Chương 56: Quy cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian tự học buổi sáng, Bạch Ngạn Trúc theo thường lệ đến lớp 8 tuần tra. 

Hôm nay bầu không khí của lớp 8 khác lúc trước nhiều, mọi khi cái lớp này luôn là lớp ầm ĩ nhất tầng, nay lại an tĩnh lạ thường, Bạch Ngạn Trúc hơi nghi ngờ. 

Đợi đến lúc thầy vừa đi vào lớp học, cả lớp đã đợi hắn cả nửa ngày vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, có vài đứa còn huýt sáo đập bàn.

Bạch Ngạn Trúc sửng sốt ngơ ra, nghe tiếng Lâu Tinh Quang hô: "Thầy Bạch, nhìn kìa nhìn kìa."

Bạch Ngạn Trúc theo tiếng nói của cậu ta mà nhìn sang, thấy ngay bức tường cuối phòng học, hai học sinh được Lâu Tinh Quang chỉ huy, "Xọat---" một cái lộ ra một bảng biểu ngữ đỏ rực, trên in chữ trắng vừa to vừa rõ ràng: CHÚC MỪNG THẦY BẠCH XINH ĐẸP TUYỆT VỜI* ĐÃ ĐỨNG SỐ MỘT TRONG KHẢO SÁT MỨC ĐỘ HÀI LÒNG CỦA HỌC SINH.

*Chỗ này trong QT dùng từ "hỉ đề" mình không hiểu lắm nên chém

Lâu Tinh Quang bắt đầu thuyết trình: "Cái từ 'xinh đẹp tuyệt vời' này được dùng đến là xuất sắc, biến một câu chúc cứng nhắc thành một câu chúc có đầy đủ sự sinh động tươi vui, đại ca của bọn em đúng là tài hoa hơn người mới nghĩ ra được."

Trịnh Bằng Khinh cười không nói gì, tài hoa ở đâu ra, vài năm sau khi ngụp lặn trong giới thương nghiệp mà ra đấy.

Bạch Ngạn Trúc: "..."

Hắn cảm thấy hơi buồn cười với sự việc trước mắt, ở đâu sẽ có những học sinh dùng biểu ngữ nghiêm túc chúc mừng thầy giáo vì chuyện cỏn con này chứ. 

Nhưng đôi mắt lại không kiểm soát được mà nóng lên, Bạch Ngạn Trúc chân tay luống cuống sờ ót mình, hơi bất lực mà nói: "Ôi, các em nghịch ngợm quá đấy..."

Đổng Minh Ân nhảy từ bên cạnh đến gần thầy, tay khoác lấy vai, làm bộ chúng ta là anh em tốt, nói: "Thầy Bạch, có phải thầy ở văn phòng bị lão già họ Hoắc kia bắt nạt đúng không!"

Bạch Ngạn Trúc ngại ngùng: "Không đâu, các em đừng nói linh tinh."

"Thầy bị chèn ép thì đừng có giấu giếm chứ, cứ nói ra đi ạ." Đổng Minh Ân gồng người vỗ ngực, "Thầy chính là chủ nhiệm lớp tám tụi em, có tình nghĩa mẹ con...nhầm, phụ tử, chỉ cần thầy nói một tiếng, em – anh Đổng của Trường trung học số 12 nhất định sẽ vì thầy mà làm chủ."

Bạch Ngạn Trúc: "..."

Mấy thằng nhóc này vẫn nghịch ngợm như thế. 

Bạch Ngạn Trúc kéo Đổng Minh Ân đi, vừa tức giận vừa buồn cười mà nói: "Thầy đã biết, em nhanh nhanh về chỗ mà tự học đi, sắp thi cuối kỳ tới nơi rồi, coi chừng điểm không bằng lần trước đâu."

"Dạ." Đổng Minh Ân nhàn nhã đắc ý mà về chỗ, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Đúng là giống mẹ mình thật, mở miệng ngậm miệng đều nhắc tới việc học."

Lâu Tinh Quang tháo biểu ngữ xuống rồi cuốn lại thật chắc, đưa cho Bạch Ngạn Trúc, nói: "Thầy Bạch, chúng em luôn luôn là hậu phương vững chắc của thầy, thầy phải luôn tin vào bản thân, cũng tin vào chúng em, đừng bị những thế lực xấu xa đánh bại."

Bạch Ngạn Trúc nhận lấy biểu ngữ, tâm tình trở nên khó nói, tuy rằng mấy nhóc con này đều làm vì hắn, cũng làm hắn cảm động thật, nhưng hành vi thì quá là dở khóc dở cười. 

Học ở chỗ nào mấy việc quấy phá làm rối loạn lớp học thế này!

Bạch Ngạn Trúc suy nghĩ một lát, thu đủ can đảm rồi phát biểu: "Các em học sinh thân mến, cảm ơn các em."

Một đám ở dưới thi nhau khoát tay ra vẻ: "Ui khách sáo quá, khách sáo quá"

Bạch Ngạn Trúc: "..."

Tới lúc này Trịnh Bằng Khinh mới đứng lên: "Thầy Bạch, em nghĩ sau này trường cũng sẽ không sử dụng hệ thống này một lần nào nữa đâu, nhưng mà, kệ là có hay không, thầy luôn là người đứng số một mức độ hài lòng của bọn em."

Bạch Ngạn Trúc nhìn Trịnh Bằng Khinh, rồi lại hướng mắt ra nhìn học sinh cả lớp, trong lòng xúc động sâu sắc mà nói: "Ở trong lòng thầy, các em cũng là số một."

Đổng Minh Ân nói: "Ừm, thầy ơi, thầy hơi "nổ" quá rồi, lớp mình không đứng số một được đâu ạ."

Lâu Tinh Quang cũng hùa theo gật đầu: "Thầy Bạch, làm người phải biết khiêm tốn."

Bạch Ngạn Trúc: "..." Cầm lấy cái biểu ngữ được quấn tròn mà đập vào đầu hai người: "Vậy các em còn không chăm chỉ học bài đi."

Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang vừa lùi vừa né, còn đám học sinh còn lại thì sôi nổi cổ vũ: "Đánh nó thầy ơi, con gái mà không nghe lời mẹ...nhầm, con trai không nghe lời cha thì đánh là phải rồi!"

Đổng Minh Ân vừa chạy vừa mạnh miệng uy hiếp: "Mấy đứa vỗ tay nhớ cái mặt tao đấy, anh Đổng đây chưa bao giờ dễ chọc à nha!"

..........

Thầy trò trường Trung học số 12 không ngờ tới là vụ bắt giữ Hoắc Bình Xuyên chỉ là khởi đầu, tiếp sau đó là cú sốc mạnh cho toàn bộ hệ thống giáo dục của tỉnh. Hoắc Bình Xuyên tham ô đút lót một vị lãnh đạo lớn trên Cục, rút củ cải ra phải dính theo bùn, ngay sau đó một loạt người bị bắt đi điều tra, trong trường cũng có một số thầy cô bị gọi lên hỏi chuyện, tuy nhiên hầu hết các thầy cô giáo đều không có quyền lực ở trường nên cũng không biết gì nhiều lắm, một lúc sau là được cho về.

Mấy ngày sau khi Hoắc Bình Xuyên bị bắt đi, đâu đâu trong trường cũng bàn tán xôn xao, lời đồn đãi lan truyền khắp nơi không thể ngăn được. 

Có người kể sinh động như thật chuyện Hoắc Bình Xuyên bị áp giải đi như một trò hề, cũng có người lấy danh nghĩa "có chị gái là cháu con ông chú bác ruột của ông hàng xóm có bạn thân làm trong Cục Giáo dục tỉnh" mà đi lan truyền các thông tin không rõ thật giả khắp nơi.

Cuộc điều tra tiến hành hơn nửa năm, mãi cho đến khi đám Lâm Khiển thi đại học xong thì mới kết án. 

Kết cục là nhiều ông lớn trên Cục giáo dục thành phố bị thay thế, một số còn bị bỏ tù, còn Hoắc Bình Xuyên thì thụ án 4 năm. Toàn bộ hệ thống giáo dục của thành phố bị xáo trộn bung bét hết cả , thậm chí còn dư âm ảnh hưởng suốt mấy năm tiếp sau đó.

Trong đó, nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất là Trường trung học số 12. Sau khi hiệu trưởng Khâu về hưu thì bên Cục tiếp tục bổ nhiệm một cán bộ mới từ nơi khác chuyển về thay thế. Hiệu trưởng mới không lớn tuổi lắm nhưng lại có tham vọng rất lớn, trong thời gian thầy đảm nhiệm chức vụ đã luôn giữ vững trường Trung học số 12 ở vị trí hàng đầu về chất lượng giảng dạy cũng như môi trường học tập tại thành phố Dung. Thậm chí sau khi Lâm Khiển tốt nghiệp, trường Trung học số 12 lại lấy thêm được một vị trí tuyển thẳng nữa vào trường đại học F.

Tất nhiên đó đều là việc diễn ra trong tương lai, còn bây giờ thầy trò trường Trung học số 12 chỉ biết Hoắc Bình Xuyên đã bị lật đổ, hiệu trường sẽ bị thay thế nhưng cũng không biết là ai hay bao giờ.

Đề tài thảo luận xoay quanh vụ này ngày càng hết hot vì suy cho cùng thì đối với học sinh việc hiệu phó bị bắt cũng đâu quan trọng bằng kỳ thi cuối kỳ đã dâng đến cổ.

Còn về phần Lâm Nhã Chí, ông kể cho con trai rằng đoàn thanh tra kỷ luật khi điều tra Hoắc Bình Xuyên đã phát hiện bức thư tố cáo mà Lâm Nhã Chí gửi lên Cục Giáo dục, vì vậy nên ông cũng bị gọi lên tận nơi để điều tra, họ tin là ông sẽ biết nhiều thứ hơn so với các giáo viên khác.

"Nghe phong thanh là vị lãnh đạo chống lưng cho Hoắc Bình Xuyên ở trong Cục Giáo dục thành phố Dung một tay che trời, mánh khóe lợi hại, dường như không ai có thể lay chuyển được vị trí của ông ta, thảo nào Hoắc Bình Xuyên lúc nào cũng ra vẻ ta đây như thế." Lâm Nhã Chí vừa ăn cơm vừa buôn chuyện với con trai.

Tuy nhiên phản ứng của Lâm Khiển lại không nhiệt liệt như ông tưởng, chỉ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.

Lâm Nhã Chí lại tiếp tục nỗ lực buôn dưa lê: "Con có biết vì sao một lãnh đạo quyền lực như thế lần này lại bị lật đổ không?"

Lâm Khiển chẳng có tí hứng thú nào với đề tài này vì lý do tại sao ông ta ngã ngựa thì cả cái trường này Lâm Khiển là người nắm rõ nhất. 

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khát vọng muốn truyện trò với con trai của bố mình, Lâm Khiển lại không đành lòng làm ông mất hứng, đành phải tỏ vẻ hùa theo mà hỏi: "Vì sao ạ?"

Lâm Nhã Chí cúi gần lại, mặt tỏ ra bí hiểm mà nói: "Nghe nói sự việc lần này có người cung cấp nhiều bằng chứng vô cùng chính xác và chi tiết, còn chơi hậu chiêu thâm độc là gửi cho cả Cục chống tham nhũng lẫn vị lãnh đạo bên đối đầu. Vốn vị lãnh đạo tham ô kia đang tính dùng quan hệ để ép sự việc chìm xuống, ai ngờ đối thủ của mình lại tung hê ra toàn bộ sự việc, lần này có là tiên cũng không cứu được."

Lâm Khiển làm bộ như ngạc nhiên lắm: "Hóa ra mọi sự là như vầy."

"Nhưng mà hình như người ẩn danh tố cáo này chỉ là cái vỏ thôi, còn người thực ra tố cáo chính là cơ quan cạnh tranh với ông kia làm đấy. Nếu không thì lấy đâu ra lắm bằng chứng thế."

Lâm Khiển: "...Ồ"

Buôn dưa lê bán dưa chuột về truyện ở trường xong thì ăn cơm cũng xong luôn, Lâm Nhã Chí lần khần thu dọn bàn ăn rồi mới không tự nhiên mà nói với Lâm Khiển: "Đúng rồi, thời gian dì Thi Dật về là tầm cuối tuần con ạ."

Lân Khiển vừa nghe cái hiểu luôn, lúc đấy thi cuối kỳ đã kết thúc, Trần Thi Dật chần chờ mãi không chịu về mà cuối cùng chọn thời gian ấy chắc là vì sợ quan hệ gia đình sẽ làm ảnh hưởng y làm bài thi.

Lâm Khiển gật đầu: "Con biết rồi."

Lâm Nhã Chí suy nghĩ một lúc rồi lại nói: "Còn về việc gặp con trai dì Thi, con đã tính kỹ chưa? Nếu con không muốn gặp thì con cứ nói thẳng, bố sẽ từ chối dì Thi, con không cần phải cố đâu."

Lâm Khiển cười nhẹ: "Không đâu bố, con rất muốn gặp là đằng khác."

Lâm Nhã Chí lúc này mới an tâm: "Vậy được rồi."

Ông thở dài nhẹ nhõm rồi cười: "Hai đứa cũng trạc tuổi nhau, có khi sẽ thành bạn thân đấy."

.........

Trần Thi Dật đứng ở ban công gọi điện cho Trịnh Bằng Khinh: "Bằng Khinh, con nghĩ kỹ rồi sao? Nếu con không muốn thì cứ nói, mẹ sẽ nói với Nhã Chí, con không cần tự ép buộc làm khổ bản thân đâu."

"Cái gì cơ?" Trịnh Bằng Khinh hơi cảm thấy không nói nên lời, "Tôi đã đến chung cư của mấy người rồi, xuống đón tôi đi."

Trần Thi Dật kêu "A" một tiếng, đến lúc phản ứng lại thì điện thoại đã bị cúp rồi.

"Nhã Chí, nó đã tới rồi, em xuống dưới đón..." Trần Thi Dật vừa nói vừa đi ra phòng khách.

Đúng lúc Lâm Khiển từ trong phòng đi ra, thuận miệng nói: "Người tới rồi sao? Để con đi đón cậu ta vậy."

Trần Thi Dật không nghe lọt Lâm Dật nói cái gì, lúc nhìn thấy Lâm Khiển đầu bà như muốn nổ tung.

Lâm Khiển mặc một quần áo local brand đơn giản nhưng lịch sự với áo khoác rộng bên ngoài, làm cho bộ dáng thanh tú thường ngày càng thêm khí chất thanh lịch, sạch sẽ khiến người ta phải ghé mắt nhìn.

Nhưng bộ quần áo này đối với Trần Thi Dật như sét đánh ngang tai vậy, nguyên nhân chính là con bà cũng có một bộ y hệt. 

Khi bà hẹn Trịnh Bằng Khinh đến quán mì "Little Pea" hắn đã mặc bộ đồ này.

Lý do khiến Trần Thi Dật ấn tượng đến vậy là bởi khi Trần Bằng Khinh rời đi thì đụng vào một nhân viên đang bưng bê đồ khiến cho toàn thân dính đầy nước sốt. Bà vẫn nhớ rằng lúc đó hắn vừa căng thẳng vừa khó chịu. 

Trịnh Bằng Khinh từ nhỏ đã được mặc các loại quần áo xa xỉ mà cũng chưa thấy hắn yêu quý cái quần cái áo nào, Trần Thi Dật lần đầu tiên thấy hắn để ý giữ gìn một bộ quần áo đến vậy, chắc chắn phải thích nó lắm.

Nhưng hôm nay không khéo lại cùng Lâm Khiển đụng hàng.

Con trai bà từ nhỏ đến lớn tuy không quan tâm tới quần áo lắm, nhưng cực kỳ ghét đụng hàng với người khác. 

Đây còn đụng với Lâm Khiển - kẻ thù không đội trời chung của hắn, đợi nhìn thấy nhau chắc xông vào đấm mất! 

Trần Thi Dật muốn dùng tay ngăn Lâm khiển lại nhưng không dám làm, chỉ có thể chăm chăm nhìn y, ngữ khí điềm đạm mà nói: "Lâm Khiển, hay con đổi bộ quần áo khác đi?"

Lâm Khiển không thể hiểu được: "Vì sao?"

Trần Thi Dật cái khó ló cái khôn: "Con ăn mặc long trọng quá, đây là tiệc nhà thôi, ăn mặc thoải mái chút con ạ"

Lâm Khiển còn chưa kịp nói gì thì Lâm Nhã Chí vui tươi hớn hở bước ra từ trong phòng xen ngang: "Có gì mà long trọng đâu, anh cảm thấy A Khiển mặc bộ này đẹp mà."

Trần Thi Dật: "..."

Lâm Khiển: "..."

Trần Thi Dật nhìn Lâm Khiển một lần nữa, tinh thần trở nên gắng gượng mà bình tĩnh: "Ừ, đúng thật là không quá long trọng, vậy là tốt rồi."

Dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn Lâm Nhã Chí trong bộ comple mới cứng, trên cổ còn thắt một chiếc cà vạt rất trang trọng.

Lâm Khiển tự nghĩ trong đầu: "Bố mặc như này chuẩn quy cách gặp con rể rồi"

-----

Tác giả có điều muốn nói:

Trần Thi Dật: Tôi muốn ngất đi cho xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net