14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người dùng cả trái tim của mình để yêu một người. Mang cả tâm trí của mình để dung nạp hình bóng của người ấy. Đem tất cả những gì của bản thân mình trao cho người ấy. Vậy mà cuối cùng cũng không nhận lại được cái gì.

Con người bản chất vốn dĩ đã  tham lam như vậy, những thứ không thuộc về mình vẫn mù quáng cố chấp giữ chặt lấy. Cũng giống như không có được tình yêu của đối phương liền đem xiềng xích khóa chặt người đó lại. Cứ như vậy lôi cả hai vào con đường tăm tối chẳng tìm thấy được tia sáng nào, mãi cũng chỉ luẩn quẩn trong một mê cung u tối không lối thoát.

...

"Choi thiếu gia, giấy tờ tôi đã chuẩn bị xong, mời ngài xem qua"

Choi Soobin ngồi nhâm nhi điếu xì gà trên tay, nhận lấy vài tờ giấy từ vị luật sư trẻ trước mặt. Hắn đọc qua một lượt rồi gật đầu hài lòng nói.

"Được rồi, cảm ơn anh luật sư Jea, không có chuyện gì nữa anh có thể đi"

"Không làm phiền ngài nữa, tôi xin phép"

Sau khi vị luật sư rời khỏi phòng, Choi Soobin một lần nữa đọc qua văn bản được in trên tài liệu. Trong lòng lại thoáng có chút bi thương, mắt nhìn chăm chăm lấy tờ giấy, miệng lại thì thầm.

"Để em có thể mãi mãi ở bên cạnh anh, anh chỉ còn duy nhất cách này mà thôi..."

...

YeonJun bất tỉnh sau cái đêm định mệnh bị Choi Soobin hành hạ. Thời điểm cậu tỉnh dậy đã là chiều của ngày hôm sau. Tiều tụy im lặng nằm yên trên giường lớn, gương mặt không còn chút thần sắc nào vẫn lăng lăng nhìn lên trần nhà quen thuộc.

YeonJun hiện tại trong lòng đang mang nhiều suy tư. Cậu thử cử động thân thể một chút, nằm im một chỗ cảm giác thân thể như dã rời, giờ đây muốn nâng người dậy lại đau nhói đến từng cơn. Những vết thương trên khắp cơ thể cũng đã được xử lí và bôi thuốc nhưng vẫn âm ỉ đau, đầu có chút nhức mỏi, cổ họng thì khô khốc đến sắp không phát ra được âm thanh. Mệt mỏi cùng đau đớn cơ hồ như đã khiến cậu lười biếng muốn nằm yên một chỗ.

YeonJun tịnh tâm nhắm mắt một hồi, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa cũng xem như một phép lịch sự mà thôi, cậu không lên tiếng, cánh cửa ngay sau đó cũng được bật mở.

Thì ra là dì Mae từ bên ngoài mang thức ăn vào cho cậu. Đĩa thức ăn vừa mới được đặt xuống bàn mùi hương đã ngay lập tức chiếm lấy thế thượng phong lan tỏa khắp căn phòng. YeonJun mệt mỏi ngủ đến cả nửa ngày, trong khoảng thời gian từ khi bỏ chốn cùng Beomgyu cho đến hiện tại tất nhiên cậu chẳng có thứ gì nhét vào bụng cả, ngay đến nước cũng chưa uống được một ngụm. Bởi vậy khi mùi hương quyến rũ từ đồ ăn ấy được truyền vào khoang mũi liền khiến cho bụng cậu không ngừng kêu gào. Lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cậu nhanh chóng hướng ánh mắt về phía dì Mae hỏi nhỏ.

"Dì...không có bị sao chứ? Hắn có gây khó dễ cho dì không?"

Dì Mae ở trên bàn chầm chậm múc từng muỗng canh vào bát sứ. Nghe được câu hỏi có đôi phần gấp gáp của cậu liền cười nhẹ, đôi mắt trìu mến nhìn cậu.

"Đứa trẻ ngốc này ,thân cậu còn không lo lại đi lo cho tôi. Tôi không sao cả, thiếu gia cũng không tra cứu chuyện đó nữa, cậu cứ an tâm tịnh dưỡng một thời gian đi, hai tuần nữa là hôn lễ được cử hành rồi"

Nhưng lời dì Mae vừa nói khiến YeonJun có chút ngớ người, cậu chính là đang thắc mắc vế câu nói cuối cùng.

"Hôn lễ? Hôn lễ của ai?"

Yeonjun ngây ngốc trong lòng bất chợt lại dâng lên một cỗi bất an.

"Là của..."

"Dì Mae có thể ra ngoài được rồi"

Yeonjun đang chăm chú đợi chờ câu trả lời từ dì Mae. Còn chưa biết được cái gì, phía sau đã có một lời nói trầm thấp cắt ngang. Không biết rằng Choi Soobin đã vào phòng từ lúc nào, ngay sau khi ra lệnh một câu hắn liền một đường hướng về phía YeonJun.

"Vâng, thiếu gia"

Đợi cánh cửa hoàn toàn đóng lại,  Soobin mới di chuyển bước chân tiến gần đến bên giường cậu.  Trên tay hắn lại cầm theo một tờ giấy, YeonJun khó hiểu vẫn là dùng ánh mắt chán ghét ấy nhìn hắn. Choi Soobin không có biểu tình gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đưa vào tay cho cậu tờ giấy kia.

"Em đọc qua rồi kí vào đó"

Một tờ giấy trắng nhìn qua những dòng chữ được in ấn ngay ngắn ấy, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là dòng chữ được in cỡ to đậm nổi bật:"Giấy đăng ký kết hôn".

Trong phút chốc, bàn tay YeonJun đang cầm lấy tờ giấy bất giác run lên một hồi dữ dội. Thủ đoạn này mà Choi Soobin cũng có thể nghĩ đến được hay sao? Để trói chặt cậu ở bên mình hắn đã dùng cách này, danh chính ngôn thuận, danh nghĩa hợp pháp.

"Anh là có ý gì? Kết hôn? Choi Soobin, anh điên rồi có phải không?"

YeonJun ở một bên kích động, lớn tiếng thét vào mặt hắn, mặc kệ hắn có nội khùng lên hay không.

"Đừng đi quá giới hạn, đừng khiến anh nổi giận. Ngoan ngoãn kí tên vào đây, mọi thứ anh đều đã chuẩn bị rồi, chỉ còn vài thủ tục và ngày cử hành hôn lễ nữa là hoàn tất"

"À quên nói cho em biết, ngày kết hôn là do chính ba mẹ em chọn"

Lại một lần nữa thần trí YeonJun bị làm cho bất ngờ đến đông cứng mọi giác quan. Tay cậu nắm chặt lại khiến cho tờ giấy kia cũng theo đó mà trở nên nhăn nhúm.

"Anh đã nói cái gì với ba mẹ của tôi?"

"Anh nói gì không quan trọng. Hiện tại họ đã hoàn toàn chấp nhận và tin tưởng  giao cả hạnh phúc lẫn tương lai của em cho anh rồi"

Choi Soobin miệng nói tay lại không yên phận mà đưa lên xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của cậu   một cách đầy yêu thương. Đôi môi hoàn mĩ kia lại mỉm cười  nhìn cậu. Chỉ là trong đôi mắt ấy vẫn đang cất giữ rất cẩn thận từng chút bi thương mà cậu không thể nhìn thấy được.

"Đồ khốn nạn"

YeonJun ngay lập tức dùng sức gạt mạnh tay của hắn ra khỏi mặt mình. Miệng chửi rủa một câu, đôi mắt theo đó lại không thể khống chế được cảm xúc hỗn độn mà trực trào ra những giọt lệ nóng hổi.

"Được rồi em cứ thoải mái đọc rồi ký. À anh nhắc em một điều, em xé tấm này sẽ còn tấm khác, in ra không mất một phút đâu."

Choi Soobin chính là đang cố tình đả kích cậu nên mới nói ra một lời trào phúng như vậy. Hắn lên đây cũng chỉ là muốn thông báo cho cậu biết sự việc này, ngay sau khi kết lời nói cuối cùng hắn cũng không ở lại lâu mà chủ động đứng dậy rời khỏi phòng.

YeonJun hiện tại giống như chỉ cần sống là được, còn tất cả mọi thứ đều do Choi Soobin an bài, nắm gọn lấy cậu vào lòng bàn tay. Cuộc sống của cậu tựa như đều mặc ý hắn điều khiển, không có cách nào thay đổi được càng không thể chết đi.

Hôn nhân, chính là một loại quan hệ dành cho hai con người thật sự yêu thương nhau, nguyện ý gắn bó và dành cả tương lai về sau để sống hạnh phúc bên cạnh nhau, cùng nhau đi trên một con đường đến khi không còn có thể nữa.

Nhưng giữa Choi Soobin và Choi YeonJun có thể gọi là tình yêu sao?

Một người ép buộc, một người không thể vùng vẫy, thử hỏi loại hôn nhân này có hạnh phúc được hay không?

Nếu đã như vậy, để thoát khỏi Choi Soobin anh, tôi cũng chỉ còn có cách này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net