Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


----------

- Tôi không sao.

Giọng anh vang lên, nghe có vẻ như rất cố gắng để nói.

- Tôi đỡ anh ra ngoài, chúng ta đi bệnh viện - Song Tử nắm lấy một tay của anh.

Bảo Bình nương theo Song Tử , để trọng tâm của mình đặt hết lên người cô. Từ từ từng bước đi theo cô rời khỏi phòng vệ sinh, trở lại sofa, vất vả mới đỡ anh ngồi xuống được.

Giờ đây Song Tử mới tỉ mỉ quan sát anh, anh vẫn đang nhíu chặt mày. Mồ hôi lạnh vẫn không ngừng tuông, đây là biểu hiện thường thấy khi anh bị đau.

Lúc nãy cô không chú ý, bây giờ mới biết được là anh bị gì. Cô ngồi xổm xuống, đưa tay chuẩn bị kéo ống quần anh lên. Nào ngờ Bảo Bình ngăn lại, anh nắm chặt tay cô.

Anh rất dùng sức, cho thấy anh không muốn cô nhìn vết thương của anh. Nếu nói anh là người cố chấp, thì cô chính là người đại cố chấp. Anh càng không muốn, cô lại càng muốn nhìn.

- Tôi không sao - Bảo Bình vẫn lập lại câu nói này.

Giọng nói càng lúc càng nhỏ hơn, dường như không còn sức để nói.

- Để tôi xem vết thương của anh - Song Tử kiên quyết.

- Tôi không cần, cô đi đi - Bảo Bình cũng kiên quyết ngăn cô. Giọng nói có thêm phần tức giận.

Nhưng Song Tử đã quen, cô lườm Bảo Bình, bây giờ anh không còn mấy sức lực. Chỉ cần cô dùng sức một chút đã có thể thoát khỏi tay anh, cô trực tiếp kéo ống quần của anh lên.

Vết thương dọa người đó nhanh chóng bị phơi bày trước mắt cô, Song Tử nhíu mày, cắn chặt răng. Toàn thân đều toát lên lửa giận, cô thật không hiểu, tại sao anh lại thích tự hành hạ bản thân đến vậy.

Rõ ràng là rất đau, vết thương lại rất nghiêm trọng, vậy mà còn giấu diếm.

Bảo Bình nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt. Ừ thì đành cam chịu, anh không muốn nhìn thấy gương mặt sợ hãi của cô.

- Anh đúng là điên rồi.

Nói xong câu đó, Song Tử đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Bạch Dương. Nói nôm na tình trạng của Bảo Bình, sau đó đợi cậu đến. Trong lúc đợi, Song Tử không nói thêm bất kỳ câu gì.

Cô thật sự rất tức giận, giận anh tại sao cái gì cũng giấu. Tại sao lại tự hành hạ bản thân, anh không biết mọi người đang rất lo lắng cho anh hay sao..

Bạch Dương đến nhanh hơn cô nghĩ nhiều, chỉ tầm mười lăm phút cậu đã có mặt.

- Thế nào , sao lại ra nông nỗi này ? - Bạch Dương ngồi xổm xuống cau mày hỏi.

- Va vào cạnh bàn - Bảo Bình miễn cưỡng trả lời.

- Đi , đến bệnh viện kiểm tra - Bạch Dương giúp anh kéo ống quần xuống rồi nói.

Song Tử nãy giờ vẫn ngồi im lặng không nói chuyện, lúc này mới phản ứng lại câu nói của Bạch Dương.

- Tôi phụ anh - Song Tử đi lại nói với cậu.

- Ừm , giúp tôi đỡ lấy một bên - Bạch Dương gật đầu đồng ý.

Bảo Bình không còn hơi sức để phản đối, anh biết cho dù có phản đối thì hai người họ cũng nhất định đưa anh đi cho bằng được.

Song Tử và Bạch Dương mỗi người đỡ một bên, từ trên tầng xuống dưới cũng có hơi khó khăn. Bảo Bình ngồi phía sau, Song Tử cũng ngồi phía sau với anh.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, Bạch Dương chạy xe rất chậm. Cậu sợ làm Bảo Bình khó chịu, mà quả thật anh đang rất khó chịu.

Bảo Bình nhắm mắt tựa lưng vào ghế, mồ hôi lạnh vẫn tuông rơi. Anh nắm chặt tay , nhất là bàn tay đang đặt trên đùi trái. Chỗ vết thương vừa đau vừa nhức, lại thêm mất máu.

Song Tử nhìn thấy anh như vậy thì rất đau lòng, cô tức giận nhưng vẫn không nỡ bỏ mặc anh. Cô nhích người lại gần anh một chút, lấy khăn giấy trong túi xách giúp anh lau mồ hôi.

Bỗng nhiên Bảo Bình đưa tay phải, nắm lấy bàn tay đang lau mặt giúp anh của cô, rồi đặt tay cô lên chân phải của mình, nắm thật chặt.

Song Tử thoáng ngạc nhiên, cũng không có chống cự hay giẫy giụa. Mặc cho bàn tay lạnh ngắt của anh nắm lấy tay mình, ánh mắt cô không rời khỏi anh một giây nào.

Ở phía trước, Bạch Dương nhìn qua gương chiếu hậu cảnh tượng phía sau. Cậu không khỏi thở dài,  người anh em của anh thực sự cần một người bên cạnh. Mà Song Tử liệu có phải là lựa chọn tốt nhất hay không.

Nếu một ngày nào đó, cô nhớ lại, cô còn có gia đình. Lỡ như còn có người mình yêu, vậy thì Bảo Bình sẽ như thế nào đây.

Sau nửa tiếng vật vã, cuối cùng cũng đã đến bệnh viện. Bạch Dương mở cửa xe bước ra trước, cậu đi tìm xe lăn đến, bây giờ Bảo Bình rất cần dùng đến, cậu tin chắc anh không còn sức lực.

Bạch Dương đẩy anh vào trong, Song Tử thì chịu trách nhiệm đi đăng ký lấy số khám bệnh. Ba người cùng tiến đến khoa phục hồi tứ chi, sau khi được khám , Song Tử mới biết được tình hình nghiêm trọng của Bảo Bình.

Người khám cho anh là một vị bác sĩ nam tuổi trung niên, ông có nụ cười rất phúc hậu. Tóc có vài chỗ đã bạc trắng, trên mặt cũng có kha khá nếp nhăn.

Sau khi kiểm tra vết thương cho Bảo Bình , ông khử trùng rồi băng bó lại cho anh. Xong xuôi mọi thứ ông nhìn anh rồi nhìn sang Song Tử đứng bên cạnh, từ nãy giờ chàng trai trẻ này vẫn luôn nắm lấy tay cô gái nhỏ này.

Ông hơi cười , đẩy nhẹ gọng kính rồi đứng dậy.

- Không có gì đáng ngại, chỉ là va chạm hơi mạnh nên rách vết thương mà thôi. Sau này cẩn thận một chút, cậu nhớ đến tập phục hồi chức năng tứ chi. Đợi vết thương lành lại, cậu còn phải tập mang chân giả nữa.

Ông ngồi xuống bàn làm việc, vừa nói vừa ghi ghi gì đó. Nói xong thì ngẩn đầu lên nhìn Song Tử, ông khép mở miệng hai lần, có gì đó muốn nói lại thôi.

- Cô đi lấy thuốc theo toa này đi, chút nữa truyền nước xong thì có thể về - bác sĩ cầm toa thuốc đến đưa cho Song Tử.

- Vâng , cảm ơn bác sĩ - Song Tử nhận lấy toa thuốc.

- Không có gì , cô đưa cậu ta đến phòng bên cạnh đi. Y tá sẽ đến truyền nước cho cậu ta, vì mất máu nên cần ăn đồ bổ nhiều một chút .

Vị bác sĩ cười hiền, căn dặn cô xong thì tiếp tục làm việc của mình.

- Chúng ta đi - Song Tử lay lay nhẹ người Bảo Bình nói.

Anh gật đầu , mượn sức của cô đứng dậy. Cả cơ thể anh bỗng nhiên mềm nhũn, ngã hoàn toàn vào người cô. Suýt chút nữa hai người đã nằm dài ra nền, cũng may là vị bác sĩ kia phản ứng nhanh.

Ông vội vàng đi lại, giúp Song Tử một tay.

- Cậu ta bây giờ không còn sức tự đi đâu, cô đẩy xe lăn đến đây - bác sĩ giúp cô đỡ Bảo Bình ngồi trên giường rồi bắt đầu dặn dò.

Song Tử gật đầu nghe theo, vừa ra khỏi cửa phòng khám đã nhìn thấy Bạch Dương. Cô như tìm được cứu tinh, nhanh chóng cầu cứu cậu.

- Bảo Bình phải truyền nước, mau giúp tôi đưa anh ấy qua phòng bên cạnh - Song Tử vội vàng nói vào vấn đề.

- Ừm , đi thôi - Bạch Dương cũng không chần chờ mà bước vội.

Sau cùng nhờ sự giúp đỡ của Bạch Dương, Bảo Bình đã yên ổn nằm trên giường bệnh. Anh hiện tại đã thay đồ bệnh viện, gương mặt vẫn trắng, nhợt nhạt như cũ.

Chỉ là anh ngủ yên ổn hơn rất nhiều, có lẽ do bác sĩ tiêm cho anh thuốc an thần, để anh ngủ sâu một chút. Như thế vết thương mới không hành hạ anh nữa.

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net