Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tinh Đặc nghe xong ngơ ngẩn người "Làm sao lại mất tích?"

Hiroto như muốn khóc đến nơi "Lúc nãy tôi không có trong lều với cậu ấy, khi quay lại đã không thấy cậu ấy nữa rồi"

"Có thể cậu ấy ra ngoài đi dạo một lát mà" Trương Tinh Đặc nói.

"Cậu không biết bây giờ là mấy giờ hả? Tất cả mọi người đều đã vào lều rồi" Hiroto nhìn mặt trời đã xuống núi từ lâu trong lòng không khỏi lo lắng.

"Đi tìm người đi" Trương Tinh Đặc nhận thức lại vấn đề lập tức đứng lên.

"Có cần nhờ mọi người tìm giúp không?"

"Cần, đông người một chút càng tốt, nhưng cậu nói mọi người không nên đi lẻ cẩn thận lại lạc đường" cảnh ban ngày nên thơ bao nhiêu chiều tối lại âm u bấy nhiêu.

Hiroto đi nói cho các bạn, mọi người đều lo lắng chia nhau đi tìm Hạo Vũ. Tiếng gọi "Doãn Hạo Vũ" vang vọng cả núi rừng nhưng không một người đáp lại. Hiroto thật sự muốn khóc, Hạo Vũ cậu đừng xảy ra chuyện gì...

"Cậu đừng khóc, tôi không dỗ đâu" hắn nhìn người đi bên cạnh nước mắt chực chờ rơi.

"Tôi không cố ý nhưng mà tôi lo lắng" cậu biết hắn muốn an ủi nhưng con người này không bao giờ nói được lời dễ nghe.

Tìm quanh một lượt cũng không thấy Doãn Hạo Vũ lúc này Trương Tinh Đặc mới cảm thấy bất an. Cậu vốn là người rất biết suy nghĩ, nếu như không có chuyện gì sẽ gọi điện nói với người khác một tiếng để không ai phải lo lắng, từ trước đến nay đều luôn là như vậy.

"Cậu qua bên kia tìm giúp mọi người, tôi đi qua đó xem" Trương Tinh Đặc nói với cậu, Hiroto nghe xong gật đầu liền lập tức tách ra.

Đi một lát nhìn xung quanh um tùm hắn không khỏi rùng mình, nếu là lạc ở đây chắc khóc không ra nước mắt.

"Ai?"

Tính hắn vốn đề phòng nghe xung quanh có tiếng động liền lập tức quay người, cảm giác nói cho hắn biết nơi này không nên ở lâu. Định rời đi liền lại nghe thấy tiếng bước chân rất gần.

"Hạo Vũ? Doãn Hạo Vũ?" tiếng xào xạc không dứt Trương Tinh Đặc liền lập tức đuổi theo. Bây giờ chỉ mới gần 6 giờ hắn nghĩ chắc cũng không có ai to gan như vậy dám ở đây bắt cóc đâu.

Nhưng một lần nữa trực giác của hắn lại sai rồi, toàn thân đau đớn như muốn gãy xương.

"Cậu không sao chứ?" Hạo Vũ lo lắng tiến đến.

"Doãn Hạo Vũ?" Trương Tinh Đặc dần dần ý thức lại nhìn rõ ràng người trước mặt.

"Là tôi" Doãn Hạo Vũ thấy Trương Tinh Đặc lo lắng liền biết xảy ra chuyện rồi.

"Mọi người muốn lật tung núi lên tìm cậu rồi đó!"

"Xin lỗi, là tôi vô ý" cậu tự trách.

"Không phải lỗi của cậu, là có người giở trò" Trương Tinh Đặc thấy cánh tay mình ê ẩm, ươn ướt...là rách da chảy máu rồi.

"Tay của cậu..." lúc này Hạo Vũ mới để ý tay áo vốn màu trắng giờ đã bị máu nhuộm đỏ.

"Chuyện thường ở huyện, không sao không sao. Lúc nhỏ tôi đánh nhau có khi gãy tay gãy chân cũng không thành vấn đề" Trương Tinh Đặc dời sự chú ý của cậu.

Doãn Hạo Vũ kéo cánh tay người kia ngụ ý muốn giúp hắn sơ cứu lại bị hắn mạnh mẽ rút tay về.

"Ở đây là nơi nào? Cậu làm sao giúp tôi băng bó, xé áo cậu ra hả?" hắn nhìn cậu. Đương nhiên Hạo Vũ cũng không muốn làm theo lời hắn nói.

"Tôi đã nói không sao là không sao, còn cậu đó...làm sao lại đi đến nơi này?" hắn hỏi cậu.

"Nếu tôi nói tôi cũng không biết làm sao lại rơi xuống đây cậu có tin không?" cậu hỏi lại.

"Tin" Trương Tinh Đặc đáp chắc chắn.

"Tôi cũng không biết làm sao, vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài đứng hóng gió một chút khi tỉnh lại thì phát hiện đã ở nơi này" cậu thuật lại.

"Ừm" Trương Tinh Đặc đang não bổ xem ai là người có khả năng làm những chuyện này.

"Bây giờ làm sao đây? Di động không gọi được" cậu có chút bất lực.

"Đợi người đến tìm đi" Trương Tinh Đặc xem xét nơi mình ngã xuống, hắn thầm cảm ơn không phải té xuống đống cây nhọn kia.

"Tôi đã ở đây gần 6 giờ đồng hồ rồi" ý cậu muốn nói ngoài hắn ra chưa từng có ai để ý đến nơi này.

"Hiroto sẽ đến đây" hắn nhớ lúc hai người tách ra cậu đã thấy hắn đi về phía này. Đột nhiên Trương Tinh Đặc lại có một niềm tin mãnh liệt với cậu, cậu nhất định sẽ đến, nhất định!

Cả hai rơi xuống đây đều không mang theo thức ăn hay nước uống, nếu không có người đến e là họ phải chịu khổ nhiều rồi. Hạo Vũ khát nước, cậu vừa tỉnh lại đã lớn tiếng gọi người, gọi mãi gọi mãi đến cổ họng khô rát mới dừng lại. Cậu vốn đã sợ trời tối, bây giờ thật muốn khóc đến nơi.

"Cậu thật sự không sao chứ?" mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi cậu không ngừng.

"Không sao, một lát sẽ ngừng chảy" Trương Tinh Đặc phớt lờ vết thương chính mình "Ngồi gần lại đây một chút" hắn nhìn cậu ngồi hai tay ôm đầu gối thật đáng thương. Hắn biết cậu rất sợ lại còn làm bộ mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn đều không khác gì.

Chiếc điện thoại Hạo Vũ mang theo bên người giờ đây cũng chỉ để chiếu sáng, nơi âm u bốn bề là cây cối có hai người thiếu niên nương theo ánh đèn phát ra từ điện thoại di động dựa dẫm vào nhau.

Trời càng ngày càng tối, xác suất có người tìm đến cũng ngày càng ít đi. Trương Tinh Đặc có chút choáng váng, hắn bị thương xác thực nặng. Đã gần hai giờ trôi qua vẫn chưa có người đến, Trương Tinh Đặc một bên trách kẻ nào độc ác, một bên lại nghĩ tên nhóc kia sao mãi vẫn chưa đến đây cơ chứ...

"Cậu sốt rồi" Doãn Hạo Vũ cảm nhận người kế bên hầm hập nóng.

"Không sao" hắn nói cậu mạnh miệng, hắn so với cậu còn mạnh miệng hơn.

"Cậu vốn đã không khỏe" Hạo Vũ trách, lúc trên xe cậu đã cảm nhận được giọng của người này có chút bất thường.

"Tôi vừa khỏi bệnh mấy ngày" kỳ thực gần 1 tuần nay hắn thật sự không biết trúng phải gì liên tục sốt cao không hạ, sức khỏe vừa mới chuyển biến tốt giờ đây lại bị thương, hắn đúng là đáng thương quá thể mà.

"Có ai không cứu người! Có người ở đây cứu chúng tôi với!" Hạo Vũ lần nữa đứng lên gọi trong tuyệt vọng.

"Đừng làm chuyện vô ích nữa! Người ta cất công đưa cậu đến đây thì có thể cho cậu lên dễ dàng vậy sao?" Trương Tinh Đặc có chút choáng váng, thật muốn ngủ quá đi.

"Cứu người, cứu người đi cứu chúng tôi với" Hạo Vũ thật sự hoảng sợ, cậu sợ hắn thật sự chết ở đây.

Nhìn Hạo Vũ kêu gào lòng hắn dậy sóng, vì sao hai người lại như thế này nhỉ? Là tại sao hắn lại thích cậu? Vẻ nhu thuận đó sao? Hay là tính cách trái ngược ẩn sau sự bình đạm như nước đó? Hắn không biết nữa, hắn chỉ nhớ trước đây hai người đã từng có một khoảng thời gian rất thân nhau, cậu còn hay trốn ra ngoài đi chơi cùng hắn. Giờ đây vì sao phải đi đến bước đường này?

"Đừng gọi nữa, cậu ngồi xuống với tôi đi" hắn nghe rõ giọng cậu lạc đi.

"Ở đây" Doãn Hạo Vũ cổ họng khô rát từ bỏ kêu gào mà ngồi xuống cạnh hắn.

"Cậu có nhớ chúng ta lúc nhỏ không? Lúc đó tên mặt than nhà cậu còn chưa cản cậu chơi với tôi, cậu lúc đó có khi còn ngủ lại nhà tôi nữa" Trương Tinh Đặc mệt mỏi, Hạo Vũ chua xót không thôi. Làm ơn Tinh Đặc, đừng xảy ra chuyện gì.

"Cậu từng vẽ một bức tranh cuối quyển vở của tôi, bức tranh đó còn chưa hoàn thành...Hạo Vũ tôi đã giữ lại quyển vở đó, giữ gần 5 năm nay"

"Đừng nói nữa mà" Hạo Vũ thật sự khóc, vì sao phải là trong hoàn cảnh này hai người mới có thể thẳng thắn với nhau?

Đã gần 10 giờ tối vẫn chưa có người đến đây hắn thật sắp không chịu nổi, vết thương đã ngừng chảy máu nhưng vẫn âm ỉ đau. Ấy vậy mà trong cơn mê man đó hắn lại mường tượng ra hình ảnh con người nhỏ nhắn đáng yêu kia, trong bất giác hắn lại bật cười, thật ngốc nghếch.

"Có ai ở đó không?" giọng của Hiroto xé toạc không gian yên tính.

"Có người, có người. Tiểu Hi là tôi, tôi đang ở cùng Trương Tinh Đặc" Hạo Vũ như nắm được phao cứu sinh liên tục gọi.

Nhưng rồi chiếc phao ấy lại lần nữa bị giật đi, Hạo Vũ nghe rõ phía trên đang xô xát.

Khoảnh khắc Hiroto thương tích đầy mình rớt xuống đây cậu liền cảm thấy hi vọng dập tắt rồi!

___(人 •͈ᴗ•͈)____

Dạo này mình phải học rồi mọi người ơi, có ra chương mới trễ 1 chút thì thông cảm giùm mình 😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net