尹浩宇

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ thân khải*:

(ở đây tác giả dùng từ 亲启 [qīn qǐ] nghĩa là tất cả mọi người ngoại trừ người nhận không được mở bức thư ra để đọc và người nhận không được công khai nội dung bức thư, mình không tìm được cách dịch chính xác nên để hán việt luôn, ai biết thì góp ý cho mình nha)

Bọn họ nói, nếu muốn chứng tỏ rất coi trọng bức thư này nhất định phải giao tận tay người nhận. Em sợ anh không nhìn thấy vì vậy liền nhấn mạnh hai dấu chấm than ở chỗ thân khải.

Còn không nhịn được mà vẽ một phi hành gia, chính là em đó.

Viết được bức thư này cũng không dễ dàng gì, em cùng phiên dịch viên đấu tranh một trận cuối cùng miễn cưỡng viết ra được những lời này, nếu như anh ấy có gì mạo phạm, em không phải cố ý.

Có thể những gì em biểu đạt chính là thương tâm.

Hôm nay là ngày 23.4, ngày mai đã là đêm thành đoàn rồi,

Có những thời điểm em cảm thấy cực kì kinh ngạc, đó là về những quy tắc của thế giới này, em đều không hiểu. Anh đã dạy em rất nhiều thứ, nhưng vẫn có điều em chưa hiểu rõ.

Ví dụ như tại sao em lại được nhiều người yêu thích như vậy a? Em không nhảy giỏi như anh, cũng không ngầu như anh. Em cứ nghĩ vòng loại đầu tiên sẽ phải ra về, nên khi được ở lại, em thực vui vẻ.

Em viết thư cho anh bởi vì anh khiến em nhớ đến người bạn sau khi chuyển nhà, em gửi thư cho cậu ấy nhưng cậu ấy thật sự không hề trả lời, em chờ người đưa thư hết lần này đến lần khác, cũng không đợi được.

Cuối cùng trong một đợt lạnh hiếm có của Băng Cốc, ba mẹ lấy áo lông giúp em mặc vào, em đứng bên cửa sổ, mặt áp vào tấm kính, sương mù mờ mịt, mắt em không nhìn được gì.

Người giao thư vẫn không đến.

Em đã trưởng thành rồi, cũng trở nên thông minh hơn rồi,

Em sợ hãi anh cũng sẽ như vậy, vì thế thời điểm anh hỏi em, Patrick cậu bao nhiêu tuổi. Em nói, ra khỏi doanh sẽ nói cho anh biết.

Vậy mà không giấu được, ngày hôm sau anh liền biết em là đệ đệ của anh.

Em không vui chút nào, vì em không còn cái cớ để gặp anh sau khi rời khỏi đây nữa.

Em cảm thấy ngày mai anh sẽ xuất đạo, là thật đó.

Em từ trước đến giờ chưa từng gạt người, khi vừa vào Sáng Tạo Doanh em cảm thấy được thời gian a, thật sự rất dài.

Tiểu Cửu không cùng phòng với em, tiếng Trung của em lại không tốt, vì để học nhanh em chỉ có thể trước tiên đem đại khái ý tứ chuyển sang tiếng Thái. Em nhìn ba chữ Châu Kha Vũ của anh, bắt chước viết lên tờ giấy rồi dán trên đầu giường, cuối cùng mới có thể nhận thức được.

Em không nhớ được tên của anh, vì vậy trước hết cứ gọi anh là Daniel đã.

May mắn thay, trong doanh có rất nhiều người gọi tên anh, mặc dù họ nói rất nhanh nhưng em nghe nhiều lần liền nhận ra.

Được rồi, em cảm thấy ngày anh sẽ xuất đạo, vì sao hả, vì anh rất giỏi.

Em chưa từng gặp qua người nào giỏi như anh.

Có một lần em gọi điện cho người nhà, vừa nghe được tiếng bọn họ, em liền bật khóc, em vừa khóc vừa nghĩ tới muốn đi tìm anh.

Nhưng bên cạnh anh có quá nhiều người, anh cùng bạn bè chào hỏi người nhà của bọn họ trên điện thoại.

Em liền đem những lời muốn nói nuốt ngược vào trong, staff nói với em một câu mà em cảm thấy đặc biệt phù hợp với tâm trạng của em lúc đấy vì vậy em liền kể cho chị ấy.

Chị ấy nói, thời điểm không vui muốn nói chuyện gì liền nói ra hết đi, như vậy sẽ không khổ sở nữa.

Em đã không còn khổ sở nữa rồi.

Có người nói với em, anh cùng em chơi đùa chính là vì thương hại em.

Bọn họ nói, anh thương hại em nhỏ tuổi hơn anh, thương hại em cố gắng, thương hại em là một người ngoại quốc nói tiếng Trung chưa rành rọt. Bọn họ nói, anh nhìn thấy ở em bản thân của anh lúc trước.

Em liền nói, không phải, bọn họ nói sai rồi.

Em tin tưởng tâm hồn cùng nhận thức của chúng ta đồng điệu với nhau.

Không cần phải chứng minh, mối quan hệ giữa hai người là chuyện riêng của hai người, em tin rằng sẽ ổn thôi.

Kỳ thật em có một tí không ngoan,

Em đã biết cách phát âm Châu Kha Vũ, tên người đầu tiên em mà học chính là anh. Em bất quá vẫn phát âm sai là bởi vì muốn được nghe anh sửa lại là Kha Vũ. Và sau này mỗi khi anh nghe được âm thanh kì lạ nào liền sẽ nhớ đến anh và em.

Em đã sớm chú ý đến anh, người đầu tiên mà em nói chuyện ở Sáng Tạo Doanh chính là anh, anh dạy em cách sử dụng nút bình chọn, kì thực chính là mở ra những quy tắc của thế giới này.

Em đã sớm lén lút tìm hiểu chuyện của anh, em đã hỏi qua rất nhiều người rằng anh là người như thế nào, anh cho đến bây giờ cũng chưa từng kể anh trải qua bao nhiêu vất vả, em cảm thấy những gì em nghe được từ bên ngoài còn độc địa hơn gấp vạn lần.

Em ấy hả, đã sớm bắt đầu thích anh rồi.

Từ khi anh và em gặp nhau ở buổi ghi hình đầu tiên.

Từ khi anh và em cùng thử thách diễn xuất một đoạn tiểu kịch trường.

Từ khi anh và em cùng nhau đứng trên sân khấu, tay anh đổ thật nhiều mồ hôi.

Từ khi anh và em cùng nhau quay nhật kí trên đảo.

...

Em đã biết 打饭 có ý nghĩa gì rồi, anh cùng em dùng bữa, cảm ơn anh, em cảm thấy thích anh.

Em kỳ thật đã sớm biết chúng ta chẳng là gì cả.

Tiểu Cửu nói với em, anh thật ra có rất nhiều bạn bè, mặc kệ là thật là giả, em cảm giác em luôn ở bên cạnh chen chúc không thể lại gần anh được.

Em hiểu được chúng ta có vẻ giống như anh nói, em không cam lòng, vì cái gì chúng ta không thể ở cùng một chỗ, vì cái gì chúng ta phải càng ngày càng phải tránh hiềm nghi, vì cái gì anh có thể cùng bọn họ kề vai sát cánh, vì cái gì mỗi lần anh chạm mặt em đều sẽ hơi hơi nhíu mi?

Em không muốn hiểu quy tắc của thế giới này.

Em càng ngày càng không hiểu.

Bất quá không có vấn đề gì, em nghĩ em vẫn sẽ thích anh.

Tiểu Cửu nói hi vọng cùng em xuất đạo, lần đầu tiên em nghĩ đến chuyện từ bỏ, nguyên nhân chính là em không biết làm thế nào cùng anh đối mặt.

Em sống ở Băng Cốc, một nơi không có biển.

Em muốn chạy điên cuồng trong màn mưa, muốn cùng anh ngắm bông tuyết trước kia chưa từng được nhìn thấy.

Nhưng chỉ có thể đến được nơi này.

Em sẽ kiên cường, sẽ cố gắng, sẽ dũng cảm.

Em muốn được thi đấu cùng anh trên sân khấu, cho dù có giành thắng lợi hay không, em cũng sẽ vỗ tay dưới nền pháo hoa.

(kiểu như là thắng hay thua gì cũng chấp nhận được hết á)

Cảm ơn hơn một trăm ngày qua đã chiếu cố.

Lần sau, nếu có cơ hội, anh không cần lại đối xử với người khác tốt như vậy.

——Patrick

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net