PART 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hongkong - Tháng 6 Năm 1980.


Tiếng ồn ào vang lên ngày một nhiều cho màn đêm buông xuống. Ở một khu chợ ăn uống, những ánh sáng phát ra từ bóng đèn điện cực chói có màu vàng khiến cho Edison cảm thấy khó chịu, và càng khó chịu hơn đó là sự bát nháo của những người đang hiện diện nơi đây.


Mùi thức ăn nướng, nấu, xào hòa quyện vào nhau, làm nên một cái mùi vị không thể phân biệt... ngán đến tận cổ...


Thật sự thì Edison ngán mọi thứ từ lúc cậu lên 8 rồi kìa... Bây giờ thì sao, có 5 năm chịu đựng, cậu vẫn khó mà chấp nhận để làm quen.


Cậu không thèm nhìn ai cho cái giờ khắc được gọi là phụ mẹ, đôi lúc cậu cảm thấy ghét tất cả mọi thứ trên thế gian, kể cả người sinh ra chính mình.


-" Edison, con ra đến đây rồi mà ngồi ôm máy chơi điện tử là sao?"


Tiếng mẹ rít lên, giữa âm thanh ồn ào, hay là vì mẹ đang bộc lộ cảm xúc không hài lòng với cậu... okay... mẹ có quyền trong mọi thứ đối với con...


Nghĩ thế, cậu miễn cưỡng đặt máy chơi điện tử cầm tay xuống bệ đá nhỏ rồi đứng lên phụ mẹ bán hàng...


Edison bước đến bên mẹ, mùi cà ri của món phá lấu xộc thẳng vào mũi cậu, khiến cậu chỉ cảm thấy muốn nôn. Cái món ăn mà ngày xưa cậu thích nhất, giờ thì cậu thấy tởm nhất.


Điều gì đã thay đổi trong cậu, cậu không biết, cậu chỉ biết là cậu như chẳng muốn nghe lời nữa. Theo cậu hiểu thì cậu đang trưởng thành, tâm sinh lý đang thay đổi...


Mà thay đổi gì thì cậu vẫn không thể thay đổi số phận mà mẹ cậu đã đem đến cho cậu. Vào cái tuổi này, cậu đồng ý chấp nhận nhận lấy, không thể chối bỏ. Cậu hẹn... với chính bản thân mình... 3 năm nữa thôi...


-----


Tháng 8 Năm 1983.


Vẫn là khu chợ đêm ồn ào náo nhiệt, vẫn cái mùi vị pha lẫn vào nhau mà không nơi đâu có. Edison đã làm quen với mọi thứ rồi...


Ba năm qua, cậu bỏ nó qua một bên thì đúng hơn. Vẫn như cũ, cậu vẫn đến chợ đêm để phụ mẹ bán đồ ăn vặt.


Nhưng giờ đây cậu chỉ cho phép mình có nhiệm vụ bày hàng và dẹp hàng, còn mọi thứ cậu để mẹ lo tất. Mẹ chẳng còn hay réo gọi:


-" Edison... Edison..."...


... Nữa. Cậu không thèm quan tâm tại sao, chỉ biết thật nhẹ lòng...


-" Đại ca, thằng Ray bên khu C em thấy nó suốt ngày theo con girl của đại ca đấy!"


-" Chúng ta xử nó đi đại ca, dám đụng vào bồ của đại ca!"


Edison giơ tay lên giáng xuống, như một thằng đàn ông đầy bạo lực...


-" Mày nói con Thủy Tinh đó là bồ tao ư?"


Thằng Andy né đầu qua, tránh cái giáng tay của đại ca Edison, nó chạy ra xa, không quên buông câu:


-" Chẳng phải đại ca suốt ngày cứ lẽo đẽo theo con nhỏ đó sao? Em về đây, đại ca suy nghĩ đi, giờ nào thanh toán thằng Ray, gọi em!"


Edison bực tức cộng chút bất mãn, chỉ biết đưa chân lên, tháo giày ra ném thẳng về thằng Andy đang lao mình đi đấy, miệng thì lẩm bẩm.


-" Mày tưởng tao điên chắc!"


Eidison quay nhìn.


-" Giải tán!"


Đám nhóc cùng trang lứa trong tích tắc biến mất trước mắt Edison... Cậu đưa mắt nhìn trời, thở ra thật dài...


Điều cậu muốn không phải cái chuyện dành con gái đánh nhau, nhưng thật sự là thằng Andy nói đúng...


Cậu không muốn bất cứ ai dòm ngó Crystal... và rất muốn Crystal thuộc về cậu... Nghĩ thế cậu lao mình trong đêm...


Tìm kiếm viên thủy tinh phát ra ánh sáng trong cuộc đời của cậu... Crystal Yang... Bỏ quên mẹ cũng như việc dọn hàng...


-----


Tháng 2 Năm 1984.


Edison đứng trước cửa nhà cửa Crystal từ chiều đến giờ. Anh không muốn rời đi, vì anh biết Crystal không đi đâu ngoài con đường từ trường về nhà, từ nhà đến trường...


Em ấy là môt cô gái ngoan, xinh đẹp, và anh biết chẳng phải dành cho mình. Nhìn cái cổng lớn sừng sững màu đen to lớn chắn mọi tầm nhìn cho quang cảnh bên trong thì anh đủ biết, không cần phải thắc mắc tò mò làm gì.


Điều gì khiến Edison suốt ngày lẽo đẽo theo con bé thì cả khu chợ đều biết, chỉ có mẹ anh là không. Bà không nói gì về việc này, cũng hầu như chẳng nói gì về việc sinh hoạt hằng ngày của anh trong một năm qua...


Đây là khoảng thời gian anh thích nhất... Tự do... Tự do đến nỗi giờ anh đã 17 tuổi vẫn ăn bám mẹ. Không có công việc với cái học vị chẳng ra gì... Anh tự hứa với bản thân... một năm nữa thôi...


Anh 18 sẽ bắt đầu sự nghiệp, bởi tự dưng anh vẫn còn cảm thấy mình ham chơi lắm... Mẹ cũng chẳng đòi hỏi ở anh nữa, nên anh yên lòng với hạn định của mình.


Thời gian anh có thừa để anh cứ đứng như chôn chân, như cột điện trước nhà Crystal cho bao giờ đồng hồ qua nhỉ? Anh đưa tay ra... Mà thôi, anh cần gì phải biết giờ giấc, chỉ biết bó hoa hồng nhung đỏ thắm, cùng hộp kẹo chocolate mà anh cầm trên tay giờ không ra hình thù gì nữa...


Công sức anh dành dụm chẳng lẽ như thế này thôi sao... Anh vẫn là không có mong ước Crystal đáp lại anh bất cứ một điều gì, anh chỉ muốn được thấy... Em ấy nở nụ cười rạng rỡ bằng đôi môi hồng ươn ướt, trao cho anh...


Những cái răng nhỏ xinh và trắng sáng đến độ khiến anh chóa mắt, chẳng biết lối về. Bàn tay xinh xắn vội mở hộp kẹo, như đứa bé gái ham ăn, bốc vào nhưng viên chocolate tan chảy...


Ừ... anh thích thế đấy, cho nó lấm lem những ngón tay mũm mĩm thon dài, kể cả bờ môi hồng đấy... để anh có quyền lên tiếng...


*Em ở dơ quá, để anh lau cho!*


Nhưng anh nào có khăn tay bằng lụa hàng hiệu, thứ anh có chỉ là bản thân mình... Chạm vào đôi môi em, bằng chính cảm xúc từ trong trái tim, để anh biết...


Em có thật sự là số một trong lòng anh không nữa... Tất cả... Tất cả đều là do Edison tưởng tượng và vẽ nên một kịch bản dành cho một cuốn phim lãng mạn về tình yêu nhân ngày Lễ Tình nhân... mà buồn cười thiệt.


Edison đột ngột phát ra âm thanh... Không biết được nó mang cảm xúc gì, chỉ biết nó giòn tan và có phần trong trẻo như con gái cười vậy...


Edison vội bước qua một bên. Ẩn mình vào một cái cây to khi anh nghe tiếng động của chiếc xe đua màu đỏ chói giữa đêm... Con chiến mã mà bất cứ thằng nhóc nào mới lớn cũng đam mê và ham thích.


Nhưng sở hữu nó thì đừng có mà mơ, vì mơ cũng không có cho một thằng nhóc mới lớn như anh...


Edison thò đầu ra, anh dõi mắt theo... Crystal đang tươi cười bằng đôi môi hồng trên khuôn mặt xinh xắn. Mái tóc màu đen nhánh suôn thẳng bay bay trong gió, bên cạnh Crystal không ai khác hơn là thằng Ray...


Nó mới 17, sao dám lái chiếc xe này... À, mà nó muốn làm gì thì làm, chẳng ai có quyền bắt đứa con trai độc nhất của chủ tịch Wang.


Edison không là nhà biên kịch, cũng chẳng phải đạo diễn phim, càng không phải là diễn viên, hay fan hâm mộ. Nhưng chẳng hiểu sao anh lại có thể như thấy trước cảnh tiếp theo của một bộ phim, mà nó lại hoàn toàn là thật, không là diễn...


Edison quay đầu bỏ chạy, thứ mà anh đã hình dung, giờ thấy lại không thể chấp nhận. Anh hét to lên, giữa bóng đêm vô tận của cuộc đời. Ánh sáng lấp lánh nhỏ nhoi đã biến mất. Trong cuộc đời anh, giờ chỉ còn lại tối tăm, anh không cần phải sợ nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net