22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết dạo gần đây vẫn giữ phong độ như vậy, lạnh lẽo như đúng với tạo hoá tự nhiên của nó. Mặc dù tuyết không còn rơi đều đặn như những ngày trước nữa nhưng cách vài hôm vẫn sẽ lại tiếp tục rơi. Bên trong căn phòng bệnh đặc biệt, bốn cánh cửa đóng kín, máy điều hòa làm cho căn phòng trở nên ấm áp hơn. YeonJun nằm trên giường, chăn đắp ngang ngực, đã trằn trọc rất lâu rồi nhưng vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Tình trạng của cậu đã ổn định hơn rất nhiều rồi, nhưng vẫn phải nằm lại bệnh viện thêm một đêm nữa, ngày mai mới được xuất viện. Hiện tại trong phòng ngoài cậu ra thì chẳng còn ai hết, Choi Soobin dường như có công việc phải xử lí nên đã rời đi từ lúc chiều.

Lại nghĩ đến chuyện cậu và hắn, YeonJun không tránh khỏi mà cười khẩy một cái. Bên ngoài thuận theo hắn không có nghĩa là trong lòng cũng phải một hướng thuận theo hắn. Cậu đồng ý kết hôn không có nghĩa là sẽ yêu hắn, có nhiều chuyện vốn không thể nói trước, lỡ đâu một ngày nào đó Choi Soobin chán cậu thì khi đó cho dù có liếc nhìn cậu một cái e rằng cũng không có. Cậu tin chắc chắn sẽ có một ngày như vậy bởi vì không ai trên đời này có thể kiên trì với một người mãi như thế được.

Đối với YeonJun hiện tại tất cả mà nói chỉ là diễn kịch, chỉ là một trò hề mà thôi.

Cậu lạnh nhạt nhìn về hướng cửa sổ, mới hồi sáng trời còn quang lắm mà đến thời điểm này lại dày đặc tuyết rơi rồi. YeonJun cũng tự hỏi bản thân mình rằng đã bao lâu rồi chưa đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng ngoài kia? Thời gian trôi nhanh đến mức ngay cả cậu cũng không còn nhớ rõ là bao giờ nữa. Lần cuối cùng được nô đùa bên những bông tuyết mềm mại có lẽ là vào thời điểm ba năm trở về trước.

Ngày đó dù đi đâu cũng không ai ngăn cấm, muốn đến nơi nào thì đến, muốn ăn gì thì ăn, rồi còn tụ họp bạn bè cùng nhau tiệc tùng, đến cuối tuần lại cùng Beomgyu đi chơi. Nhưng ấy chỉ còn có thể gọi là quá khứ mà thôi, còn hiện tại thì chỉ biết ngoan ngoãn nằm đây đợi Choi Soobin ra lệnh cái gì rồi làm theo cái đó.

YeonJun cũng chẳng hiểu nổi tại vì sao, vì cái gì mà Choi Soobin lại yêu cậu đến ngông cuồng như vậy. Khoảng thời gian gần đây cậu thừa nhận hắn đối đãi với cậu rất nhu hòa, nhưng thật sự mà nói cậu không thể tiếp nhận được là do những gì hắn đã làm với cậu khiến cho cậu không tài nào tha thứ được.

Qua một hồi mê man với những suy tư, trong người cậu lại có chút mệt mỏi. Nhưng vốn định chợp mắt một chút bên phía cánh cửa lại truyền đến một loạt tiếng động. Vì đang nằm quay lưng lại với phía cửa nên cậu không thể biết được là ai đang đi vào. Cậu nhớ lại lúc chiều trước khi rời đi Choi Soobin đã nói với cậu nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay hắn bận việc không thể ở với cậu ngày mai hắn mới có thể đến, tiện thể sẽ đón cậu về nhà. Như vậy người vừa bước vào phòng chắc chắn không phải Choi Soobin, nhưng nếu không phải là hắn thì còn ai có thể vào đây nữa chứ? Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, qua một hồi bên phía người kia vẫn không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa. Vừa sợ hãi lại cũng vừa hiếu kỳ, YeonJun đắn đo một chút sau đó liền xoay người lại nhìn bóng người ẩn hiện phía sau.

"Là ai vậy?"

Bởi vì cậu không quen mở đèn ngủ nên khi chợp mắt liền sẽ tắt hết đèn đi, đến hiện tại lại chẳng thể nhìn rõ được bóng người kia, cậu chỉ có thể nghi hoặc lên tiếng.

Bóng đen càng lúc càng gần, dáng người này rất quen mắt, hình như hình như là... YeonJun trong phút chốc vội vàng ngồi dậy vì không thể tin được những gì đang diễn ra ở trước mặt. Cậu lập tức hoảng hốt trợn tròn mắt, miệng bắt đầu trở nên ấp úng.

"B...Beom... Beomgyu..."

"Có phải là anh không?"

Beomgyu theo luồng ánh sáng yếu ớt bước đến gần bên Yeonjun. Anh không nói bất cứ câu gì, chỉ lại gần rồi liền nhẹ nhàng gỡ ống truyền dịch khỏi tay cậu. Sau đó nắm chặt lấy cánh tay không bị thương kia của cậu ý định kéo đi. Lực đạo của anh không quá mạnh, YeonJun có thể kháng cự vội kéo lại để xác định chính xác xem những gì vừa diễn ra có phát thật hay không. Cảm thấy như người phía đằng sau mình đang bối rối, Beomgyu liền dừng lại lực kéo đưa tay nhẹ xoa mặt cậu, lời nói ôn nhu ghé sát vào tai cậu thì thầm.

"Junie đi thôi, anh đưa em đi."

Lời nói rất đỗi quen thuộc ấy khiến YeonJun trong một vài giây hồi tưởng lại cơ sự diễn ra ngày trước, rõ ràng chính mắt cậu đã nhìn thấy Beomgyu bị Choi Soobin bắn chết, rõ ràng chính mắt cậu đã thấy anh ấy nằm một chỗ ở dưới nền đất mà chẳng thể làm được gì. Bỗng nhiên trái tim vì những hình ảnh đó mà lại đau nhói liên hồi, đôi mắt cũng cũng nhòe đi bởi dòng chất lỏng nóng hổi.

Đây chắc chắn là mơ, nếu không phải mơ thì làm sao có thể như vậy được, là mơ thôi, chỉ là mơ thôi, trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại lời nói như vậy. Đến khi tỉnh dậy tất cả mọi thứ sẽ lại biến mất mà thôi. Nhưng không hiểu vì sao dáng người này, giọng nói này và ngay cả những hành động lại phi thường chân thực đến như vậy.

"Em đang nằm mơ đúng không? Anh rõ ràng, rõ ràng đã chết rồi mà, làm sao có thể đến đây được chứ, nhưng không biết vì sao em lại cảm thấy anh chân thật như vậy."

Beomgyu khẽ cười thành tiếng, yêu chiều xoa xoa mái đầu nhỏ của cậu.

"Đồ Yeon ngốc nghếch nhà em! Đây không phải là nằm mơ đâu, đây là thật. Có lẽ trời cao có mắt nên đã không cho anh chết đi dễ dàng như vậy, để anh có cơ hội lần nữa cứu em."

"Nhưng... nhưng không phải lần đó... lần đó... anh... ngay trước mắt em..."

Vì vẫn chưa thể tin được hiện thực, cho nên những lời nói của cậu đều trở nên ấp úng không thể nói trọn vẹn câu như vậy.

"Anh sẽ kể cho em nghe khi ta rời khỏi đây, Junie chúng ta mau đi thôi."

Đến lúc này, khi người thương đã ở ngay trước mặt cậu lại có chút lưỡng lự, là có chút không nỡ hay là sợ hãi? Nhưng dù có là gì đi chăng nữa thì cuối cùng cậu cũng vẫn đồng ý cùng Beomgyu bỏ trốn khỏi bệnh viện. Giờ phút này YeonJun vẫn không tin đây là sự thật, cậu nghĩ tất cả chỉ là mơ mà thôi, rồi ngày mai thức dậy cậu sẽ phải theo Choi Soobin về nhà sau đó cùng hắn kết hôn. Nhưng cho dù là mơ hay thật cậu cũng muốn thử, cùng Beomgyu lần nữa trốn khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net