Lời khẳng định của mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun nhăn mặt, khó chịu cất tiếng.

"Sao cậu lại lớn tiếng với họ như thế?"

Choi Soobin tức đến nghiến răng nghiến lợi, Yeonjun vậy mà lại bảo vệ cho những người đó.

"Không phải cậu bảo không thích ồn ào sao? Tại sao lại cười nói vui vẻ với họ như vậy? Nếu đổi lại là tôi thì chắc đã bị cậu bày ra vẻ mặt chán ghét rồi.", giọng nói của cậu vẫn chầm chậm nhưng nó lại mang cảm giác tức giận cùng chút ấm ức.

Yeonjun thấy vậy nhưng anh vẫn không phản ứng gì quá đặc biệt, anh nhẹ nhàng cất lời, âm thanh dịu nhẹ nhưng lại rất sâu sắc.

"Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện, có một đứa bé từ nhỏ đã được uống nắn theo khuôn mẫu lí tưởng, nó phải luôn hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người, vì ba mẹ nó hoàn hảo nên nó cũng không được lệch khỏi sự hoàn hảo. Nếu nó thất bại nó sẽ bị nhấn chìm bởi những lời chê trách, sự áp đặt nhuốm màu cuộc sống, nụ cười giả tạo cứ luôn nở trên môi. Nó bắt đầu xem những vở kịch trên ti vi để học hỏi những biểu cảm sống động, một đứa trẻ cố gắng làm hài lòng xã hội, một vỏ bọc hoàn hảo với những biểu cảm đa dạng nhưng cảm xúc lại là giả. Rồi nó phát hiện ra bản thân nó bị mất một căn bệnh, bệnh vô cảm. Người thân là những người cuối cùng để nó bày tỏ sự thật nhưng họ lại phải đi công tác ở một nơi rất xa, để lại nó một mình ở thế giới cô quạnh này. Những cảm xúc của nó dần bị biến mất và nó phải sống bởi những cảm xúc mà nó tự dàn dựng."

Ánh mắt xinh đẹp im ả đến lạ, nhìn vào tuy yên nhưng lại động. Với chất giọng âm ấm, anh lại tiếp tục câu chuyện.

"Một buổi chiều trên đường trở về, đứa trẻ đó đi ngang qua công viên quen thuộc, liền nhìn thấy một con mèo trông rất hung hãn, nó một mình đối chọi với một nhóm mèo khác, những tiếng kêu đầy sự đe dọa phát lên từ nó, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ và cương quyết. Nhìn nó đứa trẻ có đôi chút ngưỡng mộ, sự oai hùng, độc lập từ nó. Nó không rụt rè, nó mạnh dạn, nó không hoàn hảo nhưng chắc rằng nó sẵn sàng lao đến cắn lấy những con mèo khác có ý định đe dọa nó. Đứa trẻ hiếu kì tiến về phía đó nhưng lại vô tình hù dọa lũ mèo, chúng hoảng loạn chạy mất duy chỉ có nó ở lại, nhìn chầm chầm vào đứa trẻ. Nhóc đó là một người vô cảm cơ mà, sự tò mò biến mất thì cũng chán ngán rời đi, nhưng kì lạ từ đó nó luôn bị con mèo hôm nọ bám đuôi."

Anh nhìn thẳng vào Soobin khi mà những dòng kể cuối vang lên. Cậu hơi giật mình, luống cuống tránh đi ánh mắt của anh, giọng nói đã bình tĩnh hơn lúc nãy.

"Ch-chắc con mèo đó theo để bảo vệ đứa trẻ thôi"

"Vậy sao? Nhưng rõ là đứa trẻ không cần."

"Cần, nhóc đó chắc chắn cần sự bảo vệ", Soobin đột nhiên nói lớn, khiến cả phòng ăn quay lại nhìn cậu, nhận thấy ánh mắt kì lạ từ mọi người, lúc này cậu mới ngượng ngùng, thấp giọng lại.

"Con mèo đó đã quan sát đứa trẻ lâu rồi, nhìn thấy đứa trẻ cô độc nên mới đi theo để bầu bạn."

"Nhưng đứa trẻ bị bệnh vô cảm, không cảm nhận được cảm xúc, rất nhanh sẽ đuổi con mèo đấy đi."

Lần này là đến lượt anh lẩn tránh, anh không còn nhìn thẳng vào mắt cậu nữa, gương mặt xinh đẹp đã xoay đi chỗ khác. Soobin im lặng, cậu vươn đôi tay săn chắc, bàn tay thon thả giữ lấy chiếc cầm nhỏ của anh, xoay mặt của anh lại đối diện với mình.

"Mèo là động vật rất dính người, dù có bao nhiêu biến cố chắc chắn nó vẫn sẽ dính chặt lấy đứa trẻ đó, cho đứa trẻ những cảm xúc mà chưa bao giờ có được, chắc chắn là như vậy."

Đôi mắt hổ phách mạnh mẽ nhìn xoáy vào anh, lời nói nghiêm túc đến từ câu chữ. Yeonjun ngẩn ngơ rồi đột nhiên bật cười, nụ cười tự nhiên, thoải mái nhất, không theo khuôn mẫu, không phải vì phép tắc xã hội. Anh vui vẻ nhìn vào gương mặt đã hơi đỏ của cậu, tiếng nói trong trẻo như khúc hát của gió mai.

"Vậy thì cậu bé sẽ giữ chú mèo lại bên cạnh mình, đến chết cũng không buông"

---oOo---

Note: Bệnh vô cảm là có thật, nó là một hội chứng mà những người bị bệnh tự kỷ mắc phải nhưng cũng có vài trường hợp xuất hiện mà không đi kèm theo bệnh tự kỷ. Người bị bệnh thường không cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố của xã hội, vô cảm đối mắt với tất cả mọi thứ. Những biểu cảm của Yeonjun đều do cậu xây dựng mà nên, nhưng chắc cảm xúc với Soobin là do tự tâm mà động nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net