gấu chờ sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Truyện có yếu tố 18+, H,...cân nhắc trước khi đọc.

------------------------------------------

"aaaaaaa, anh làm chì đó", bé con tóc nâu hạt dẻ hốt hoảng tay lúng túng để phía sau xoa xoa mung tròn.

"em hư, phải tét mung chớ", người anh lớn hơn em gần cái đầu thản nhiên nói, miệng liếm xung quanh cây kem ốc quế.

"em cắn có xíu miếng kem của anh thôi nhá, đồ nhỏ mọn", người kia dẩu miệng lên cãi lại, miệng chu chu xung quanh dính đầy kem.

"anh chưa kịp ăn thì em đã cắn ngay miếng đầu, đã thế còn cắn miếng dâu duy nhất trên kem nữa", người kia trách móc nhưng tay vẫn lục trong túi giấy ăn rồi đưa em nhỏ.

"hứ em mua đền cho anh là được chứ gì", người nhỏ hùng hồn tuyên bố rồi tay lục túi quần...rốt cuộc cũng không còn tiền, mặt ngơ ngác như gấu con.

Người lớn hơn nhìn thấy liền không nhịn được cười, không quên chọc ghẹo người kia "âyyy, đâu, mua cho tui đi xem làoooo"

Bé con chỉ biết cúi mặt ngượng ngùng, xui thật chứ tuyên bố hùng hồn xong giờ không có...ai lấy quần đội cho ẻm được không.

Bỗng có dòng suy nghĩ vụt qua trong tâm trí người nhỏ hơn, em kiễng chân, tay xoa nhẹ đầu anh

"chờ em lớn, em mua cho anh cả thùng kem lun"

Người nhỏ hơn cười rạng rỡ, Soobin cảm tưởng ánh mặt trời cũng không thể chói lóa như em, và đó cũng là lúc trái tim anh rung lên hồi chuông cảnh báo anh biết yêu rồi.

-

Soobin và Beomgyu quen nhau từ bé vì hai gia đình là bạn chung lớp chơi thân từ cấp 3. Ban đầu dự định mỗi nhà để nam, nữ rồi mai mối hai đứa với nhau vậy mà thế nào cả hai nhà cùng để con trai. Mai mối cũng không thể, đó là hai gia đình và hai cậu con của họ nghĩ vậy thôi, còn ông trời thì có lẽ không.

Soobin nhớ như in lần đầu anh gặp Beomgyu là vào năm 4 tuổi, bố mẹ dẫn sang nhà em chúc Tết. Ấn tượng của anh về em là một bé con siêu ngoan ngoãn, lùn hơn anh gần cái đầu, cách anh 1 tuổi (cụ thể là 3 tháng).

Hai gia đình ngồi bàn trà nói chuyện rầm rộ, anh ngồi cạnh bố mẹ thì em lại khép nẹp ngồi một góc với cây guitar. Ngồi không cũng chán, anh lẻn lúc hai gia đình nói chuyện rôm rả mà tiến tới chỗ em.

"sao em không ra ngồi với mọi người thế", giọng nói nhẹ nhàng của người lớn hơn thành công thức tỉnh cậu khỏi tiếng guitar đứt gãy do mới học, em thề rằng đó cũng là thanh âm ngọt ngào nhất trên đời này em từng nghe.

Chưa kịp để em nói câu nào, anh liền cầm tay em dắt ra ngoài bàn trà rồi đẩy em ngồi xuống ghế, bản thân kéo cái ghế khác ngồi cạnh.

"xin chào, anh là Choi Soobin, chúng ta giúp đỡ nhau nhé."

-

"Beomgyu ngoan ngoãn", đó là lời của Soobin 4 tuổi nói thôi chứ Soobin 13 tuổi hiện tại vừa bất lực khi bị em ăn miếng kem lẫn miếng dâu ngon lành.

Thường như mọi lần, mọi ngày, mọi tháng, mọi năm anh và em sẽ cùng nhau đi tới trường nhưng có lẽ từ những năm tới không thể nữa vì Soobin chính thức lên học sinh trung học rồi, chưa bao giờ Beomgyu ước bố mẹ đẻ em sớm hơn 3 tháng như thế này.

Thay vì hôm nào cũng có anh lớn đứng trước cổng nhà chờ mỗi sáng, tay cầm luôn đồ ăn sáng cho cả hai thì giờ đây cũng chỉ đành lủi thủi tự đặt báo thức, tự dậy, tự đi học thôi.

An ủi sao Choi Soobin vẫn không quên em, tan học vẫn thường xuyên chạy qua nhà em rồi hai anh em cứ vậy lại cày game, chán thì đọc truyện.

"chỗ này em đọc sai rồi"

"dạ???", người nằm dưới nhổm chiếc đầu nấm mà thắc mắc nhìn ngốc hết sức.

"để anh dạy em đánh vần lại từ đó cho", cứ vậy anh lớn nói từ gì là em nhỏ lại bập bẹ nhắc lại.

Những tưởng mọi thứ sẽ trôi qua êm đềm như vậy cho tới khi Soobin quyết định đi du học vào năm nhất đại học thay vì ở lại học.

Soobin năm nhất cũng là khi Beomgyu bận tối mặt với năm cuối cấp 2. Ngày tiễn anh dù dính lịch học thêm nhưng vẫn tranh thủ lẻn ra sân bay tiễn anh, em nhỏ cứ vậy mà khóc lớn thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh.

"anh sẽ sớm trở về mà, đừng lo", vừa nói nhẹ giọng vừa xoa tấm lưng của người kia.

"huhu...anh đi lâu lắm hông...", người kia nói lè nhè từng chữ, may sao anh vẫn kịp tóm gọn những câu từ quan trọng.

"không lâu..."

"nên Beomgyu chờ anh nhé?"

"em sẽ chờ anh mà, em hứa"

Beomgyu của năm đó, nói chờ anh là thật nhưng đó chẳng phải là lời của Beomgyu những năm về sau nói.

-

Mất 5 năm để hoàn thành chương trình học vì anh học tới tận bậc thạc sĩ, Soobin cấp tốc xách vali chạy một mạch từ sân bay về thẳng nhà, là nhà cậu. Anh muốn gặp cậu lắm rồi, suốt mấy năm qua tần suất gọi cho cậu càng ngày càng giảm nhưng nghĩ sắp được về mà cố chịu.

Vừa tới cổng nhà người kia bấm chuông liên hồi như muốn phá nát chuông nhà người ta, từ trong vọng tiếng chạy bộp bộp.

"này sáng sớm làm cái gì mà bấm...", chưa kịp nói xong liền như có vật cản chặn đứng lời nói. Một lực mạnh đột ngột ấp tới khiến cậu suýt đứng không vững.

"nhớ em lắm, anh trở về rồi nè", anh vừa nói vừa dụi dụi vài cái vào gáy cổ cậu.

"Beomgyu, ai đấy em?", một người con trai khác bước ra từ trong nhà. Có lẽ vì anh mải vui lúc thấy em quá mà không kịp nhìn thấy người đàn ông này khi nãy.

Cậu nghe thấy liền đẩy anh ra, đứng lùi chân đứng cách xa anh vài bước "à đây là con của bạn bố mẹ em, em có nói chuyện vài lần hồi nhỏ"

"cái quái gì đây" - Soobin nghĩ. Từ khi nào mối quan hệ của anh và cậu lại được định nghĩa thế này, và tại sao phải đi giải thích cho người khác.

Người con trai kia tiến lại gần kéo cậu ra sau lưng như thể sợ anh làm hại gì cậu.

"à chào cậu, tôi là Kim Soo, là bạn của Beongyu và sắp tới sẽ sớm thôi là bạn trai"

Soobin nghe xong cười khẩy một cái, định lao vào đấm cho tên kia một trận thì bố mẹ Beomgyu về.

"aaa, Soobin đó hả!? Ở lại ăn với các bác với cho vui, con về chả báo ai ra đón gì cả"

Tất nhiên anh cũng đâu ngu dại gì mà từ chối, lập tức ra phụ bác trai bác gái một tay.

"con phụ với ạ", Kim Soo nói

"thôi con cứ ngồi đi con là khách mà, Soobin làm với bác là được", anh nghe được câu đó liền mỉm cười, anh không phải khách, là thành viên trong gia đình họ.

Dọn đầy đủ mâm cơm nhanh chóng ngồi ghế cạnh Beomgyu, cậu chẳng thèm hỏi lấy anh một câu mà tập trung ăn cơm. Cứ như vậy bữa cơm diễn ra trong tiếng nói chuyện của hai bác cháu.

"Soobin dạo này khác quá, đẹp trai lên nè", bác gái vừa khen mắt vừa nhìn từng đường nét của cậu. Quả thật, Soobin càng trưởng thành càng đẹp nam tính lạ thường.

"bác quá khen con rồi, con vẫn thế thôi", anh ngại ngùng mà gãi đầu.

"vậy, Soobin có người yêu chưa con?", bác gái tựa vô ý hỏi.

Thay vì trả lời anh liền nhìn sang cậu trai bên cạnh, có vẻ cậu chẳng quan tâm câu hỏi mấy cho lắm, nhìn vẫn ăn ngon lành thế kia mà. Nhìn ngoài thì vậy chứ bên trong có con người đang căng hết lỗ tai để nghe, chỉ thiếu nước muốn đeo hẳn cái thu âm giọng nói để nghe cho rõ thôi.

"dạ con chưa ạ", anh thành thật mà trả lời làm bác gái bật cười, vốn chỉ định đùa mà anh lại trả lời nghiêm túc quá.

Chẳng hiểu sao cậu lại thấy nhẹ nhõm sau câu trả lời ấy dù chỉ còn 1-2 ngày nữa cậu sẽ chuẩn bị tiến tới mối quan hệ hẹn hò với người khác rồi.

Bố mẹ Soobin thấy con trai tận tối mới vác mặt về định mắng vài câu mà chưa kịp nói ra đã thấy anh vừa về nhà chạy vù lên phòng rồi chốt cửa.

"nó sao thế nhỉ", hai người lớn nhìn nhau khó hiểu"

"sao dám bảo chờ tôi, đồ phản bội", Soobin cầm chặt tấm ảnh cậu trai kia trong ví nhưng lại chẳng nỡ xé, dù gì cũng là tấm ảnh theo anh suốt những năm tháng đại học.

-

Hôm sau sáng sớm liền chạy sang nhà cậu, tất nhiên là chạy vội rồi, chạy tức khắc ngay khi thấy tin nhắn bố mẹ Beomgyu nhờ trông em hộ vì họ có việc phải đi công tác 1-2 tuần.

Được bố mẹ cậu cung cấp chìa khóa, mật khẩu nhà, anh dễ dàng đi vào trong mà chẳng cần chờ cậu mở. Vừa đi vào mùi đồ ăn thơm từ bếp liền xông thẳng vào khứu giác anh, mà giờ ở nhà chỉ còn có duy nhất cậu...

Không ngần ngại liền chạy vào bếp, quả thật trời không phụ lòng người vừa đi vào đã thấy cảnh tuyệt mĩ. Một chàng trai cao ráo (vẫn thấp hơn anh) đang xoay ngược lưng về phía anh mà chăm chú nấu ăn, không nhịn được liền từ phía sau luồn tay qua bụng mà ôm, mặt cúi gần hít hà hương thơm nơi hõm cổ.

"a..ai...?ai đấy????", người nhỏ hơn sợ hãi, hốt hoảng muốn rời khỏi để xem mặt người kia.

"là anh, Choi Soobin", anh cũng không muốn làm cậu khó chịu, vừa nói vừa buông dần.

Cậu quay ngược lại phía anh, mặt không chút cảm xúc mà lạnh nhạt đáp "sao anh vào được nhà tôi, à không điều đó không quan trọng. Anh đến đây có chuyện gì không?"

Anh không nói không rằng tiến lại gần áp người cậu sát thành tủ bếp, tay luồn sau cánh mông của cậu mà bóp nhẹ.

"aaa, anh làm gì đấy?"

"em hư phải tét mung chứ? hửm?", anh như không có chút liêm sỉ mà nói ra.

"để anh dạy em đánh vần như xưa nhé?"

-

"ư...ưm...buông em...ra", người nhỏ hơn ngửa cổ rên rỉ. Khung cảnh bây giờ dụ tình hơn bao giờ hết, người lớn hơn trực tiếp bế người nhỏ hơn đặt lên thành bếp, chân để quặp hai bên eo, tay cởi dần cái cúc áo và quần.

Cậu cứ như thế mà kêu loạn anh không còn cách nào đành dùng môi mình khóa lại chiếc mỏ hư hỏng kia. Tay nhanh chóng cởi phanh chiếc tạp dề lẫn áo ngủ mà ném thẳng lên sàn nhà, tay xoa nắn hai đầu ti. Xoa nắn chán chê, lập tức cúi xuống cắn day, đưa lưỡi liếm quanh vài vòng, tay còn lại phục vụ nốt bên kia. Cậu không nhịn được liền rên nhẹ nhưng nhanh chóng cắn môi, bịt miệng lại ngăn tiếng rên rỉ.

Có vẻ anh chán bàn tủ chật hẹp của gian bếp rồi, tay bế xốc cậu trực tiếp đặt lên bàn ăn phòng khách. Luồng không khí lạnh từ mặt bàn tiếp xúc thẳng tấm lưng trần khiến cậu nhạy cảm ơn bao giờ hết, và chẳng biết vì lý do gì phía dưới của cậu lại dựng đứng lên. Chẳng lẽ vì thấy hình ảnh của Soobin, anh trán ướt đẫm mồ hôi, nhanh chóng cởi phăng tấm áo ba lô để lộ cơ ngực săn chắc.

"Soobin...tha em...làm ơn", người nhỏ hơn chắp tay, bày ra vẻ mặt cầu xin.

"tha? em phản bội tôi có nghĩ cho tôi không?", vừa nói tay bắt đầu cởi quần ngủ của cậu lẫn chiếc underwear, nói chính xác thì bây giờ trên người cậu chẳng còn mảnh vải nào.

"em phản bội anh hồi nào chứ?", người kia gắt gỏng mà nói.

Soobin không quan tâm, càng không muốn tốn thời gian nên phớt lờ lời cậu nói. Cúi xuống ngậm cái cự vật đang dựng đứng của người kia, chưa làm bao giờ nhưng lại có kinh nghiệm đến lạ, cứ như thế liếm mút dọc từ trên xuống, lâu lâu cắn nhẹ.

Sự tiếp xúc đột ngột khiến cậu chưa kịp chuẩn bị liền rên lớn, vang vọng cả căn phòng.

"aaaaaaaaaaaaaa, dừng lại"

Soobin mặc kệ lời câu nói mà tập trung chăm sóc phía dưới, rất nhanh thôi Beomgyu liền bắn. Tinh dịch nhiều đến mức tràn ra ngoài, anh nuốt trọn, không ngại liền đưa lưỡi liếm quanh phần bị tràn ra ngoài viền môi.

Chưa thấy đủ, anh liền banh hai chân cậu ra, tư thế trên bàn lại càng làm lộ nơi tư mật kia. Anh cứ như vậy thuận lợi mà cúi xuống liếm trọn, đưa lưỡi thọc sâu trêu đùa rồi day day.

"ư..m...soo..bin...chỗ đó bẩn...đừng có...liếm..nữa"

"không sao rất ngon, em rất ngon"

Đáng lẽ anh chỉ định dừng ở đây thôi cho tới khi nghe tiếng Kim Soo gọi cậu từ ngoài cửa...à hóa ra định đi chơi với nhau.

"mẹ nó, ra là em định đi với thằng đó à. Để tôi xem em đi với thằng đó kiểu gì", lời nói đầy mùi thuốc súng, tay nhanh chóng cởi phăng quần jeans trên người lẫn quần trong, giải phóng con quái thú đã kìm hãm nãy giờ. Tay mở nắp dầu bôi trơn rồi bôi lên cự vật, lỗ nhỏ người kia.

"anh...định làm...gì..."

"chịch em", Soobin như mất hết lý trí, ngôn ngữ phát ra đến thô tục, mất kiểm soát.

"không...thả em ra...buông ra"

"anh sẽ làm nhẹ thôi", nói xong hôn nhẹ lên môi cậu như lời hứa, tay luồn chiếc gối dưới eo rồi một phát đâm thúc cán tới tận sâu bên trong khiến cậu hét lớn.

"AAAAAAAAAAAAA, dừng....đau...quá...đi...ư...m..."

Đáy mắt anh đỏ ngầu, khoái cảm lấn chiếm hết đầu óc cứ vậy mà nhấp từng cú mạnh bạo vào trong lỗ nhỏ người kia. Hình ảnh người nhỏ hơn nằm tràn ra bàn, banh rộng chân cho anh làm thật sự đẹp tựa như búp bê sống bị nhục dục vấy bẩn càng làm anh hưng phấn như được uống dược xuân mà đi vào sâu hơn, môi không quên hôn từng tấc thịt người kia.

"ư...m...soo...bin...hu..hu...chậm...chậm lại một...chút...đau...quá...", đây là lần đầu tiên của cậu ấy vậy mà anh nào đâu chịu nhẹ nhàng, cứ ra vào mạnh mẽ thỏa mãn bản thân.

"kêu tên anh"

"k-không...tại sao..chứ"

"chứ em muốn kêu tên thằng đó hay gì", nói xong thúc tận sâu như chạm đến khoang sinh sản của cậu.

"ư..ugh...Binie...nhẹ...chậm lại..."

Một lúc sau cả hai đạt đến đỉnh đồng thời một lúc, tiếng rên rỉ của cả hai hòa quyện vào nhau như cách thể xác của họ đang hòa vào làm một. Soobin rút con quái thú của mình ra, dòng tinh dịch bị anh bắn chảy liền hồi vì nhiều quá.

Beomgyu vì ngại vốn định lấy tay che liền bị anh tóm gọn, cầm tay em đút thẳng vào lỗ nhỏ vừa được anh chăm sóc xong. Cậu bị hành động bất ngờ đó mà hoảng loạn "ư...anh làm gì đấy...buông tay em ra"

Được khoảng 7 giây, anh cầm tay cậu kéo ra, vốn cậu tưởng anh đã nghe lời mình nói đang nhìn quanh bàn ăn xem có khăn giấy không liền cảm thấy bàn tay bị kéo đi, có chút ẩm ướt trên tay. Chính xác thì Soobin đang liếm đống tinh dịch trên tay của cậu với vẻ mặt không thể dụ tình hơn.

"Soobin anh điên rồi, dừng lại đi, đưa em giấy"

"nhà hết giấy rồi, để anh", nói xong bế cậu trực tiếp tiến tới phòng ngủ. Cậu bị bất ngờ chỉ biết quặp chặt chân vào tấm lưng của anh, mặt cúi gằm vào hõm cổ...chỗ này thơm thật, muốn cắn quá đi - Beomgyu nghĩ thầm.

Vừa vào phòng, Soobin bật một chiếc đèn nhỏ duy nhất rồi nhẹ nhàng đặt em xuống giường, bản thân đè lên phía trên tiếp tục công việc vừa rồi.

Vì vừa nãy mới làm nên còn khá trơn, anh cũng không cần đổ thêm liền lập tức đem thằng em đút sâu vào bên trong người em. Và tình cờ thế nào căn phòng này có thể nhìn ra phía tòa nhà lấp lánh phía xa, tấm gương kính phản chiếu lại hình ảnh bên trong, cụ thể là hai con người đang làm tình với nhau.

Soobin đủ tinh ý để phát hiện ra tấm kính đó liền nói nhỏ vào tai em "nè em yêu, quay sang trái đi, có cảnh đẹp để em chiếm ngưỡng đó"

Cậu không chút nghi ngờ mà quay sang nhìn, anh tranh thủ lúc đó đẩy một hơi lút cán khiến cậu rên lớn. Nhìn thân ảnh mình trong gương đang bị người kia làm càng khiến cậu nổi lên nhục dục, phía dưới bóp chặt cự vật của anh.

Anh liền bất ngờ với điều đó, vốn không nghĩ em sẽ chủ động đến vậy nhưng bóp này hình như hơi chặt quá rồi..."Beomgyu thả lỏng ra em sắp bóp đứt thằng em anh rồi"

Beomgyu không nghe lời, phía dưới càng bóp chặt hơn nữa khiến Soobin bắt đầu thấy đau đớn.

"thả lỏng ra không tối nay anh làm em 5 hiệp", Soobin chớp lấy thời cơ mà ra điều kiện. Tất nhiên nghe tới đây anh nghĩ cậu sẽ buông ra nhưng chả hiểu sao cậu tự dưng thấy điều kiện đó cũng không tồi vô thức chẳng buông lỏng ra chút nào.

Anh đành nhẹ nhàng xoa eo cậu, hôn nhẹ phần vai cổ để lại vài vết đánh dấu. Cúi thấp xuống đến chỗ yết hầu chụt một tiếng rõ to, "Beomie à, thả lòng nào thì anh mới rút ra được chứ, không phải em muốn dừng sao? vậy rút ra nhé", anh nhỏ giọng dụ ngọt cậu.

Xem ra mấy lời nói ngọt ngào đó thật sự lay động được cậu, Beomgyu nhẹ nhàng thả lòng dần, anh cũng rút dương vật ra, vừa thở dài một tiếng lại hét lên. Choi Soobin lại đâm vào bên trong, lần này không chỉ đâm để sâu trong mà vừa nhún vừa kéo ra vừa đút vào liên hồi khiến cậu vừa sướng vừa đau.

"em yêu à, đêm nay cứ tận hưởng nhé, còn dài lắm"

-

Sau một sáng nồng nhiệt giờ đây trên chiếc giường ấy có hai thân ảnh trần trụi quấn lấy nhau, nắng buổi trưa cũng rọi vào căn phòng. Anh tỉnh dậy trước, cúi xuống liền đập mắt vào gương mặt nhỏ nhắn của người kia, nhìn từ mắt tới mũi tới môi, chỗ nào cũng đẹp thật chứ liền cúi xuống hôn vài cái rồi mới chịu ra khỏi giường.

Anh đi ra phòng bếp dự định sẽ làm chút đồ ăn sáng cho cậu, chắc hẳn cậu đói lắm sáng sớm chưa kịp ăn gì mà...còn anh thì ăn cậu no rồi cũng không nhất thiết cần ăn thêm lắm.

Và tất nhiên sau vụ làm tình nồng nhiệt vừa nãy, anh phải đi dọn dẹp lại mớ quần áo vương vãi và lau cả mặt bàn nữa. Xong việc mở tủ lạnh gom những thứ đồ ăn có thể nấu được cũng làm được một bữa sáng bánh mì kèm trứng ốp, xúc xích coi bộ cũng không tệ. Chuẩn bị xong bữa sáng, anh cởi bỏ tạp dề rồi chạy vào phòng dự sẽ đánh thức cậu nhưng hình như cậu đã tỉnh từ khi nào rồi.

Bước vào căn phòng là bóng dáng người kia người trần, phía dưới được phủ bằng lớp chăn đang ngồi bần thần. Có vẻ như cậu đang định hình, nhớ lại sự việc sáng nay.

Beomgyu nghe thấy tiếng bước chân giật mình quay ngắt về phía cửa, thấy anh liền chạy ra đuổi anh ra ngoài.

"anh...beomgyu nghe anh giải thích"

"đi ra ngoài, tôi không muốn nghe giải thích", vừa nói vừa đẩy người lớn hơn khỏi phòng rồi chốt cửa lại. Dựa lưng vào tấm cửa gỗ men mà ngồi thụp xuống ôm mặt khóc òa, tiếng nức nở to tới mức Soobin đứng ngoài nghe rõ mồm một.

Anh không biết nên làm sao đành để lại tờ giấy note nhắc em ăn sáng trên cánh cửa rồi chạy ra tiệm tạp hóa gần nha mua chút thức ăn dù gì nãy làm bữa sáng anh thấy tủ lạnh nhà cậu cũng chẳng còn bao món.

Đến tận tối cậu mới chịu bước ra ngoài, mắt sưng phù cả lên vì khóc quá nhiều. Không nói lời nói ngồi vào bàn, ăn tự nhiên những món ăn anh đã nấu sẵn. Cả bữa ăn không ai nói với ai lời nói, cậu cúi gằm mặt chăm chú ăn còn anh cứ ăn một chốc lại liếc nhìn cậu.

Thấy cậu ăn xong định rời đi liền nắm lấy tay, chỉ tiếc ngay sau đó liền bị cậu giật mạnh ra.

"anh xin lỗi vụ việc sáng nay anh có hơi mất kiểm soát..."

"tôi bảo không muốn nghe rồi mà"

"vậy người con trai đó với em có quan hệ gì?", cậu không muốn nghe vụ kia thì thôi nhưng anh nhất quyết phải nghe được câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi dẫn đến sự mất bình tĩnh sáng nay của mình.

"ý anh là Kim Soo? Anh ấy đang theo đuổi tôi, chúng tôi đang thử tìm hiểu nhau nếu hợp sẽ tiến đến hẹn hò", cậu thản nhiên mà thốt ra.

"em hẹn hò với anh ta?"

"sắp"

"Choi Beomgyu, em biết cái giá của sự phản bội không?", Soobin gằn giọng, tay nắm thành nắm đấm nghiến răng nói.

"tôi không phản bội anh"

"năm đó em nói chờ anh và giờ anh trở về thấy em chuẩn bị hẹn hò với 1 thằng khác?"

"em không phải không chờ anh...nhưng anh có bao giờ tự hỏi em của những năm tháng chờ anh đã mệt mỏi ra sao không?"

Soobin không biết trả lời ra sao, chỉ biết đứng nhìn chằm chằm cậu. Anh không hiểu, chẳng phải yêu nhau sao? vậy tại sao chờ đợi một người lại khó đến vậy chứ?

Kể từ cuộc nói chuyện đó tới nay đã gần một tuần, cậu và anh vẫn tiếp tục không nói với nhau thêm lời nào. Lại một ngày nữa anh thức đêm nhưng không phải để suy nghĩ về việc kia mà để chờ em về hỏi cho ra lẽ, anh mệt mỏi khi em cứ né tránh anh thế này rồi.

Tầm 11h cậu mới chịu về nhà, thấy đèn phòng khách vẫn sáng định bụng đi qua tắt thì thấy anh đang ngồi một góc.

"Beomgyu, chúng ta cần nói chuyện"

-

"em chưa từng yêu anh", người lớn hơn đưa ra câu khẳng định chắc nịch.

"đừng có tỏ ra mình biết hết, Choi Soobin"

"vì rõ ràng em không chờ anh, nếu em yêu anh em đã chờ anh"

Câu nói ấy như châm ngòi ngọn lửa trong cậu, sự chờ đợi rồi tuyệt vọng mà cậu cố xoa dịu trong suốt năm nay lại lần nữa bị thổi bùng lên.

"những ngày đầu anh sang đó nhắn tin cho em được vài lần, và rồi càng ngày càng giảm dần đi. Lúc em ốm anh có ở bên em không, lúc em mệt anh cũng chỉ có video call khuyên em, lúc em khó khăn nhất thì anh đang ở đâu, anh đâu ở bên em", người nhỏ hơn lớn giọng.

"nhưng anh đâu thể làm gì khác..."

"Soobin, người ta nói không muốn thì tìm lý do"

"nhưng đâu phải những gì ta muốn đều có cách", anh không hiểu sao cậu lại trách cứ anh như vậy.

"anh cũng bất lực khi không thể đến bên em lúc em ốm mà, cũng thấy bản thân vô dụng khi chẳng giúp gì được cho em. Nhưng em à, anh có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net