eighteen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yeonjun tồn tại trong ít nhất hai ngày tiếp theo. Nói tồn tại là vì anh không hề sống, không ăn uống, nghỉ ngơi. Tất cả những gì anh làm đó là theo dõi tin tức, nắm chặt điện thoại chờ liên lạc của Soobin, thậm chí còn định đặt chuyến bay sang Pháp nhưng bị mọi người ngăn cản. Anh sang đấy bây giờ cũng đâu có thể làm gì khi mà các thi thể trên máy bay đã nổ tung không thể nhận dạng. Cảnh sát xác định không phải đánh bom liều chết mà là một thiết bị phát nổ điều khiển từ xa được đặt trên máy bay. Không một tổ chức khủng bố nào đứng ra nhận trách nhiệm.

Yeonjun cạn kiệt hy vọng khi nhìn lại đoạn camera khi chiếc máy bay nổ. Anh đã không rơi một giọt nước mắt nào, là vì anh không thể đủ sức để khóc, không còn có thể suy nghĩ gì nữa. Đến cả việc có thể chôn cất cậu đàng hoàng bây giờ còn không làm được cơ mà. Yeonjun khóa mình trong căn phòng của hai đứa, nhìn từng vật dụng, từng góc nhỏ trong căn nhà đều mang bóng hình của Soobin. Đó là khoảnh khắc cả hai cùng nấu ăn trong bếp, là khi cậu dạy anh từng món đồ uống, là khi cả hai cùng nhảy múa ở gian phòng khách khi đêm xuống. Anh không thể ngừng được nỗi nhớ với một trái tim đau thắt, tin nhắn nói yêu anh, nói rằng hãy chờ cậu hóa ra chỉ là lời nói dối.

"Nói rằng em yêu anh

Nói rằng em cũng yêu anh

Đến hơi thở cuối cùng

Tất cả hoặc không gì cả

Anh hiến dâng tất cả của mình cho em..."

Yeonjun, em đây, em không sao cả, em sang đến nơi an toàn rồi. Xin lỗi vì không nhắn cho anh sớm. Trả lời em ngay nhé!

Yeonjun sao không trả lời em? Em biết lỗi rồi mà, em bị giật điện thoại, đến báo cảnh sát một hồi chưa mua mới nữa liền đi về nhà ngủ luôn. Em tìm được điện thoại rồi. Gọi lại cho em.

Yeonjun...

Junie à.

Chiếc điện thoại cạn kiệt pin của Yeonjun đang nằm ở đáy túi xách của Jungkook khi anh đỡ con người kia vào viện, hậu quả của việc không nghỉ ngơi suốt mấy ngày. Yeonjun có bệnh dạ dày kinh niên, bình thường sẽ là Soobin cằn nhằn chuyện ăn uống, giờ đây anh chán đến mức không thèm quan tâm gì đến sức khỏe. Kết quả là khi Jungkook và mấy đứa em phá cửa vào nhà thì Yeonjun đã ngất ở đấy. Nhanh chóng đưa vào bệnh viện, họ đã nghe bác sĩ nói cho mất ngọt mất nhạt. Nhưng nào ai có biết là anh tự đày đọa mình như thế.

Lúc Yeonjun tỉnh lại cũng là chuyện của sáng hôm sau, việc đầu tiên chính là tìm kiếm chiếc điện thoại của mình. Nhờ Beomgyu cắm sạc, cố gắng hỏi thêm thông tin về vụ tai nạn từ Taehyun nhưng anh chỉ nhận được cái lắc đầu. Hai đứa không phải muốn nói những điều đau khổ, chỉ là sớm hay muộn cũng phải đối mặt, chi bằng cứ thẳng thắn thì hơn? Yeonjun thiếp đi lúc nào không biết, chắc là do ảnh hưởng của việc mấy ngày không nghỉ ngơi. Tiếng chuông điện thoại làm anh tỉnh dậy. Trong phòng không có ai, có lẽ hai đứa nhóc đưa nhau đi ăn gì đó rồi. Nhấc điện thoại, anh không dám tin vào mắt mình, đầu bên kia hiển thị tên người mà anh chờ ngóng.

- Trời ơi, cuối cùng anh cũng bắt máy rồi. Anh đã đọc tin nhắn của em chưa?

- Soobin, Soobin, là em phải không?

- Là em. Đúng là em, em vẫn ổn, hôm đến nơi bị giật điện thoại mới tìm lại thôi. Nhưng mà anh thì sao, đang ở bệnh viện đấy à? Sao anh lại ở đó? Anh sao thế?

Nhìn vào màn hình, người kia an toàn đang lo lắng hỏi anh đến dồn dập, Yeonjun bật khóc như đứa trẻ. Vậy là thay vì hỏi han thì cậu dành toàn bộ cuộc gọi để dỗ dành anh, hận không thể chui qua màn hình mà ôm người kia vào lòng. Đến khi anh đã dịu lại rồi thì tắt luôn máy, để cậu bơ vơ không hiểu chuyện gì. Yeonjun rõ ràng là đang giận rồi, vì cái gì mà cậu lại báo anh muộn như thế, làm anh mất ăn mất ngủ. Quan trọng hơn, là anh nhớ cậu sắp phát điên rồi, lại còn khóc lóc qua video call nữa chứ. Anh quyết định rồi, giận cậu đến khi cậu dỗ thì thôi.

Ủa Choi Yeonjun, thế chắc anh giận người ta được một phút à?

Chẳng đến một phút vì Soobin lập tức gửi một tin nhắn.

Anh ơi, đừng giận mà, em không cười anh nữa đâu. Để em kể cho anh nha, chuyến của bọn em đến sát giờ thì chuyển máy bay khác, thế thôi ạ, bọn em xuống sân bay sau vụ nổ cơ, an toàn hết mà anh. Đừng giận em nữa, tại em muốn lấy lại chiếc điện thoại có toàn ảnh của anh xinh đẹp ấy, không nỡ mua máy mới. Nhưng mà bé lại đau dạ dày à? Em xin lỗi, có phải anh lo em quá không? Huhu em biết lỗi thật đấy, đừng lờ em đi như thế mà!

Yeonjun không có ý định giận lâu, chắc chắn là thế, chỉ gửi lại icon mặt dỗi và bảo cậu nghỉ ngơi đi, anh ổn rồi, hẹn đến tối nói chuyện nhé. Anh quan tâm quái gì chuyển máy bay hay xe lửa chứ, anh chỉ biết người yêu anh bình an vô sự, vậy là ổn rồi.

Vụ đánh bom đáng ra đã khiến hơn hai trăm hành khách trong đó có Soobin thiệt mạng. May thay cơ quan tình báo đã nắm được tin tức và ngụy trang cho một chiếc phi cơ khác. Chiếc máy bay đã phát nổ thực tế là loại không người lái và toàn bộ hành khách trên đó đều được sơ tán đi ngay trước khi khởi hành bằng một đường ra riêng, và họ được cất cánh ở một đường băng bí mật khác. Vụ khủng bố hoàn thành, tất cả đều tử vong nhưng thực sự là không ai chết. *

Cùng với việc hồi phục tinh thần, ngay hôm sau Yeonjun đã có thể xuất viện, trở về thay Soobin làm ở quán cafe. Vậy là ngày của anh được lấp đầy, để bớt đi nỗi nhớ người yêu ở xa. Sáng sáng vẫn là dậy sớm dọn dẹp, gần đây thì Taehyun và Beomgyu quyết định mua lại căn nhà của Yeonjun, anh đồng thời chuyển hẳn sang nhà của Soobin. Cũng không có gì lạ lắm, dù sao thì hai đứa cũng đang ở cùng nhau mà. Vì thế Taehyun sẽ cố gắng hết sức để bày trí quán xá cùng anh trong lúc Beomgyu còn ngái ngủ trong chăn. Múi giờ chênh nhau bảy tiếng vào mùa hè và tám tiếng vào mùa đông nên Soobin sẽ gọi anh vào tầm chiều bên Pháp, cũng là khi Yeonjun đóng cửa quán ở Hàn Quốc. Lâu dần thì hai người có thể "làm phiền" nhau bất cứ lúc nào, kể cả một bên đang ngủ cũng có thể nhận một tin nhắn nói nhớ nhau, yêu nhau và chờ nhau.

Yeonjun đặc biệt yêu thích mỗi buổi chiều rảnh rỗi, gọi điện nghe Soobin lảm nhảm than phiền về việc học ở bên này. Anh hiểu rõ nhất, cậu có rất nhiều yêu thích với ngành học, chẳng qua chỉ nói thế thôi mà. Soobin dành thời gian tham gia vào lớp làm bánh đồng thời nhận ca làm pha chế ở một quán cafe dưới chân tháp Eiffel. Vào mỗi kỳ nghỉ, cậu sẽ bắt chuyến tàu điện ngầm đi đến những nước châu Âu xung quanh, chụp thật nhiều ảnh và video call thật nhiều để cho anh chiêm ngưỡng cùng.

Có một bận khi anh đang loay hoay tìm một bối cảnh phong kiến châu Âu cho tác phẩm mới thì nhận được bức ảnh lâu đài Neuschwanstein ở Đức. Và thế là xong hẳn, Soobin đành phải quay lại nơi ấy thêm hai lần nữa để tìm đủ tư liệu cho anh.

- Huhu hóa ra anh chẳng quan tâm đến em mà chỉ quan tâm đến mấy tòa lâu đài à? Anh định bỏ em để cưới công chúa hay sao mà tìm hiểu kĩ thế?

- Đây là phục vụ cho mục đích sáng tạo, em hiểu không? Sau này xuất bản anh nhất định sẽ có lời cảm ơn dành cho em.

- Không cần đâu, cho em sáu nụ hôn là được rồi.

- Sao lại là sáu?

- Vì em sẽ hôn anh bốn cái còn lại cho đủ bốn năm xa cách chứ sao.

Qua màn hình điện thoại Soobin cũng dễ dàng nhận ra má anh lại đỏ lên vì ngượng rồi. Có một anh người yêu dễ thương quá đi!

Bốn năm, xa mà lại chẳng xa khi trái tim luôn ở cạnh nhau!

--------------------------------------

*NOTICE: Tình huống trong chương này được mượn một phần ý tưởng từ tập phim A scandal in Belgravia thuộc season 2 của loạt phim Sherlock của đạo diễn Steven Moffat và Mark Gatiss. Thực ra mình cũng không chắc việc mượn một phần như thế có ổn không. Nguyên văn ở phần phim này: chiếc phi cơ không người lái chở toàn bộ hành khách đã mất trước cả khi lên máy bay. Nên là nếu các bạn thấy không ổn thì làm ơn comment cho mình được không ạ? Mình xin lỗi trước nếu như việc mượn ý tưởng này làm các bạn khó chịu. Anyway, nếu các bạn có thể hãy thử xem cả loạt phim này nha. Cảm ơn mọi người ạ!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net