18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng theo kế hoạch Namjoon dẫn theo 2 người Soobin và Taehyun đi kiểm tra công ty Qing. 

"Anh cảnh sát, các anh đột nhiên đến đây yêu cầu tôi cho kiểm tra tài liệu bên trong máy tính cũng hơi khó. Các anh cũng hiểu tính chất công việc mà, có những cái đều phải giữ kín..." Giám đốc của công ty đó tên Kim Dohan, ông ta có vẻ khá là không muốn cho cảnh sát kiểm tra máy tính của mình.

"Tôi cũng hiểu đó là tính chất công việc nhưng nếu như anh hợp tác cùng với cảnh sát chúng tôi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng hơn. Đều có lợi cho cả 2 bên." Namjoon nói.

"Nhưng mà các anh không có giấy lệnh khám xét mà làm như vậy thì cũng trái với quy định mà có phải không? Nếu như là những thứ bình thường thì tôi còn có thể hợp tác nhưng đây là tài liệu mật của công ty." 

"Ồ... Thôi được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy anh có thể hợp tác với chúng tôi để chúng tôi kiểm tra sơ qua công ty một chút xem có dấu vết gì được không?" Namjoon gật đầu coi như chấp nhận, nói tiếp.

"Cái này thì được, các anh cứ tự nhiên."

"Cảm ơn. Tôi kiểm tra tầng này, tầng dưới và sảnh cùng với phòng công nghệ, Taehyun xuống dưới kiểm tra con đường đối diện với cửa sổ này, Soobin tạm thời ở lại đây kiểm tra căn phòng này." 

"Rõ!" 

Sau khi Namjoon phân công nhiệm vụ, hắn và Taehyun bắt đầu đi thực hiện. Còn Soobin ở lại phòng giám đốc với Kim Dohan, ung dung ngồi xuống ghế sofa ở đó. Có thể nói Soobin so với Kim Dohan kém tuổi hơn nhiều, thế nhưng hắn biết điều này, kẻ nào chiếm thế thượng phong trước, kẻ đó ắt có lợi, chỉ cần biết cách duy trì, thắng lợi là chuyện hiển nhiên.

"Ông cứ ngồi đi, chúng ta ngồi nói chuyện chút thôi, tôi đợi đội trưởng và đồng đội xong là về." 

Dù sao Soobin cũng là cảnh sát hình sự mà, ông ta đâu dám đuổi hắn ra khỏi phòng mình đâu, đành ngồi xuống đối diện với hắn; "Anh không kiểm tra căn phòng này sao?"

"Tôi nhìn qua là được. Ông đã thành lập công ty này được 10 năm rồi nhỉ, bây giờ công ty cũng phát triển rồi, các sản phẩm cũng nhiều, ông có tính đến sẽ mở rộng các lĩnh vực khác không?" Soobin bắt chuyện, mắt đảo quanh một vòng phòng làm việc, dừng lại ở tủ tài liệu kia, nheo mắt lại một chút rồi thôi.

"Tôi cũng đang tính đến chuyện đó, bây giờ tôi gần 40 tuổi, sức khỏe vẫn còn, cố gắng làm cho con cái sau này có điều kiện tốt một chút." Ông ta trả lời.

"Ông nói thế làm tôi ngại quá, năm nay tôi 29 tuổi mà sức khỏe nói chung cũng mệt mỏi lắm rồi."

"Cảnh sát các anh cống hiến nhiều cho đất nước nên nhiều khi mệt mỏi cũng phải thôi nhưng nhờ có các anh mà Hàn Quốc mới giữ được trật tự xã hội chứ. Thế đồng chí cảnh sát đã có vợ con gì chưa?"

"Chẳng giấu gì ông, tôi vẫn còn 1 mình. Ông có một gia đình nhỏ làm tôi hâm mộ lắm." 

"Chậc... Anh cảnh sát tướng tá đạo mạo như thế này mà lại chưa có ai sao, chắc là do bận quá nên không có thời gian tìm được người thương của mình." 

Hai người từ trạng thái vô cùng căng thẳng chuyển biến thành những người từng trải nói chuyện với nhau. Soobin thể hiện mình là người tính tình điềm đạm khiêm tốn là kiểu mà ai cũng thích nói chuyện cùng, thành ra nói một thôi một hồi Kim Dohan mất luôn cảnh giác với hắn.

"Bình thường ông có sở thích gì đặc biệt không?" Soobin hỏi.

"Sở thích thì cũng có mà không biết có được tính là đặc biệt không, tôi thích sưu tầm đồ cổ." 

"Thật sao? Trùng hợp thế, tôi cũng thích sưu tầm đồ cổ. Nhưng mà ông cũng biết rồi, tính chất công việc, làm gì có thời gian đâu." Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt có vẻ vô cùng hứng thú. 

"Ồ, tôi thấy hiếm có người trẻ nào mà lại hứng thú với đồ cổ đâu."

"29 tuổi được tính là trẻ sao? Tôi cũng đến tuổi phải uống trà dưỡng sinh rồi." Soobin cười.

"Nói gì thì nói, 29 tuổi của anh vẫn hơn đứt ông già 40 tuổi như tôi chứ." 

"Để xem nào... Tôi thấy đồ cổ thường được người ta đấu giá nhiều nhỉ. Ông có hay đi đấu giá đồ cổ không?"

"Có chứ. Tôi còn là hội viên VIP, ban quản lý của rất nhiều hội đấu giá, tôi còn là người thành lập hội đấu giá DH nữa đấy." Nghe đến chuyện này, ông ta chỉ hận không thể vỗ ngực tự hào trước mặt cảnh sát mà thôi.

"Nghe là biết ông có cực kì nhiều kinh nghiệm rồi. Gần đây có một vụ trộm cắp đồ cổ, chắc là ông cũng biết. Chiếc nhẫn Pouvoir." 

Kim Dohan nghe đến vấn đề này liền nhìn nháo nhác xung quanh rồi mới quay lại nói: "Biết, biết chứ. Vụ đó nổi như thế làm sao mà tôi lại có thể không biết được nhưng mà tôi cũng không dám đề cập đến nó nhiều. Có cái này tôi nói cho anh nhưng anh đừng nói là tôi nói ra đấy nhé." 

"Được, ông yên tâm."

"Chiếc nhẫn Pouvoir 1 trong bộ 4 món đồ được dâng lên cho hoàng đế Jeongjo,  4 món đồ này được một vị vương gia em trai của hoàng đế Jeongjo dâng lên sau 1 lần đến Pháp. Chúng lần lượt đưa cho 4 phi tần tước vị lớn nhất trong cung. Cái đầu tiên là chiếc nhẫn Pouvoir, cái thứ 2 là vòng cổ pha lê Doux, thứ 3 là lắc tay khảm ngọc thạch anh Sucré, cuối cùng là lắc tay khảm hồng ngọc Belle. Bọn trộm kia đã lấy được Pouvoir lẽ nào lại không nhắm đến 3 vật còn lại?"

Soobin vừa nghe vừa âm thầm ghi nhớ toàn bộ lời người đàn ông nói không sót 1 chữ nào, sau khi ông ta nói xong, hắn mới hỏi: "Vậy ông có biết 3 vật còn lại đang ở đâu không?"

Kim Dohan đột nhiên lúng túng, ông ta cứ ấp úng, định trả lời rồi lại không, còn tặc lưỡi đầy hối hận nữa, không biết là có chuyện gì. Soobin nhìn phản ứng này thì chắc chắn là biết rồi mà không muốn nói đây mà. 

"Mà thôi, 3 vật này thần không biết quỷ không hay, nếu có ai biết được thì giờ này nó đã có chủ rồi. Vật giá trị như thế, ông chưa có cũng phải." 

Vừa vặn Soobin nói xong là hai người Namjoon và Taehyun trở về, nhìn mặt họ xem ra cũng không phát hiện được gì mấy. 

"Xong rồi, chúng tôi về đây, hôm nay cảm ơn ông vì đã hợp tác." Namjoon nói.

"Được được, không có gì, các anh cảnh sát vất vả rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net