20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được truyền máu và đưa đến phòng hồi sức, qua một khoảng thời gian Choi YeonJun liền nhanh chóng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã bị ánh đèn chói lóa rọi thẳng vào mắt, tiếp theo chính là khung cảnh của căn phòng xa lạ. Nhìn xung quanh bốn phía, cách bài trí cùng với mùi hương đặc trưng của thuốc sát trùng này khiến cậu nhận thức được mình là đang ở trong bệnh viện.

Cả cơ thể hiện tại như bị trút hết khí lực, mệt mỏi đến cực hạn, chỉ có thể nằm im một chỗ trên giường. Vết thương trên cánh tay trái đã được băng bó kĩ càng, tay phải còn lại thì đang được truyền dịch, da thịt ở nơi mũi kim đâm vào cũng có chút cảm giác hơi tê buốt. Cả một căn phòng rộng lớn chỉ duy nhất có một mình YeonJun ở đây, cố gắng ngồi dậy một chút nhưng dường như cơ thể đã quá yếu để có thể thực hiện động tác, mọi hoạt động đối với cậu hiện tại đã dần trở nên khó khăn. Mãi một hồi loay hoay khổ sở cuối cùng YeonJun cũng ngồi được liền tựa lưng lên gối, chỉ mới cử động như vậy thôi cơ thể lại như đã suy yếu đi mấy phần. Cậu thật sự không nghĩ đến thân thể này của mình lại có ngày bị chính mình hại thành ra nông nỗi này.

YeonJun ngồi im ở một chỗ, an ổn nhắm mắt lại rồi nghĩ ngợi một vài thứ. Cậu nghĩ. Không phải Choi Soobin quá lợi hại sao? Cậu bày mưu tính kế cố giết hắn nhưng cuối cùng hắn vẫn không chết. Lần này đến lượt cậu muốn chết đi hắn lại kịp thời đến tương cứu. Hắn quả thực quá lợi hại rồi. YeonJun vốn đã gần đến được với nơi thiên đường kia rồi nhưng lại bị Choi Soobin lôi trở về.

Nghĩ đến đây, cậu lại bất giác trào phúng cười khổ một cái. Có trách thì cũng là tự trách bản thân mình quá nhu nhược, quá mềm yếu. Làm việc gì cũng không được toại nguyện, hiện tại chỉ có thể bất phục nằm ở đây chờ Choi Soobin đến xử trí mà thôi.

Qua một khoảng thời gian khá lâu sau đó, cách cửa phòng đang im lìm đột nhiên có động tĩnh, Choi Soobin cuối cùng cũng đã mở cửa bước vào. Cho dù cậu không cần nhìn cũng không cần đoán cũng thừa biết người kia chính xác là Choi Soobin, bởi vì cuộc sống trong mấy năm nay của cậu chỉ đơn giản xoay quanh có mỗi một mình hắn.

Soobin cẩn trọng đóng cửa lại,  bước đến gần, sau đó ngồi xuống  chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Hắn dịu dàng nắm lấy bàn tay đang băng gạc trắng kia của cậu tiếp theo là xoa xoa nhẹ lên chỗ băng đó. Cả quá trình đều nhất mực cẩn trọng không để cho chính mình bất cẩn mà làm cậu tổn thương.

"Em còn thấy đau không?"

Hắn ân cần hỏi han cậu một câu, lời nói lại đặc biệt trầm thấp dịu nhẹ. Nhưng đáp trả vẫn là một mảng im lặng, một lời cũng không nói, cậu vốn là không muốn cùng hắn dây dưa nhiều lời. YeonJun xoay mặt về hướng khác để mặc tay mình cho hắn tùy ý, cậu không giật tay lại hay cự tuyệt hắn là bởi vì cậu biết rõ bản thân mình bây giờ vốn không đấu lại hắn.

Choi Soobin tính ra cũng không hề xa lạ với phản ứng này của cậu. Cậu không quan tâm đến hắn cũng được miễn sao đừng rời bỏ hắn. Để hắn một mình quan tâm cậu thôi cũng đủ rồi. Choi Soobin cười khẩy một cái, tay vẫn cần mẫn xoa xoa vết thương kia.

"Em nghĩ rằng khi mình chết đi là có thể thanh thản sao? Em đã quên ba mẹ của mình rồi hay sao?"

Âm thanh thoát ra từ khẩu hình của hắn rất nhẹ nhàng cũng có bảy tám phần ôn nhu. Nhưng bên trong lại ẩn chứa một mùi nguy hiểm đến chết người, và cũng chỉ có YeonJun mới ngửi ra được, cậu cũng hiểu được hắn là đang dùng ba mẹ của cậu ra để uy hiếp.

Trên đời này, cho dù sao có đổi vận có dời thì Choi Soobin vẫn cứ là tàn độc như thế mà thôi. Có muốn thay đổi cũng là nan nan vô cùng.

"Anh đang đe dọa tôi?"

YeonJun nghe hắn nói như vậy liền quay đầu nhìn thẳng lấy hắn, ánh mắt căm phẫn nhưng lại ẩn chứa sự bi thương cùng tuyệt vọng. Choi Soobin lại chính là người có thể thấu được hết những gì trong đôi mắt đó. Trong lòng đột nhiên có điểm chột dạ, nhưng cũng nhanh chóng che giấu đi kỹ càng.

"Không! Tôi chỉ đang cảnh cáo em mà thôi"

Choi Soobin vẫn duy trì ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lại giống như có hàng ngàn cây dao đang lao về phía cậu. Một tuyệt chiêu hiểm của hắn dù không trực tiếp bộc lộ cảm xúc nhưng lại có thể khiến cho cậu rơi vào cực hạn. Giờ phút này YeonJun cảm thấy bản thân mình đang thực sự sợ hãi.

"Nếu như sau này em còn dám tự mình làm tổn thương bản thân nữa, thì tôi sẽ làm những điều tương tự như vậy với ba mẹ em. Em tự làm mình bị thương ở đâu, chảy máu ở đâu, tôi cũng sẽ khiến cho ba mẹ em đều phải chịu những vết thương như vậy"

Lời nói của Choi Soobin ẩn chứa đầy âm hiểm, cố tình ám chỉ rõ ràng cho cậu biết về những hậu quả khi cậu làm ra những chuyện dại dột.

"Anh buông tha cho tôi đi. Xin anh, buông tha cho tôi đi..."

YeonJun cứng ngắt nói ra lời cầu xin, mặc dù càng lúc âm lượng càng nhỏ nhưng Choi Soobin có thể thừa sức nghe thấy được. Đây là lần thứ hai hắn nhận được những lời van xin từ cậu, cũng là lần thứ hai cậu chịu khuất phục trước hắn.

"Còn nữa, nếu như em chết thì nửa đời còn lại của ba mẹ em cũng sẽ giống như sống không bằng chết"

Vờ như không hề nghe thấy lời cầu xin yếu ớt kia của cậu, hắn vẫn tiếp tục dùng khẩu khí bức người ấy cảnh cảo, ép buộc cậu không được tự ý muốn rời khỏi hắn.

Cũng vì những lời độc địa kia mà sắc mặt hiện tại của YeonJun cực kì đáng thương, tuyệt vọng đến mức hận không thể cùng ba mẹ biến mất khỏi nơi này. Dù có nằm mơ cậu cũng mơ thấy mình phải thoát khỏi tên ác nhân này. Cậu lại bị Choi Soobin nắm thóp một cách dễ dàng. Hắn nhìn bộ dáng của cậu như vậy, hắn biết, hắn đã triệt để dập tắt đi chút hy vọng nhỏ nhoi của cậu rồi.

"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nghe lời tôi, cùng tôi kết hôn. Thì cuộc sống của ba mẹ em sau này sẽ không cần phải lo lắng điều gì nữa, nửa đời còn lại của họ sẽ được sống trong giàu sang"

"YeonJun, nghe lời tôi! tôi chỉ cần em ở bên cạnh tôi thôi"

Choi Soobin nhã nhặn kéo tay cậu lên, ôn hoà đặt lên chỗ vết thương đã được quấn băng một nụ hôn.

YeonJun hiện tại còn có sức để mà chống cự nữa sao? Còn có thể cự tuyệt hắn nữa sao? Căn bản là không còn khả năng nào nữa rồi, chỉ vì cái mưu cầu tự do của cậu mà đã khiến cho nhiều người phải chịu đau khổ đến vậy. Cậu vốn không cố ý nhưng chỉ vì muốn thoát khỏi hắn mà cậu đã không hề nghĩ đến hậu quả có bao nhiêu nặng nề cho nên mới liều mạng như vậy. Nhưng giờ phút này sự ích kỷ kia có lẽ đã triệt để tiêu biến, đã không còn đường lui, không còn cách thoát nữa. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hắn, chỉ cần an phận cùng hắn sống thì sẽ không còn ai phải chịu tổn thương nữa.

"Được!"

"Tôi đồng ý kết hôn với anh"

"Anh thắng rồi! tôi không còn sự lựa chọn nào nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net