Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---------

Ở thành phố A, nhà họ Lâm là một gia tộc tương đối lớn mạnh. Tập đoàn trang sức và đá quý của nhà họ Lâm có thể nói là đứng đầu cả nước, nhà họ Lâm có sức ảnh hưởng không nhỏ đến kinh tế của thành phố.

Tuy nhà họ Lâm có rất nhiều con cháu, nhưng người nắm giữ thật sự của nhà họ Lâm lại chỉ có một cô công chúa. Lâm Song Tử , vì là người thừa kế tương lai, và cũng là người thừa kế duy nhất.

Cho nên đời sống cá nhân , hay quan hệ riêng tư của cô đều rất được quan tâm. Chỉ một đều đơn giản thôi, cô cũng đã được các nhà báo viết xuyên tạc. Họ còn công kích , ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.

Bởi thế nên sau này, ông Lâm đã bỏ tiền phong tỏa những tin tức của con gái cưng. Dẹp hết mọi hình ảnh và tin tức liên quan đến con gái trên mạng, nếu ai dám chụp khi chưa được phép đều bị khởi kiện.

Hiện tại Song Tử mất tích, nhà họ Lâm cũng chỉ có thể tìm kiếm ngầm. Không được quá phô trương, lỡ như bị phanh phui thì hậu quả sẽ khó lường.

Có thể là lợi dụng tin tức này uy hiếp nhà họ Lâm, cũng có thể là giết hại người thừa kế Lâm Song Tử. Hoặc là thừa cơ hội bêu xấu, làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của gia tộc.

Những chuyện đó , dù có xảy ra hay không. Thì nhà họ Lâm vẫn phải lường trước hết, không thể cho phép kẻ xấu lợi dụng. Còn những người biết chuyện này, chỉ có mấy người có mặt ở đây. Bên ngoài đều cho rằng Song Tử đã đi du lịch nước ngoài.

---------

Buổi tối đến, Song Tử tắm xong thì ngồi ở sofa xem tivi. Chốc lát cô lại nhìn về phía phòng vệ sinh, cô sợ anh lại có chuyện giống như sáng nay. Một chút thôi , cô cũng không thể lơ là.

Bảo Bình sau khi tắm xong thì chống nạn đi ra, nhìn thấy cô đang ngồi ở sofa. Anh liền chống nạn đi qua, và ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

- Tôi lấy thuốc cho anh - Song Tử nói rồi đứng dậy.

Đột nhiên cô cảm thấy mình căng thẳng khi nhìn thấy anh, anh ngồi kế bên càng khiến cô căng thẳng hơn nữa. Viện cớ đi lấy thuốc để mình có thể bình tĩnh hơn, nhưng thực chất cũng không giảm bao nhiêu.

- Anh uống đi, chân còn đau không ? - Song Tử đưa thuốc và ly nước đến cho anh rồi hỏi.

- Ừm cảm ơn, chân không đau nữa - Bảo Bình nhận lấy rồi khách sáo nói.

Nếu nói không đau nữa là nói dối, chân anh gặp thời tiết lạnh như vậy vẫn đau nhức khó chịu. Nhưng anh lại không muốn làm cho cô lo lắng, bản thân anh từ khi bị tàn tật một chân đã vô dụng lắm rồi.

Không muốn phải thể hiện sự vô dụng hơn nữa, khi chỉ đau một chút mà đã kêu la. Anh không phải kiểu người cầu sự thương hại.

- Tối nay.......- Song Tử sờ gáy của mình ngại ngùng, ấp úng không nói tiếp được.

- Có chuyện gì sao ? - Bảo Bình nhướng mày hỏi.

Song Tử bỏ tay xuống, tay phải xoa xoa ngón tay của tay trái. Đây là hành động theo thói quen của cô, mỗi khi căng thẳng hay xấu hổ lại làm hành động xoa ngón tay.

Bảo Bình cũng nhận ra được, y hệt như khi ở bệnh viện mà anh đã vô tình nhìn thấy. Đây coi như là một phát hiện rất hay, thế nhưng anh lại bình thản mà nhìn cô.

- Có chuyện khó nói sao ? - Bảo Bình tỏ vẻ lo lắng hỏi cô.

Song Tử hít một hơi thật sâu, sau đó thở mạnh ra. Như là hạ quyết tâm, cô kiên định nhìn anh, lời nói ra rất nhanh.

- Tối nay anh vào phòng ngủ đi, tôi có thể chia phân nửa giường cho anh.

Nói xong câu , Song Tử liền cúi đầu. Mặt cũng bắt đầu ửng đỏ, cô vốn định kêu anh ngủ giường, còn cô sẽ ngủ ở sofa. Nhưng nhớ đến việc tối hôm trước, anh vì chuyện ngủ mà đòi bỏ đi.

Cho nên cô nghĩ đây là cách tốt nhất, mặc dù cô có thể không ngủ được. Và Bảo Bình sẽ có thể từ chối lời đề nghị của cô, dù sao nam nữ khác biệt.

- Được , nghe lời cô - Bảo Bình thản nhiên đồng ý.

Ngàn lần cô cũng không thể ngờ được là Bảo Bình đồng ý nhanh đến vậy. Thậm chí anh còn không suy nghĩ, vậy là đã đồng ý rồi. Song Tử không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, trái tim chợt đập nhanh hơn một chút.

Bảo Bình khi nghe xong câu nói của cô thì cũng khá ngạc nhiên, bất giác đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều. Có thể nói cô là ngoại lệ của anh, những gì liên quan đến cô , anh đều chưa kịp suy nghĩ đã quyết định ngay.

Hôm đó cứu cô cũng vậy, hôm nay ngủ cùng cũng thế.

Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của cô, Bảo Bình chợt cảm thấy lòng mình cũng nở hoa.

Thế là mỗi người một nửa giường ngủ, Song Tử còn muốn chắc chắn không xảy ra chuyện mà để một cái gối ôm ở giữa. Có cái gối ngăn cách hai người, vậy mới khiến cô an tâm.

Đợi sau khi Bảo Bình lên giường, Song Tử mới đi tắt đèn. Chỉ chừa mỗi ánh đèn hiu hắt trên tủ đầu giường, cô chậm rãi ngồi lên giường, nằm xuống đắp chăn rồi bất động một chỗ.

Bên kia Bảo Bình cũng không khá hơn bao nhiêu, anh bình thường cũng chỉ ngủ có một mình. Nay thêm một người ngủ cùng giường, lại còn là nữ, khiến anh cảm thấy rất căng thẳng.

Hai người cứ im lặng như vậy, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà mãi cũng không ngủ được. Mỗi người đều chìm đắm vào suy nghĩ của riêng mình, tự mình vẽ ra viễn cảnh của tương lai.

Rồi sẽ thế nào khi Song Tử nhớ lại, hai người có thể yên bình nằm cạnh nhau như thế này bao lâu nữa. Bất giác Bảo Bình muốn được một lần ích kỷ, anh thật muốn Song Tử mãi không nhớ lại.

Song Tử lại nghĩ , sau này của Bảo Bình sẽ như thế nào. Anh có thể tìm được công việc tốt hay không, anh có vì chuyện cô nhớ lại mọi thứ mà không quan tâm cô hay không. Cô sẽ rất nhớ cảnh tượng hai người nằm cạnh nhau yên bình như thế này.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net