4-6* [Hiện Đại] Y Nghiệp Và Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 4: Y nghiệp và tình yêu
     《Bác sĩ Vĩ khám lồn nhỏ bằng kẹp mỏ vịt, tai họa không may》

 
   Bệnh viện trung ương nghỉ hoạt động ngày chủ nhật, các bác sĩ chính sẽ được nghỉ ngơi ở nhà một ngày như chế độ làm việc nhà nước. Lê Khôi Vĩ dành trọn một ngày nghỉ hôm nay để dính lấy con sóc nhỏ của mình, bởi vì qua hôm nay hắn phải về lại nhà cũ.

   Có lẽ hôm qua hắn đã địt nhóc con này hơi mạnh, đến tận 10 giờ sáng mà Tú Chiêu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cậu ngủ say sưa trên chiếc giường mềm mại của mình, ngoan ngoãn hệt như một em bé. Lê Khôi Vĩ không có thói quen ngủ nướng, hắn chỉ đành ngắm Tú Chiêu một lát rồi dậy làm việc nhà.

   Căn nhà này không tính là nhỏ, nhưng so với nơi ở hiện tại của hắn thì vẫn hơi bé nên việc dọn dẹp cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Lê Khôi Vĩ lau nhà một lượt, dọn dẹp bếp thật sạch sẽ rồi làm bữa ăn sáng. Tú Chiêu thích ăn trứng cho nên hắn làm thêm một quả cho cậu, đợi mọi thứ xong xuôi thì đồng hồ cũng điểm 11 giờ 30.

   Bây giờ đã tính là bữa trưa, Lê Khôi Vĩ lại làm thêm vài món mới lên phòng gọi Tú Chiêu dậy.

   "Tú Chiêu, dậy thôi. Mặt trời hôn lên mông em rồi, không dậy thì tôi sẽ ghen đấy."

   Lê Khôi Vĩ vừa nói vừa xếp chăn lên, Tú Chiêu trần truồng như bánh nếp nằm gọn thành một đường cong. Hắn mỉm cười ôm cậu lên, đặt lên cái má đáng yêu một nụ hôn thật to.

    Da thịt trắng hồng của cậu được ánh nắng chiếu vào, từng đường nét nuột nà phát quang trên nền đệm trắng tinh xinh đẹp vô cùng. Nửa mặt chìm vào gối mềm, cánh môi hơi chu nhẹ hồng hào như quả chín. Càng nhìn càng khiến cho người khác nổi lòng suýt xoa, kìm nén ham muốn đen tối trong lòng.

    Lê Khôi Vĩ đưa tay lên chạm vào gương mặt của Tú Chiêu, hắn cẩn thận niết nhẹ lên má thịt của cậu một lúc rồi mới ôm cả người dậy vào nhà tắm. Nhìn bằng mắt thường thì da thịt của cậu có vẻ rất đầy đủ, nhưng khi hắn bế lên lại cảm giác vô cùng nhẹ. Cõ lẽ là do khung xương của Tú Chiêu nhỏ, nếu không được nuôi tốt thì cậu so với những người đồng tuổi bé hơn rất nhiều.

    Nhóc con bị phá rối giấc ngủ cuối cùng cũng tỉnh dậy, cậu ngơ ngác rửa mặt, được bế trên tay để súc miệng. Tú Chiêu chỉ cao bằng vai của Lê Khôi Vĩ, chỉ ôm thôi mà đã lọt hẳn vào lòng của hắn. Nếu để người ngoài thấy được hình ảnh này, không chừng còn tưởng rằng hắn có con sớm.

   Sau khi vệ sinh xong thì Tú Chiêu cũng tỉnh ngủ hẳn, Lê Khôi Vĩ lấy đồ từ trong tủ ra rồi cuối xuống mặc cho cậu. Ánh mắt của hắn dừng trên bắp đùi non đầy dấu hôn của mình, trong lòng có chút vui sướng cùng với chột dạ, khóe môi lén lút cong lên.

   Tú Chiêu thấy hắn cứ nhìn chằm chằm bắp đùi của mình, cậu ngượng ngùng khép chặt lại, thúc giục hắn mau mặc đồ.

   "Chỗ đó còn đau lắm ạ...anh đừng địt nữa mà, em muốn ăn cơm."

   Lê Khôi Vĩ tách đùi cậu ra xem, quả nhiên lồn non vẫn còn sưng đỏ. Hai mét thịt hồng hào bị hắn dập tơi tả, bây giờ trông vừa thương vừa dâm. Khó trách hắn không kiềm chế được, cái bướm non này quá xinh đẹp hấp dẫn. Nhưng bị sưng thế này đúng là hắn hơi quá đáng, nếu không bôi thuốc và kiểm tra kĩ thì thịt bên trong rất dễ bị nhiễm trùng đau rát.

   "Sau khi ăn cơm xong tôi sẽ kiểm tra nó cho em. Tôi xin lỗi vì đã không kiềm chế bản thân, ráng nhịn đau một chút nhé."

   Hắn vừa nói vừa hôn lên lồn non tựa như an ủi, sau đó nhanh chóng mặc đồ cho Tú Chiêu rồi xuống nhà ăn cơm.

    Ngày mai cha mẹ của cậu sẽ lên thành phố. Lê Khôi Vĩ không mang qua quá nhiều đồ nên cũng không mất công dọn dẹp nhiều lắm.

    Sau khi về nhà, hắn thuận tiện chạy qua bệnh viện mượn một số dụng cụ y tế rồi tới nhà Tú Chiêu kiểm tra cho cậu. 

   "Ngoan nào, tách hai chân ra. Để tôi xem thử bên trong có bị thương không."

   Tú Chiêu bị hắn ép nằm lên giường, dưới ánh đèn trắng chuyên dụng, thân thể trần trụi của cậu bị phơi bày không sót một chỗ nào.

    Lê Khôi Vĩ tách hai bắp chân của cậu ra, nhìn thấy hai mép thịt múp sưng lên che kín cả cửa lồn thì nhíu mày. Quả nhiên đêm qua chơi quá hăng, không cẩn thận nên vừa sưng vừa đỏ. Nếu không may thịt lồn bên trong bị rách thì nguy cơ bị nhiễm trùng rất cao.

   Hắn dùng kẹp mỏ vịt đã được khử trùng, nhẹ nhàng vạch mép lồn ra rồi đút vào. Chiếc kẹp này có thể nong rộng lối đi vào tử cung để quan sát bên trong, Lê Khôi Vĩ dùng đèn chiếu vào, nghiêm túc quan sát lồn nhỏ.

    Cảm giác bị vật thể lạ xâm nhập vào cơ thể không dễ chịu chút nào, Tú Chiêu xấu hổ run rẩy vài tiếng. Cậu bị kẹp mỏ vịt mở rộng chỗ đó, lại còn bị người yêu chăm chú xem lồn nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu thấy ngượng ngùng như vậy.

    Kẹp mỏ vịt được làm bằng kim loại, so với thịt lồn mềm mại thì cứng hơn nhiều. Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, lồn non bắt đầu chảy nước ra ngoài. Tử cung đỏ chót co bóp nhả nước dâm, thịt lồn rạo rực ngậm lấy đầu kẹp mút mát dâm đãng. Lê Khôi Vĩ chỉ mới nhìn một lát đã không nhịn được, âm thầm mắng một tiếng quá dâm.

    Bên trong lối đi toàn là thịt mềm, cũng may độ co giãn tốt và nếp uốn nhiều cho nên không bị thương. Lồn non bị địt đến mức sưng to mà vẫn chưa đã thèm, mới bị kẹp mỏ vịt đút vào đã chảy nước thèm ăn. Lần này Lê Khôi Vĩ không những thấy lồn non ngậm chặt cây kẹp, mà còn thấy rõ từng nếp uốn chặt khít đỏ tươi điên cuồng co bóp bên trong. Thậm chí hắn còn nhìn thấy cửa tử cung chặt khít, từng luồng nước dâm thơm ngọt đều bị tống ra ngoài, thấm ướt đệm giường bên dưới.

    Lê Khôi Vĩ không ngờ lồn non của Tú Chiêu lại dâm đãng nhiều nước đến mức này. Hắn nhìn chằm chằm từng nếp uốn đang bú lấy thân kẹp, tưởng tượng cảm giác được nó quấn lấy cặc bự của bản thân, ẩm ướt mềm nhũn sung sướng vô cùng. Càng nhìn càng thấy nứng.

   Tú Chiêu bị kích thích đỏ mặt, dùng hai tay ôm ngực che mặt mình lại, nhỏ tiếng rên rỉ:

   "Ưmm...em khó chịu~ Đừng kẹp nữa mà..."

   "Chịu khó một chút nữa, để tôi xem bên trong có bị rách không."

    Lê Khôi Vĩ rút kẹp mỏ vịt ra, thay bằng một loại ống trong suốt bằng silicon. Hắn mở rộng cửa lồn, tiếp tục đút vào quan sát. Lần này suýt chút nữa hắn đã nhịn không nổi, kẹp mỏ vịt vẫn còn hạn chế tầm nhìn, nhưng loại ống trong suốt này thì có thể quan sát toàn bộ bên trong lồn non của Tú Chiêu. Từng nếp uốn cho đến cửa tử cung đều bị hắn nhìn không sót thứ gì.

   Lối đi bên trong đỏ tươi ướt át, thịt lồn mút chặt thân ống phát ra tiếng chụt chụt vang dội. Lê Khôi Vĩ chịu đựng cảm giác khô nóng từ cổ họng, hắn đẩy nhẹ ống silicon vào trong, nghiến chặt vào cửa tử cung yếu mềm. Hắn vừa ấn vừa nghĩ tới lúc địt cậu, đầu cặc trong lúc hưng phấn cũng nghiền ép tử cung như thế này.

   "Ưmmm~ đừng ấn...anh rút ra đi...aaaa đừng ép tử cung..trướng lồn em mà...~"

   Lê Khôi Vĩ mặc kệ lời van xin rên rỉ của cậu, hắn đè cái eo đang cong lên vì sướng của nhóc con, mạnh tay ấn mạnh ống trong suốt vào sâu trong lồn múp. Hắn càng ấn càng nghiện, ghi nhớ thật sâu từng nếp thịt bên trong cửa lồn.

   Tú Chiêu bị hắn chơi xấu, cậu chỉ còn cách ưỡn người rên rỉ. Giây trước còn nghiêm túc khám bệnh, giây sau đã biến thành trò chơi tình dục. Hai bắp đùi bị tách ra hai bên đã mỏi nhừ, thịt lồn ướm đầy nước dâm lép nhép chảy ra ngoài.

   Kiểm tra lồn nôn đã hoàn tất từ lâu, nhưng khoái cảm được nhìn sâu vào động thịt khiến mình điên cuồng quả thật làm cho hắn không muốn dừng lại.

   Lê Khôi Vĩ nhớ lại cảm giác lúc địt cậu, cử động ống trong suốt theo nhịp đụ, lúc ngoáy tròn lúc ấn mạnh, dựa theo nhịp cặc mà chơi đùa lồn non của Tú Chiêu, thích thú quan sát từng nếp thịt lồn đang nỗ lực co bóp.

   Tử cung bị hắn chơi vừa sướng vừa đau, nước dâm men theo ống dài chảy ra ngoài. Mỗi một lúc Lê Khôi Vĩ ấn càng mạnh, đến khi đầu ống tròn gần thụt vào tử cung mới dừng lại. Cuối cùng dưới sự sung sướng quá sức chịu đựng thì lồn dâm cũng lên đỉnh, đẩy ống silicon ra ngoài.

   Lê Khôi Vĩ thả hai chân của cậu xuống, hôn lên bắp đùi mỏi nhừ để an ủi cậu. Lồn múp xinh đẹp vẫn không thể tránh khỏi bị hắn nhắm tới, hai mép thịt vừa thoát khỏi ống nhựa đã bị hôn.

   Cửa lồn bị đầu lưỡi đâm vào mút liếm, nước dâm trào ra đều bị Lê Khôi Vĩ nuốt vào bụng. Hắn gấp gáp dính chặt vào hai môi lồn, bú liếm thịt mềm ẩm ướt. Tú Chiêu không phải là đối thủ của hắn, cậu bị liếm lồn vừa tê vừa sướng, cái eo vặn vẹo nhiệt tình trong khoái cảm, rên rỉ sung sướng.

   "Sướng quá~...ưmmm...đừng mút mạnh mà..em sướnggg~"

    Lồn nhỏ của cậu bị khai quật triệt để, thịt lồn quấn lấy đầu lưỡi đang chọc ngoáy điên cuồng. Lê Khôi Vĩ vừa mút mạnh vừa đâm chọc, moi móc nước dâm từ sâu trong tử cung vào miệng mình, hắn vùi mặt vào lỗ lồn nhỏ bé của sóc con, thỏa thích liếm láp thịt mềm ngọt ngào. Hắn bú chặt đến mức cậu run rẩy van xin vẫn không chịu nhả, làm cho cậu lên đỉnh phun nước một lần nữa mới kết thúc.

   Hôm nay hắn tạm tha cho lỗ lồn còn sưng húp, tốt bụng không địt thêm một lần nữa. Tú Chiêu giống như được hắn đặc xá, cậu xụi lơ nằm trên giường, trân mình chịu đựng sung sướng tê dại còn chưa dứt.

   Cha mẹ Tú Chiêu lên thành phố bằng tàu lửa, ít nhất cũng phải đến tối ông bà mới đến nơi.

   Lê Khôi Vĩ mới được đồng nghiệp giới thiệu một nhà hàng đồ Tây khá ngon gần bệnh viện. Nhân lúc Tú Chiêu còn khá mệt mỏi, hắn tận dụng ngày nghỉ đưa cậu đi ăn.

   Từ nhà Tú Chiêu đến nhà hàng này không xa lắm, đường đi chưa đến 30 phút, chưa kể khu nhà của cậu được cha mẹ lựa chọn ở gần trung tâm, đường đi không bị chen lấn quá nhiều. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tâm trạng của Lê Khôi Vĩ vô cùng tốt cho nên suốt dọc đường luôn bị cậu chọc cười, biểu cảm lạnh nhạt dịu dàng đi trông thấy.

   Nhà hàng đã chọn là một nơi có cách bày trí không gian rất sang trọng, nhìn từ bên ngoài có thể thấy được ánh đèn vàng bên trong, còn có hai bảo vệ mặc vest đen đứng ngoài cửa.

   Lê Khôi Vĩ dừng xe trước nhà hàng cách đó không xa, nhớ tới tiệm bánh hay mua cho nhóc con cũng ở gần đây cho nên để cậu xuống xe trước.

   "Tôi muốn mua cái này một chút, em đợi tôi vài phút nhé. Nếu thấy nóng thì vào trong đợi tôi, sẽ nhanh thôi."

   Tú Chiêu nghĩ hắn muốn mua thứ gì đó quan trọng nên ngoan ngoãn đồng ý, còn đứng im một chỗ chờ hắn quay lại.

   Tiệm bánh ngược đường với nhà hàng cho nên Lê Khôi Vĩ phải vòng lại, nhóc con của hắn rất thích ăn bánh ngọt cho nên hắn đã tìm thấy tiệm bánh này. Mỗi chiếc bánh quy đều xinh xắn ngọt ngào, lớp kem phủ được đánh rất mịn, thơm mà ít béo. Hắn thấy Tú Chiêu đã bị bắt nạt mấy ngày liền, bị hắn giày vò đến mức nhũn người mà vẫn ngoan vô cùng, chiếc bánh tinh xảo này chính là quà dỗ dành cậu.

   Nhân viên trong tiệm đều quen mặt của Lê Khôi Vĩ, một phần vì hắn quá đẹp trai, một phần là vì lần nào đến đây hắn cũng ra tay rất hào phóng. Lần đầu tiên tới đã quơ mất chiếc bánh phủ kem và mật quýt cực kì đắt của tiệm, những lần tiếp theo chỉ cần bánh nào ngon đều bị hắn đặt toàn bộ. Những nhân viên trong tiệm đều hâm mộ người được tặng bánh vô cùng, chỉ có vài tháng mà đã tăng tiêu chí chọn bạn trai lên gấp mấy lần.

    Lê Khôi Vĩ cầm hộp bánh trong tay, thanh toán xong thì bước ra xe chuẩn bị tới nhà hàng. Xe của hắn nằm trên vạch đỗ xe ven đường, buổi chiều vắng vẻ nên rất dễ lấy. Hắn ngồi vào ghế lái, cẩn thận đặt hộp bánh vào ghế phụ, xác định ổn thỏa mới thắt giây an toàn khởi động xe chạy.

    Đúng lúc chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, một tiếng động vang dội bùng nổ bên tai. Lê Khôi Vĩ chưa kịp phản ứng, một vật thể to lớn đã bay trực diện vào xe hắn. Đó là một chiếc xe tải mất phanh đang kéo lê ba chiếc xe nhỏ bên đường, bởi vì tài xế quá hoảng cho nên chọn đường vắng để cản xe lại nhưng không ngờ lại còn có một chiếc ô tô nữa đang đậu ven đường.

    Mọi người xung quanh chỉ kịp nghe ầm một tiếng, tiếng nổ động cơ kèm với khói bụi nghi ngút bay lên. Chiếc xe hơi xui xẻo bị đè nát, tài xế xe tải nhảy vọt xuống từ đống hỗn loạn, vừa khóc vừa kêu cứu, trên mặt đổ đầy máu ghê rợn vô cùng. Ông chỉ kịp chạy đến vỉa hè, kêu vài tiếng rồi ngất xỉu, đến tận lúc này mới có người phản ứng kịp để gọi xe cứu thương.

    Tai nạn kinh hoàng xảy ra chỉ trong chốc lát, cả một khu phố bị tiếng động vang dội này náo loạn vô cùng. Dân cư xung quanh tập hợp để xem xét tình hình, chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến phong tỏa, bắt đầu giải cứu nạn nhân.

    Tú Chiêu đứng ở trước cửa nhà hàng đợi hơn một tiếng đồng hồ, cả bóng dáng của Lê Khôi Vĩ cũng chẳng thấy đâu. Cậu sốt ruột gọi thử cho hắn, nhưng đầu máy bên kia không nhận. Bình thường khi có chuyện đột xuất nhất định sẽ thông báo cho cậu một tiếng, vậy mà bây giờ lại không nghe máy. Tú Chiêu bỗng nhiên có linh cảm không hay, cậu cứ liên tục nhấn gọi cho hắn, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm như đi trên đống lửa.

   Xe cứu hộ rất nhanh đã tới hiện trường tai nạn, chiếc xe tải to lớn được tách ra khỏi những chiếc xe nhỏ bên dưới. Vừa nhìn thấy những chiếc xe đã không còn nguyên vẹn, trong lòng ai nấy cũng hoảng hốt không thôi.

   Đèn cứu thương bật lên inh ỏi, vượt qua đường lớn chạy thẳng đến bệnh viện Trung ương. Từng xe cứu thương chạy ngang qua nơi Tú Chiêu đang đứng, cậu giống như mất hồn đứng ngây người ngoài trời, trên tay vẫn cố chấp gọi cho Lê Khôi Vĩ.

   Mỗi lần gọi điện là mỗi lần cầu nguyện, cậu không muốn tin linh cảm chuyện xấu của mình, càng không muốn những chuyện không may mắn trong đầu xuất hiện.

   "Xin anh đấy Khôi Vĩ, anh trả lời em đi mà. Em lo lắm...đừng bỏ em...đừng bỏ em..."

   Người đi đường thấy Tú Chiêu đứng mãi một chỗ gọi điện thoại, dáng vẻ lo lắng khác thường cho nên tiến lại hỏi thăm:

   "Này cậu gì ơi, cậu có cần chúng tôi giúp gì không?"

   Bọn họ tưởng Tú Chiêu không khỏe, nhưng càng hỏi cậu lại càng không nhịn được, lo lắng đến mức khóc òa lên, lời nói nghẹn ngào không rõ nghĩa:

   "Tôi muốn tìm Khôi Vĩ...huhu...tôi muốn tìm anh ấy....hức...anh ấy không nghe máy...không...nghe máy...."

   Nhóm người tốt bụng thấy cậu tội nghiệp, bọn họ lấy nước cho cậu uống, vỗ lưng để tâm trạng của cậu dịu xuống:

   "Bây giờ đoạn đường này đang bị phong tỏa do có tai nạn, cậu muốn đi phải đợi 1 tiếng đồng hồ nữa. Cậu cứ chờ một lát sau đó đi tìm cũng không muộn."

   Người ngoài chỉ nghĩ Tú Chiêu bị người thân bỏ quên chưa liên lạc được nên an ủi cậu, nào biết vừa nói xong thì cậu đã đứng phắt dậy, vừa khóc lớn vừa hét lên:

   "Ở đâu...tai nạn ở đâu?...làm ơn cho tôi biết rõ hơn đi...huhu...làm ơn nói cho tôi biết đi!"

   Một người trong số đó chỉ về hướng bên kia nói:

   "Tôi nghe nói trước tiệm bánh ngọt phía dưới kia xảy ra tai nạn, có 4 chiếc xe bị biến dạng hoàn toàn. Trong đó có một chiếc ô tô màu đen, tình huống nghiêm trọng cho nên đoạn đường này đã bị cảnh sát phong tỏa. Lúc nãy xe cứu thương đã đưa người tới bệnh viện Trung ương rồi, chắc là sẽ gỡ phong tỏa nhanh thôi."

   Người kia chưa kịp dứt câu đã thấy Tú Chiêu phát điên chạy đi, cậu bắt một chiếc taxi gần đó, chạy thẳng đến bệnh viện Trung ương. Trên người cậu không còn chút sức lực nào, cả người run rẩy không khống chế, trái tim treo cao trên ngực quặn thắt đau đớn. Nếu Lê Khôi Vĩ đã gặp chuyện không may, cậu biết phải làm thế nào đây? Người vừa mỉm cười yêu thương cậu lúc sáng, bây giờ lại biến mất không rõ thực hư.

   Hành lang bệnh viện bận rộn hơn ngày thường, các bác sĩ tập hợp trong phòng phẫu thuật, cấp tốc cứu sống từng mạng người thoi thóp trên bàn mổ. Tú Chiêu vừa đến đã hỏi thăm một y tá trong bệnh viện, xác định Lê Khôi Vĩ cũng đang cấp cứu bên trong. Hắn là một trong những bác sĩ trong bệnh viện này, đương nhiên y tá sẽ biết đến hắn. Lần tai nạn này rất nghiêm trọng, không chỉ ảnh hưởng đến gia đình nạn nhân mà còn ảnh hưởng đến bệnh viện, cho nên đội ngũ bác sĩ y tá được điều đến vô cùng nhiều, thậm chí còn có viện trưởng tham gia.

    Tú Chiêu thẫn thờ ngồi trước dãy hành lang phòng phẫu thuật của Lê Khôi Vĩ, căng thẳng chờ đợi người được cứu. Cậu cố kiềm nén không khóc thành tiếng, nước mắt trào ra bao nhiêu thì lặng lẽ lau đi bấy nhiêu. Giữa hành lang to lớn chỉ có mình cậu, cảm giác sợ hãi và nhỏ bé bị phóng đại gấp mấy lần.

    "Cậu là ai, sao lại ngồi trước cửa phòng bệnh của Khôi Vĩ?"





______________
Momo ủng hộ tác giả:
0348785421

*Ây ya thương thương T_T

(Ngoài lề xíu dạo này tui đang viết bộ mới nên sẽ ra chương song song, nhưng plot bộ này đang dữ nên hơi chậm hơn nha~
Bạn iu nào muốn thấy trâu già húp sò non thì mời qua bộ mới nhé, hẹn gặp các bạn iu ở chương kế~)

   

   

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thôtục