Luôn nhận ra em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun không bận tâm những tin đồn đó cho lắm, cậu hơi chậm nên cậu bỏ ngoài tai những chuyện ấy, dù sao ai cũng thích buôn chuyện mà. Đã nhiều ngày đi giải thích tin đồn cậu bị đàn anh Soobin kéo sang một bên trong giờ thể dục, đánh đến mức miệng chảy máu tràn lan, nhưng không một ai nghe cả cũng chẳng có dấu hiệu gì là lắng xuống.

Các bạn cùng lớp em bắt đầu quay sang thể hiện sự "quan tâm" khác nhau. Một số sẽ cho cậu đồ ăn vặt còn những người khác trực tiếp chế nhạo Yeonjun là 'Cô bé Lọ Lem' thời hiện đại.

Yeonjun liên tục nhấn mạnh rằng Soobin là một người anh trai rất tốt, nhưng mọi người đều cho rằng cậu dễ tính nên mới nghĩ như thế, ngay cả những bạn nữ hôm khai giảng từng hỏi em về Soobin cũng nghĩ như thế.

"Không trách cậu được mà, chỉ dám nói tốt về đàn anh Soobin." Cô gái có vẻ mặt hiểu rõ nói: "Thì ra là sợ anh trai."

Ngày thường Yeonjun cực kỳ tốt bụng, cho nên những người xung quanh cho rằng cậu rất dễ bị bắt nạt.

Nhưng giới hạn của cậu là Soobin hyung, cậu không cho phép ai khác nói xấu anh trước mặt mình. Bởi vì trong thâm tâm cậu có một sự thật là Soobin hyung, là một người anh tốt.

"Không phải, anh ấy rất tốt không như các cậu nghĩ đâu. Tớ đã nói rất nhiều lần rồi, đàn anh thật sự không hề đánh tớ." Giọng điệu của Yeonjun rất nghiêm túc xen lẫn chút tức giận, thậm chí em còn ngừng vẽ nói với họ: " Với lại các cậu cũng tự xem lại bản thân mình, trước khi nói xấu sau lưng người khác đi!."

Mọi người xung quanh, ai cũng bị thái độ khác thường ngày này của cậu dọa sợ: "Bọn tớ đâu có nói xấu sau lưng người khác đâu...Chuyện của hai người các cậu, bọn mình nói trước mặt cậu thì cũng là đang nói trước mặt anh ấy, không phải sao?"

Yeonjun cũng đến là cạn lời!.

Một bạn nữ khác lại tò mò mà hỏi: " Nếu anh ấy tốt như những gì cậu nói, thì sao ảnh lại đối xử với cậu như người lạ vậy?"

Một người khác cũng nói theo: "Đúng vậy, anh ấy trông rất hung dữ."

"Bình thường anh trai sẽ rất yêu thương em mình mà."

"Dù sao thì tớ cũng không thích tính cách của ảnh. Mặc dù trông rất đẹp trai, nhưng lạnh lùng quá."

Yeonjun không buồn tranh cãi với họ vì Soobin đã nói trước đó rằng, tranh cãi với những kẻ ngu thì cậu cũng giống họ mà thôi. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào nhân vật mà mình vừa vẽ, tự nhiên cảm thấy rất xấu nên cậu lấy bút bôi đen khuôn mặt kia đi.

Park Hajun mang theo một cây lau nhà sạch sẽ bước vào lớp và hét lên: "Junie, có người tìm cậu kìa." Nói xong, nó quay sang nói với đám bạn cùng lớp vẫn đang bàn tán: "Không thấy nhàm chán sao? Nếu rảnh rỗi quá thì lấy thời gian đó mà đi làm đề đi."

Yeonjun rướn cổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng người mặc áo sơ mi trắng còn rất cao. Yeonjun đột nhiên có chút vui vẻ, cậu đứng dậy chạy ra bên ngoài.

Nhưng vừa bước tới cửa, nụ cười trên mặt cậu tắt ngỏm.

"Á à, trên mặt em có hai chữ 'thất vọng' kìa, thôi nào đi với anh." Yoon Woo nhìn khuôn mặt thất vọng của cậu mà buồn cười không thôi, được dịp trêu cậu vài câu.

Yeonjun lí nhí chào "Chào đàn anh Yoon Woo ạ" Cậu không giấu nổi sự thất vọng, cố ý hỏi: "Tiền bối, chắc không phải anh cũng nhờ em chuyển lời tỏ tình tới anh trai em đâu ha?"

Yoon Woo nghe xong, anh cười như người mới trốn trại về "Soobin với em mà hợp lại chắc thành rạp xiếc mất." Anh vỗ vai cậu, nói: "Không chọc em nữa, anh tìm em là muốn nói chuyện nghiêm túc."

'Người hay giỡn như anh thì có chuyện gì nghiêm túc chứ.' Yeonjun nghĩ thầm. Yoon Woo dẫn Yeonjun đi đến lối rẽ cầu thang nói chuyện.

"Sau khi học sinh cuối cấp năm trước tốt nghiệp, đài phát thanh mất đi một phát thanh viên giỏi tiếng Anh." Giọng nói của Yoon Woo rất nhẹ nhàng, nói thẳng ra là muốn mời cậu tham gia: "Em nói tiếng Anh rất giỏi, trước đây em còn thi hùng biện tiếng Anh, phát âm rất tốt. Trong câu lạc bộ có rất nhiều người đề cử Junie đó. Thế nào, em muốn tham gia thử không?"

Yeonjun nhẹ nhàng dựa lưng lên tường, anh ta hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo: "Soobin hyung cũng rất giỏi tiếng Anh, phát âm cũng rất tốt."

"Soobin cậu ấy? Em nghĩ anh có thể mời được thằng cha lạnh lùng đó sao?" Yoon Woo bày ra vẻ mặt 'Chú em đánh giá anh hơi cao'.

"Hơn nữa, đài phát thanh của bọn anh cũng muốn tuyển học sinh cấp hai. Mỗi thứ sáu hàng tuần thôi, có lẽ khiến giờ ăn của em bị trễ mất nửa tiếng." Nói xong, Yoon Woo lại giở thói trêu chọc: "Dù sao đối với em, tiếng Anh cũng coi là tiếng mẹ đẻ đúng không?"

Đây là chuyện lúc cậu bốn tuổi, thế mà cũng coi là tiếng mẹ đẻ đó hả?.

Công việc ở đài phát thanh quả thực không phù hợp với học sinh cấp hai như cậu.

Yoon Woo là bạn tốt của Soobin, từ khi học tiểu học anh ta đã thường xuyên tới nhà bọn họ ăn tối. Trong lòng cậu, giúp đỡ anh ta cũng tương đương với việc giúp đỡ anh trai mình. Vì thế trước khi chuông vào học vang lên, Yeonjun đã đồng ý.

Buổi tối khi về nhà, Yeonjun kể lại sự việc cho Seoan nghe, Không ngờ bà lại hoàn toàn tập trung vào việc, cậu không có thời gian để ăn trưa và nhất quyết đòi nấu cơm cho cậu mang tới trường. Yeonjun không khỏi nghĩ đến hộp cơm trưa khổng lồ to hơn cả cái đầu mình hồi tiểu học, cộng thêm mấy cặp mắt thèm thuồng của bạn học. Cậu lắc đầu từ chối: "Phiền phức lắm, không cần đâu ạ con có thể tự sắp xếp thời gian để đi ăn mà." Con mèo màu cam ở nhà chậm rãi đi ngang qua cậu, Yeonjun sờ sờ đuôi nó tiện hỏi một câu: "Đúng không nè cục cưng?"

Seoan rất đau lòng khi nghĩ rằng Yeonjun lớn rồi, sẽ không cần đến mình nữa.

"Em thử hỏi Soobin xem, thằng bé có muốn đem theo cơm không?" Eunw nắm lấy tay vợ mình đang buồn tủi.

Soobin lúc này vừa tắm xong, nghe thấy ba vừa gọi tên mình, anh dừng bước nhìn về phía ba người ở phòng khách kia.

Seoan gác chân lên đùi Eunw, nói: "Phiền phức lắm, không nấu cho nó để nó tự ra ngoài ăn đi."

Eunw ngồi bên cạnh không nhịn được mà bật cười: "Quả nhiên Junie mới là con ruột mà, haha."

Soobin đội khăn lên đầu rồi quay người đi lên lầu. 

" Y chang rạp xiếc trung ương."

Thứ tư, Yoon Woo dẫn Yeonjun đi tham gian đài phát thanh. Công việc ở đây đơn giản hơn cậu tưởng tượng nhiều, đồng nghiệp là một đàn chị khối 11. Xét thấy Yeonjun không có kinh nghiệm gì nên bản thảo công việc đều do cô soạn sẵn, việc của cậu là nhìn sơ qua nội dung để chuẩn bị trước là được.

Vào ngày đầu tiên chính thức phát thanh, Yeonjun có chút lo lắng. Để chuẩn bị cho buổi phát sóng này, tối hôm trước cậu đã lặng lẽ luyện tập rất lâu trong phòng ngủ vì sợ mắc sai lầm. Ngay khi chuông reo kết thúc buổi học chiều, cậu lập tức chạy vội đến đài phát thanh.

"Thả lỏng nào." Đàn chị vỗ vai Yeonjun, nói: "Chờ bọn chị đọc xong lời mở đầu thì em chỉ cần giới thiệu sơ qua bài hát, rồi trực tiếp hát luôn nhé."

"Vâng, em biết rồi ạ." Yeonjun nghiêm túc gật đầu.

Tan học, Soobin bị giáo viên gọi ra ngoài nói chuyện riêng, phân công cho anh một số chuyện trong lớp, Sau khi tạm biệt thầy, còn chưa kịp trở về lớp học, đã bị thằng bạn hiền lôi lôi kéo kéo xuống cầu thang: "Thầy Bbangi kêu cậu ra ngoài làm gì thế? Nói chuyện gì mà lâu dữ." Yoon Woo hỏi.

"Có chút việc cần nhờ tớ giúp thôi."

"Bây giờ ổng đang phụ trách một lớp cấp hai, tìm cậu làm gì đã thế còn nhờ không nữa chớ. Tớ đói muốn xỉu rồi này, mong hôm nay căn tin có chả cá."

Muốn đi đường tắt cho nhanh, nên Yoon Woo kéo Soobin đi ngang qua hàng lang, vô tình thấy bọn con trai đang khiêng một bạn nam khác lên lưng làm trò con bò.

"Này! Các cậu không tính đi ăn cơm à?" Yoon Woo dựa vào lan can hành lang, hỏi bọn con trai lớp bên.

"Xàm ghê."

"Gì vậy chứ, cậu đang nói ai thế?" Yoon Woo cười nói: "Bọn họ xàm hay là tớ xàm? Nói rõ ràng xem nào."

Đúng lúc này, âm nhạc phát ra từ loa phát thanh ở dưới sân trường, giai điệu nhẹ nhành, lan tỏa khắp khuôn viên trường. Thấy Soobin không trả lời mình, Yoon Woo bắt đầu ăn vạ: "Cậu có quyền im lặng, nhưng mọi điều cậu nói đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa đó nha."

Tiếng nhạc nhỏ dần, trong loa phát ra một giọng nói lưu loát bằng tiếng Anh, phát âm và ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại của tuổi thiếu niên: "Buổi chiều vui vẻ, mình là Daniel."

Soobin đẩy Yoon Woo đang đến gần mình ra, nói: "Cậu chứ còn ai vào đây nữa mà hỏi." Vừa nói xong thì bỗng khựng lại.

"Chào mừng mọi người đến với English Voice được phát định kỳ thứ sáu hàng tuần. Trước khi bắt đầu sẽ là một bài hát bằng tiếng Anh, mời mọi người cùng nhau lắng nghe..."

Nhìn thấy Soobin đang đứng sững tại chỗ không nhúc nhích, đưa tay chọt chọt trêu ghẹo: "Làm sao đấy? Đừng nói là rách quần rồi nha."

Soobin hất tay ra liếc nhìn thằng bạn, hỏi: "Cậu gọi em ấy vào à?"

Yoon Woo bình tĩnh thú tội: "Đúng vậy, giọng của Miu xinh rất hay phải không? Mình đã nói trước rồi mà, trước khi tốt nghiệp mình sẽ tìm mọi cách rinh ẻm vào nhóm. Sao nào?"

Soobin đi xuống lầu, nói: "Em ấy mới học lớp 9 thôi."

"Chỉ học kỳ này thôi." Yoon Woo khịt mũi, nói thêm: "Xem cậu hoảng chưa kìa, trong trường giờ đây đang có tin đồn cậu ăn hiếp trẻ em đó, đừng giả bộ là anh trai tốt nữa. Giỏi thì đi thể hiện trước mặt mọi người ấy."

Sau khi ra khỏi cầu thang. Bầu trời trong tầm nhìn đần mở rộng ra, mặt trời giống như quả bưởi được ngâm trong nước, tỏa ra ánh nắng dịu nhẹ bên loa phát thanh. Trên sân trường các học sinh đang trò chuyện, tiếng cười của họ hòa vào bài hát đang phát, có người còn đang đoán mò bài hát đó tên gì. Nhưng người dẫn chương trình trẻ vừa đến có lẽ đã quên tắt micro.

Cậu say mê bài hát ấy hơn cả khán giả, thậm chí còn ngân nga theo giai điệu từ đoạn điệp khúc tới hết bài.

Trong khuôn viên ồn ào và vui vẻ, mọi người đều bận tranh thủ sử dụng thời gian rảnh rỗi quý giá của mình. Nên chẳng ai để ý lỗi nhỏ này.

Ngoại trừ một người.

"My youth is yours."  Tuổi trẻ của em dành cho anh.

Soobin dừng bước, ngước đầu nhìn loa phát thanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net