.

   Tú Chiêu vòng tay lên cổ Lê Khôi Vĩ, chiếc áo phông màu trắng ngắn tay làm lộ ra hai khớp xương thon dài. Cậu mềm nhũn người, ôm chặt người đàn ông của mình trong ngực. Việc hắn không chịu đụng chạm yêu thương mình làm cho cậu rất tủi thân, cảm giác yêu không an toàn này khiến tinh thần luôn trong tình trạng căng thẳng lo âu. Tú Chiêu buồn bã tựa đầu lên mái tóc của hắn, chôn chặt cái đầu to vào lòng ngực mình, giọng nói vừa tủi thân vừa ấm ức:

    "Anh không thích em đúng không?"

    Cậu không đợi hắn trả lời câu hỏi, đè hết sức nặng của mình lên thân thể của Lê Khôi Vĩ, trong lòng giống như có một thứ gì đó bóp chặt lấy, nhấn chìm tâm trạng của cậu. Tú Chiêu không biết bản thân bị làm sao, cuối cùng vẫn bị sự tủi thân chiếm đóng toàn bộ tâm trí, nước mắt tuôn như mưa. Đôi mắt trong treo ngập nước, từng hạt từng hạt nặng nề rơi xuống, cậu đã che giấu tốt như vậy nhưng lần nào cũng bị thua. Rõ ràng không nên làm quá mọi chuyện, nhưng khát khao được yêu thương trong lòng vẫn không ngừng đốt cháy trái tim cậu.

    Bởi vì cậu hiểu rõ rằng bản thân đang ở đâu, đang làm gì và tình yêu xinh đẹp này được sinh ra từ nơi nào. Cậu không thể che giấu được bản tính dâm đãng của mình, không thể che giấu được thói hư đòi hỏi tình yêu từ người khác. Cậu chỉ mới quen người đàn ông này gần một tháng, nhưng cậu lại hoàn toàn chìm đắm vào mối tình ngắn ngủi này. Cậu chỉ có thân thể dị dạng này thôi, nếu hắn không cần thì cậu biết phải làm sao đây? Tú Chiêu có thể giả vờ ngây thơ tươi sáng, có thể biến thành một người hiểu chuyện, cũng có thể biến thành người biết lắng nghe nhưng cậu không thể chịu được cảm giác bị vứt bỏ, bị căm ghét, bị ánh mắt kì thị của những người mình yêu thương.

   Có lẽ cậu đã dồn nén nó quá lâu trong lòng, tiếng nức nở trở thành tiếng khóc lớn, từ từ vang lên trong khung xe chật hẹp. Ấm ức trong lòng biến thành từng sợi cảm xúc vô hình bện chặt rồi hòa tan vào nước mắt rơi ra ngoài, tâm trạng tồi tệ dày đặc từ từ vơi đi.

    Lê Khôi Vĩ không biết tại sao Tú Chiêu lại khóc, lần đầu tiên trong đời hắn thấy một thiếu niên khóc lớn như vậy. Tiếng khóc nức nở giống như đã trải qua rất nhiều chuyện buồn, từng tiếng một vang vào tim hắn. Sóc nhỏ ham ăn thường ngày hoạt bát vui vẻ, lúc nào cũng khiến hắn thư giãn vô cùng. Lần này cậu khóc vô cùng thảm, dáng vẻ yếu đuối mỏng manh hoàn toàn bại lộ, cả người run rẩy không ngừng.

    "Sao lại khóc? Em đừng khóc nữa. Ngoan, bình tĩnh lại nào...cho tôi biết lí do được không?"

    Lê Khôi Vĩ chưa từng dỗ người khác, hắn vụng về xoa dịu cảm xúc của Tú Chiêu. Phủ bàn tay to lớn lên tấm lưng mượt mà của cậu, vuốt ve như dỗ em bé. Hắn sợ cậu nhóc của mình khóc nhiều sẽ bị nấc cục, vừa vuốt ve vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cậu.

     Mùi thơm từ cơ thể của Tú Chiêu lan tràn trong khoang mũi của hắn, lòng ngực phập phồng dồn dập, thịt mềm bị chủ nhân dày vò đến mức đỏ ửng, khiến cho hắn thấy cũng phải đau lòng. Chờ đến khi cảm xúc của sóc nhỏ có dấu hiệu hạ xuống, hắn mới đẩy người ra mặt đối mặt. Trong ánh mắt sâu thẳm lạnh nhạt ánh lên vẻ dịu dàng, con ngươi chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Tú Chiêu:

    "Đừng khóc nữa có được không? Có phải tôi đã làm gì khiến em buồn đúng không? Tôi xin lỗi nhé..."

    Hắn nói xong một câu thì dụi vào lòng của Tú Chiêu, hôn lấy cánh môi đỏ mọng có chút sưng lên của cậu, sau đó mới tiếp tục thổ lộ tình cảm của mình:

    "Tôi không hề ghét em Tú Chiêu à, tôi chưa bao giờ ghét em cả. Hẹn hò với em là tôi tự nguyện bởi vì tôi rất thích em, em có hiểu không?"

    Bởi vì nhất thời không khống chế được cảm xúc cho nên Tú Chiêu mới khóc lớn như vậy, cậu nghĩ rằng Lê Khôi Vĩ không thích thân mật với mình cho nên mới mít ướt như vậy. Cậu tròn mắt nhìn hắn, hương vị của nụ hôn vừa rồi vẫn còn lưu lại trong khoang miệng, từng phút từng giây đều chứng tỏ sự nồng nhiệt của nó. Tú Chiêu nhìn gương mặt đẹp trai đang chăm chú theo dõi mình, hai cánh môi mím lại thành một đường thẳng, lấy hết dũng cảm vén áo lên.

    Hôm nay cậu mặc mỏng ra đường, sau lớp áo phông không còn che chắn gì nữa, da thịt cứ thế lộ ra không khí. Tú Chiêu vén áo đến tận cổ, chạm ngực mình vào khuôn miệng của Lê Khôi Vĩ, ép hắn chứng minh những lời mình vừa nói.

    "Tú Chiêu...em muốn làm gì?"

    Đầu vú đáng yêu bị cậu đặt trước miệng của Lê Khôi Vĩ, thấy hắn vẫn không chịu nhúc nhích cho nên dũng khí của cậu cũng bay sạch. Tú Chiêu nản lòng thả áo phông xuống, chuẩn bị trèo xuống người hắn.

    Khoảng khắc cái mông của cậu vừa nhấc lên, Lê Khôi Vĩ đã nổi điên kiềm chặt lại. Hắn vội vàng vén áo phông mỏng manh của cậu lên, nhìn ngắm hai đầu vú đáng yêu mà mình thèm muốn. Da thịt của Tú Chiêu có sự hấp dẫn quá lớn đối với hắn, do dù đã cố gắng nhịn vẫn không thể chống cự được. Lê Khôi Vĩ mất khống chế vươn lưỡi ra liếm lên đầu vú của cậu, dùng sức bao lấy núm vú xinh đẹp rồi bú mút trong miệng. Đã đến lúc này rồi, làm sao hắn có thể không hiểu được ý của Tú Chiêu cơ chứ?

    Hắn giống như một thú dữ đã đói nhiều ngày, vồ vập con mồi không hề thương tiếc. Cả người của cậu được đặt lên vô lăng xe, bánh lái hình tròn làm bệ đỡ cho thân thể, cặp đùi kẹp chặt vào hông của Lê Khôi Vĩ. Hắn dùng lưỡi chơi đùa với núm vú, bú mút nặng nhẹ tùy theo sở thích, quả nhiên cái vú này ngon miệng vô cùng, thịt vú không nhiều nhưng lại khiến cho hắn bú mãi không chán, núm vú sưng lên giống như hạt châu tỏa ra hương vị làm hắn nghiện. Bàn tay cũng góp sức chơi đùa thân thể của Tú Chiêu hết mình, hắn vừa bú vú vừa dùng tay bóp một bên còn lại, nhào nặn đủ loại hình dạng, dính chặt vào hai bầu vú không muốn rời.

    "Ưmmm....nhẹ thôi mà~ sướng quá..."

    Vòng eo thon thả uốn lượn, cánh mông vùi chặt vào đùi hắn, khơi gợi lên dục vọng hừng hực như lửa. Cặc lớn trong quần không yên phận rục rịch đòi yêu, đỉnh lên thịt mông múp rụp một cách gợi tình. Lê Khôi Vĩ đắm chìm vào hai bầu vú mềm, điên cuồng bú mút thịt vú xinh đẹp. Hắn che lấp từng tấc thịt vú trắng nõn bằng dấu hôn của mình, mỗi tiếng chậc chậc do hôn mút tạo ra đều để lại một dấu vết đỏ chót. Chỉ mới bú vú thôi mà hắn đã thấy sướng đến mức này, cả thân thể hưng phấn gào thét. Thật hối hận vì đã không  cắn cái vú đáng ghét này sớm hơn, chỉ là một nắm thịt mềm mà cũng khiến hắn mất ăn mất ngủ.

     Khung cảnh ám muội trong xe khiến cho bầu không khí ngập tràn hương vị ngọt nồng, Tú Chiêu bị đè trên vô lăng bú vú đến mức ngây người, sung sướng câu lấy từng chút sức lực của cậu. Lê Khôi Vĩ giống như bị tháo chốt an toàn, dính lấy cậu như thể hắn đã nhẫn nhịn rất lâu. Thân thể mềm mại không chịu nổi sự kích thích quá lớn, Tú Chiêu vặn vẹo cơ thể tránh đi cái miệng chăm chỉ bú mút núm vú của mình, giảm bớt sung sướng quá lớn không kịp tiếp nhận. Nhưng cậu càng né tránh thì hắn lại càng điên cuồng hơn, thay phiên bú lấy hai bầu vú múp không chịu nhả. Đợi đến khi Lê Khôi vĩ thật sự thấy đủ, hai bầu vú xinh đẹp trắng mịn đã bị phủ chi chít dấu hôn, hai núm vú bị mút đến mức sưng đỏ. Có nơi bị hắn hôn quá mạnh, thịt vú nơi đó bị đỏ chót giống như vết bầm, vừa tê vừa sướng.

    Lê Khôi Vĩ nhả đầu vú trong miệng ra, mặc dù hắn không hài lòng với thời gian ngắn ngủ trên xe này nhưng cũng không thể bú quá lâu được. Cặc lớn trong quần nứng đến mức đau nhức, hắn chỉ có thể kiềm chặt vòng eo mỏng manh của Tú Chiêu, đè chặt hai cánh mông múp thịt của cậu xuống cặc mình, tìm kiếm một chút an ủi.

    Tú Chiêu ưỡn mông mặc kệ hắn, cậu ngoan ngoãn lắc mông an ủi cặc bự sưng phồng trong quần hắn. Tận hưởng dư vị sau khi hóa giải được buồn bực trong lòng.

    "Còn giận tôi nữa không?"

    Lê Khôi Vĩ ôm chặt người vào lòng mình một lần nữa, hắn hôn lên mái tóc của cậu, vuốt ve âu yếm như một báu vật trân quý đời mình. Cậu nhóc này mềm yếu vô cùng, chỗ nào cũng khơi gợi lên tình yêu thương của hắn. Nhìn sóc con đỏ mặt không dám trả lời, hôm nay đúng là một ngày hời cho hắn. Nhớ tới dư vị của núm vú xinh đẹp kia, hắn lại không nhịn được vùi đầu vào bú mút.

    Cả hai dùng trọn vẹn một ngày nghỉ hẹn hò với nhau trong xe, phần lớn đều nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào của Tú Chiêu, tiếng chụt chụt vang dội của miệng lưỡi va chạm trên da thịt. Cứ vậy mà Lê Khôi Vĩ đã được nếm thử da thịt mà hắn đã thèm mỗi đêm, lại còn được Tú Chiêu chiều chuộng cho phép bú đến khi nào chán thì thôi. Đúng là sung sướng không thể nói hết thành lời.

  

    
   

   

_________________
Momo ủng hộ tác giả:
0348785421
    

Tác giả:

Phúc lợi cho 1M lượt đọc đến rồiii~
Chân thành cảm ơn bạn đọc đã luôn ủng hộ yêu thương mình và truyện nhé moaz~~~

Chap sau ụ cháy quần luôn nhé ><


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thôtục