4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hay là đi xem bói?". Khuê ngồi gác một bên chân trên ghế, vừa nói vừa húp sì sụp cốc chè sen.

Năm nay cu cậu cũng sắp sửa mười tám, nghe phong phanh cũng thèm yêu. Càng nghĩ càng thấy buồn cười, tấm bằng hữu từ thuở khố rách áo ôm cùng em dầm mưa dãi nắng, ngót nghét mười mấy năm trời cùng ế chỏng ế chơ.

Khuê trách phận "già" hẩm hiu sắp rã cả người vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Đình Tuấn thấy chuyện nên duyên đôi lứa có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Suy cho cùng, nó chỉ là nhu cầu thứ phát.

Khuê lau lau miệng, đoạn quay sang tiếp tục câu chuyện dở dang của nó.

"Mới hôm kia, tao qua nhà thầy bói ở cuối xóm ấy, mà nghe bảo phán linh lắm nhé. Hôm qua hắn bảo tao phải yêu đứa nào mang mệnh mộc, cầm tinh con ngựa ấy, họ Khương. Tao nghĩ quái, thế nào cũng thấy giống hắn!". Khuê vuốt vuốt cằm, cậu chàng đăm chiêu: "Mà hôm sau tao ra đường, có con bé nhà bà Tứ cứ nhìn tao mãi, hay là nó thích tao nhỉ, không uổng công tao nhét tiền vào túi hắn mấy bọc!".

Đình Tuấn cười khì, khều nhẹ vào má cu cậu cái tát cho tỉnh ruội: "Thôi đi, nỡm ạ! Nó bị lé, nhìn đời còn chẳng rõ mặt ai thì nó chả nhìn lâu!".

Khuê xoa xoa mặt, cậu chàng bĩu môi. Chỉ nghe tiếng cười thì thầm của mấy cụ già nhiều chuyện. Khuê giống như xấu hổ mà cu cậu chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống.






Đình Tuấn đặt túi tiền trên bàn, có chút dè chừng nhìn thầy bói đang nghiêm nghị ngồi trước mặt. Ánh mắt lão thầm phán xét em một lượt từ trên xuống dưới.

Đình Tuấn nghĩ, nom mặt lão này trẻ măng mà đôi mắt tinh tường xem chừng thấu trải sự đời lắm. Dăm ba lần nghe người ta kể về lão, ấy là tài cán, ấy là bói toán chuẩn chỉ. Hôm nào cũng có người xếp hàng chen lấn bên ngoài. Đình Tuấn thầm cảm thán, chả trách lão thầy bói phất lên nhanh thế.

Ấy thế mà phận đời lão cũng dở dở ương ương, chẳng ai dám rước lão vì cái nghiệp bói toán này cản trở đường tình duyên của lão. Mấy cô thiếu nữ đến gieo quẻ thử, bây giờ đã con đàn cháu đống cả rồi. Còn lão vẫn cứ ru rú trong nhà, với nghĩa vụ soi xét, đoán này đoán kia.

Lão thầy bói họ Khương, tên cúng cơm là Thế Hùng. Người ta hay gọi là lão bởi vì cái sự già đời mà Thế Hùng mang trên mình. Thế Hùng ngồi trên phản, bộ dạng im im của lão khiến em không khỏi bán tín bán nghi. Nhưng đã lỡ đổ tiền thì đành ịn chặt cái mông ở đây mà xem lão phán.

"Số cậu khắc thê, nay tháng bảy âm, ma cỏ nó theo phá thì Đình Tuấn cậu đây cứ gọi là lận đận tình duyên dài dài!". Lão uống một ngụm trà, đoạn phe phẩy cái quạt mo mà rằng.

Mẹ cha nhà nó, đang yên đang lành tự dưng chui đầu vào đây cho nó rủa thối đời nhà em. Đình Tuấn tức muốn lật bàn lật ghế. Chỉ thẳng mặt lão: "Này nhé, đừng có phi lí, dù có nghèo rách tả tơi thì ông đây cũng quyết làm cái đám cưới to nhất làng dằn mặt lão cho mà xem!".

Em chống nạnh: "Lão ế là đáng!". Đình Tuấn nói rồi bỏ đi. Trong lòng hằn học không thôi.

Thế Hùng ngơ ngác, lão chẳng kịp vuốt mặt. Trông cái mặt em non choẹt mà tính tình cọc cằn thế. Chẳng hay là do lão mồi lửa to quá chăng?

Đình Tuấn lẩm bẩm, chờ tới khi gặp lại Khuê, em sẽ cho nó một trận đòn, rõ là bịp bợm.




Em trở về phủ, lúc này bà bá hộ đang đứng ngoài cổng ngó đông ngó tây. Biểu tình trên khuôn mặt bà hầm hố, áng chừng là giận dữ lắm.

Nhác thấy bóng dáng em đang tiến lại gần, bà gân cổ lên mà quát: "Đi đâu giờ này mới về, đãi ngộ cho chúng mày nhiều quá, chúng mày hóa rồ hết rồi đấy hử?". Bà bá hộ dậm chân, nét đoan trang hiền, dịu đều đều bay đi đâu.

Đình Tuấn vội quỳ gối, em lắp bắp thưa tội, nhưng nào có dám khai man rằng mình đi xem bói.

Bà bá hộ đanh mặt, lần này không răn dạy thì mấy đứa gia nhân lộng hành leo lên đầu lên cổ ông bà ngồi hết. Mấy đứa người làm chỉ biết lắc đầu, chẳng ai dám lại gần hóng chuyện, chỉ sợ cũng bị vạ lây theo.

Bà bá hộ bảo em quỳ trước sân đến nửa canh. Nếu dám di dời, liền đánh mông mười trượng. Đình Tuấn cắn răng, em sai thật, nên nào dám tủi thân khóc lóc.

Hưu Ninh Khải được giao phó canh chừng. Xem vẻ mặt đắc chí của nó cũng biết phỏng là vừa nư bụng.

Chợt nó thấy Xuân Bình lật đật đi ra, vừa bước vừa ngó trước ngó sau. Cậu dấm dúi cho em cái đệm, mặc cho Đình Tuấn còn tròn mắt ngơ ngác chẳng hiểu cớ sự gì.

Em có chút hoảng loạn: "Cậu làm gì thế? Bà bá hộ biết được thì nguy!".

"Cứ khai tên cậu ra, cậu chịu cho em!". Chờ cho đầu gối em an vị trên đệm, cậu mới an tâm thở phào nhẹ nhõm: "Em đau chân thuốc còn chữa được, cậu xót em thì thuốc nào chữa?".

Đình Tuấn bối rối lắm, gò má phiếm hồng. Từ lúc vào phủ đến giờ, cậu đối tốt với em năm lần nảy lượt. Nghiễm nhiên, Đình Tuấn lại càng chắc nịch, bản thân em không có chút nào xứng đáng với tất thảy dịu dàng cậu dành cho em. Suy cho cùng, em đây phận ở đợ, một kiếp hèn mọn rầu rĩ khó thoát.

Xuân Bình dặn dò Hưu Ninh Khải không được nói với bà bá hộ chuyện này. May sao bà không ở đây, nếu như bà ngồi canh chừng, cậu nói đỡ cho em một hai câu để em khỏi phải quỳ tội, cậu xót, cậu đau lòng lắm.

Hưu Ninh Khải cau mày. Không cần đoán già đoán non, nó cũng biết phỏng cậu ưu ái Đình Tuấn hơn hẳn. Đối với đứa gia nhân khác, cậu tuyệt nhiên chẳng để vào mắt, huống chi là tận tâm thương xót.

Chưa bao giờ, nó thấy tâm tình cậu khó đoán như hiện tại.

"Cậu cứ chiều nó quá, nó hư!". Hưu Ninh Khải nói với Xuân Bình khi cậu lại gần, giọng điệu không mấy hài lòng.

"Hư kệ! Hư mấy cũng thương!". Xuân Bình phẩy tay, ngoái đầu nhìn theo dung dạng nhỏ nhắn của em.

Hưu Ninh Khải tưởng nó nghe nhầm, xoa xoa tai mấy lần cũng không kịp định hình cục diện. Đôi mắt nó thoáng hiện lên nét ngạc nhiên, hãy còn nhìn Đình Tuấn quỳ giữa sân. Hưu Ninh Khải thầm cảm thán, biết luôn nguyên do vì sao cậu chẳng ưng cô nào.

Ngỡ tưởng cậu Bình lí trí cứng rắn lắm, thế hóa ra thương thương nhớ nhớ vào rồi cũng khờ hết cả thây. Làm gì cũng bênh Đình Tuấn một chặp. Hưu Ninh Khải mới nghiệm ra một chân lí, tình yêu màu hồng mà nhân gian thèm khát, cứ như liều thuốc độc ấy, bởi lẽ người sáng suốt đến mấy cũng có thể trở nên mù quáng vì nó cơ mà.

Hưu Ninh Khải khẽ rùng mình, ai mà có ngờ người trong mộng của cậu lại là Đình Tuấn cơ chứ. Thân là đầy tớ trung thành, nên nghiễm nhiên nó không vạch trần cho ông bà bá hộ biết.

Biết nhiêu đó là đủ rồi, đủ để nó chẳng dám táy máy bắt nạt em. Chỉ sợ cậu nó nổi nóng thì Hưu Ninh Khải có trốn cũng không hết tội.





Bình minh đã tắt hẳn nơi đằng Tây, phủ họ Thôi chìm ngập trong sắc đèn dầu soi tỏ. Thứ ánh sáng xa xỉ mà có lẽ chẳng mấy ai được hưởng thụ, thậm chí cả đời mới gom góp được chút ít, ngay cả việc đốt đèn cũng phải chắt chiu, thầy bu em không ngoại lệ.

Đình Tuấn vừa vặn quỳ xong nửa canh giờ, đầu gối tê rần, đứng lên có chút khó khăn nhưng chí ít nó không bị tím bầm. Bởi lẽ, em không quỳ hẳn trên mặt đất cứng ráp, khô cằn.

Nhìn tấm đệm cậu đưa, lòng em không khỏi xao xuyến.

Xuân Bình chong đèn dầu cầm tay, người thương hãy còn ngẩn ngơ giữa sân. Hay là có mệnh hệ gì rồi? Xuân Bình lo lắng, bước chân cũng vì vậy mà sải dài. Dáng người cao cao hiện hữu dần trong tầm nhìn của em.

"Sao em không về phòng đi, ngoài này gió to, trúng gió độc thì khổ!". Xuân Bình hạ giọng an ủi.

Đình Tuấn ngẩng đầu, đôi mắt mèo xinh đẹp ánh lên dưới trời sao ươm vàng, gương mặt thanh tú và đôi môi hồng nhuận khiến lòng cậu nôn nao.

Nếu em là vì tinh tú lẻ loi, Xuân Bình nguyện trở thành bầu trời đen thẳm để ôm vì tinh tú nhỏ nhắn trong lòng. Cùng nhau lặng đi trong giấc mộng đêm huyền ảo, rồi cùng nắm tay chạy đến nơi chỉ còn khoảng trời riêng của đôi mình khi ban mai chợt ghé.

Không gian u tịch, vẳng đâu đó tiếng dế kêu râm ran, lấn át cả âm thanh trái tim đang rộn ràng đập mạnh của em. Cảm xúc này rất đỗi lạ thường, có chăng là rung động. Đình Tuấn không thể phân định rõ.

Ánh đèn heo hút buông lơi trên nửa sườn mặt sắc sảo thuộc về cậu, khoảng cách gần gũi và cả hơi thở ấm áp gợi nhớ về cái ôm của cậu ngày hôm ấy.

Đoạn tình cảm này của em dành cho cậu cũng giống như bài thơ cổ ngàn năm xa xôi, bởi lẽ chẳng ai hiểu ý được ý nghĩa. Nó quá đỗi mơ hồ, chung quy vẫn cần một lời hồi đáp đích xác.

"Đội ơn cậu niệm tình thương xót, em sẽ giặt tấm đệm rồi trả lại cho cậu ngay!". Đình Tuấn rũ hàng mi, tựa nhành liễu yểu điệu rủ xuống mặt hồ chan chứa bóng trăng non.

Xuân Bình thấy như chưa an tâm, bèn dặn dò: "Lần sau đừng la cà nữa nhé!".

"Vâng, em sẽ không bà bá hộ giận nữa đâu!".

"Mơ giận cũng không sao, cậu cản được. Nhưng đừng để bản thân em bị phạt!". Xuân Bình thủ thỉ, gió nhẹ đưa lời của cậu bay bổng đến lạ kì, có bao nhiêu đều rót vào tai em đủ cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net