32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn bị đám ma cà rồng tra tấn đến mức ngất đi, cũng chẳng biết bao lâu nhưng cho đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã quá đỉnh đầu rồi và thậm chí nó còn chuẩn bị khuất dạng. Soobin nhận ra chỉ nhờ một tia sáng ở khe cửa sổ, nó là tia sáng của ánh mặt trời cuối ngày. Đã muộn thế này rồi cơ à? 

Cả đầu Soobin đau như búa bổ, hắn cũng tự nhận ra bản thân đang không hề ổn, khắp người ê ẩm, vừa nóng vừa lạnh, mồ hôi úa ra như tắm. Chân tay bị trói chặt ở ghế, hắn có lẽ đã bị chúng để trong tư thế này cả đêm. Cánh tay phải của Soobin mất cảm giác rồi, đến cả cảm giác tê rần vì bị để trong một tư thế quá lâu hắn cũng không có cảm giác gì nữa cơ. Cổ chân cổ tay cũng có thể nhìn thấy những vết hằn tím ngắt. Khắp người không có một chỗ nào lành lặn, Soobin cắn răng chịu đựng sự đau đớn tột cùng sau khi tỉnh. Hắn tặc lưỡi tiếc rẻ khuôn mặt của mình, giáo sư có lẽ là thích khuôn mặt này nhất đi, bị đánh đến mức sưng húp không nhận ra hình dạng thế này rồi chẳng biết anh có còn thích nữa không. 

Thế rồi hắn tự hỏi bản thân, không biết Yeonjun có nhớ đến hắn hay không, giờ này chắc lại đang nhăn nhó làm việc rồi. Hắn cũng không biết Beomgyu thằng bé đã ăn sáng hay chưa, hắn biết mà, thằng bé lúc nào cũng bỏ bữa sáng.

Bản thân cũng không thể di chuyển khi đang bị trói chung với cái ghế được, thậm chí chúng còn cẩn thận đến độ đem hai chân ghế buộc chặt vào chiếc bàn gỗ trong phòng, hắn bất lực không tài nào mà nhấc dậy cho nổi.

Cửa mở ra, Lee Dongju đi vào, gã nhìn hắn bằng nửa con mắt đầy khiêu khích, gã kéo ghế ngồi xuống đối diện Soobin.

"Xem nào, thằng nhãi được bá tước cao quý của giới ma cà rồng trọng đãi." Gã săm soi khuôn mặt bầm dập của hắn, "Bị đánh cho ra thế này rồi mà vẫn nhìn được khá đẹp trai đấy, Choi Yeonjun đúng là biết chọn lựa."

"Đúng thật, con mắt nhìn người của giáo sư thật tốt." Cái miệng đốp chát không bao giờ bỏ  được, Soobin đáp.

Gã không thể hiểu nổi tư duy của Soobin là như thế nào, quyết định không thèm trả lời lại nữa. Dù sao công việc của gã ngày hôm nay ở đây cũng không phải là đấu võ mồm với hắn.

"Là huyết phó của Choi Yeonjun, chắc cậu cũng biết kha khá thông tin mật nhỉ, em ấy đâu phải dễ dàng lập khế ước đâu."

"Kinh tởm, ông có thể đừng gọi giáo sư của tôi là em ấy không? Nó buồn nôn quá."

"Câm mồm vào đi nhân loại thấp kém. Hoặc là nói cho tao biết Choi Yeonjun đang có ý định gì, hoặc là mày phải chết." Lee Dongju rút con dao trong túi kề cổ Soobin.

Để mà nói, quả thực là quá oan uổng cho Soobin rồi. Hắn có biết cái gì đâu mà nói, thực sự Soobin không hề biết bất kì một thông tin gì về kế hoạch, về hành động của Yeonjun. Hắn với Yeonjun thậm chí còn chẳng có quan hệ khế ước nữa cơ, thế mà bây giờ lại bị áp cho cái mác huyết phó vào người, oan không để đâu cho hết.

"Cứ từ từ đã, mấy giờ rồi?" Bị dao kề cổ, Soobin thản nhiên hỏi.

"... Sắp chết mà còn phải lựa giờ chết cho đẹp sao. 5 giờ chiều, mày muốn chết lúc nào để tao đáp ứng nào."

"Chết sau ông, ông làm kiểu gì thì làm, để tôi chết sau ông là được." 

"Thằng chó!" Hai mắt gã đỏ ngầu tức giận, Lee Dongju đấm một phát vào mặt hắn xong lại tiếp tục uy hiếp: "Mày nói ngay, Choi Yeonjun đang có ý định gì? Tin tức của bọn tao không thể nào sai, chắc chắn đang có một kế hoạch ngầm diễn ra để lật đổ đế chế mới của thế giới ma cà rồng."

"Nếu giờ tôi nói tôi không có bất kì thông tin gì thì ông có tin tôi không? Ông cứ trực tiếp hỏi giáo sư đi vậy, hỏi xem tôi với giáo sư có quan hệ gì với nhau không." Hắn nhún vai trả lời, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.

"Lì lợm!" Gã dùng sức đấm vào mặt Soobin làm đầu cổ hắn vẹo sang một bên, Soobin đau đớn nhổ toẹt một cục máu ra ngoài. Vị máu này đúng là không ngon tí nào, không ngon như lúc hôn môi với giáo sư.

Lee Dongju không nuốt trôi nổi cục tức nghẹn ngang họng, gã định đánh cho hắn thêm một cái nữa mà kịp thời kiềm chế lại, nếu như không kiềm chế lại mà đánh tiếp thì hắn có khi không mở mồm nổi ra mà nói đâu. Hơn nữa Choi Yeonjun cũng nổi tiếng là chỉ thích những thứ đẹp đẽ, đánh mất cái mặt của thằng nhóc này thì nó đúng là chẳng còn tí giá trị nào nữa.

"Thôi được rồi, tức giận với mày cũng vô dụng thôi. Tao đến cũng chỉ với mục đích kể chuyện cho mày thôi, một câu chuyện nhỏ trước khi tiễn mày đến với giấc ngủ ngàn thu." Gã ngồi phịch xuống cái ghế, nhét lại con dao vào trong bao.

"Nào, kể đi, tôi đang nghe đây." 

"Mẹ... Đợt trước điểm của mày bị sai, là do tao làm. Tao vốn cứ nghĩ là thằng oắt con mày sẽ đổ hết tội lên đầu Choi Yeonjun và hai người sẽ cãi nhau cơ, ai ngờ đâu chúng mày lại càng ngày càng dính nhau như thế đâu." Ngày đấy Lee Dongju tính toán ra cái kế đấy là muốn chia rẽ hai kẻ này, gã theo đuổi Yeonjun cả mấy chục năm, chẵng lẽ lại không bằng thằng oắt con đấy, thế mà cuối cùng vẫn không thành công.

"Nói cách khác, anh ghen tị với sự thông minh của tôi, nhận ra tình hình quá sớm." 

"Được thôi, kẻ sắp chết thì cứ để cho thỏa sức mà nói nhăng nói cuội vậy. Kể cho mày nghe một chút về Choi Yeonjun."

Yeonjun sinh ra đã là vương tôn quý tộc được tôn thờ, là đứa trẻ ngậm thìa vàng theo đúng nghĩa đen. Cha mẹ anh lúc bấy giờ là bá chủ của thế giới ma cà rồng, dưới chân là hàng ngàn kẻ quy phụng nịnh hót. Yeonjun được nuôi dạy với tư tưởng là kẻ ở trên, là kẻ lãnh đạo máu lạnh. Cho đến khi người sói khát máu trỗi dậy, chúng tấn công vào ma cà rồng, cha Yeonjun tự tử vì danh dự của chính mình, mẹ Yeonjun vì bảo vệ anh mà chết, cái thai trong bụng cũng không giữ được. 

Từ đứa trẻ được cả thế giới ma cà rồng quy phụng trở thành đầy tớ cho người sói cũng chỉ cách nhau có một giây phút. Yeonjun không chấp nhận số phận, không chấp nhận ngày ngày bị người sói đạp dưới chân. Anh lớn lên càng ngày càng tàn ác, bỏ hết tự trọng của mình cố gắng trở thành thân cận bên cạnh người sói đứng đầu rồi ngày ngày dùng thuốc độc cho gã chết dần chết mòn.

Ngay khi giết được kẻ đứng đầu, Yeonjun lập tức trở thành kẻ đáng sợ nhất trong thế giới ấy. Đáng lẽ ra, với công giết người sói, Yeonjun sẽ được các ma cà rồng kính nể nhưng vì thấy anh còn quá nhỏ, bọn chúng không thể không nổi lòng tham mà chẳng màng tới công lao của Yeonjun, hợp tác với nhau tạo thành các hội nhóm để tiêu diệt anh. Yeonjun không sợ, anh nhìn thấy đủ nhiều những thứ ghê tởm để không sợ đám ma cà rồng này. Anh từng bước, từng bước một giành lại thế chủ động, dần dần các ma cà rồng không còn dám tấn công bừa bãi như lúc trước. 

Cứ tưởng thế là kết thúc nhưng rồi người sói lại một lần nữa xuất hiện, ma cà rồng cấu kết với người sói để tiêu diệt Yeonjun. Kang Jongho xuất hiện, tên người sói một mất một còn với Yeonjun, trở thành đối thủ tiềm năng nhất của anh lúc bấy giờ. Lão là kẻ duy nhất có thể gây ra một vết thương khủng khiếp trên người Yeonjun. Sau đó không hiểu vì lý do gì mà Kang Jongho lại viết thư xin hòa hoãn. Yeonjun chấp nhận. Ai ai cũng tưởng thế giới ma cà rồng chuẩn bị có chủ nhân mới, bọn chúng chuẩn bị phải cung phụng Yeonjun như cách chúng đã phải nịnh nọt cha anh trước đây thì có một chuyện động trời xảy đến. Anh rời khỏi thế giới ấy. 

Yeonjun rời khỏi nơi mình đã từng sống chết chiến đấu chỉ để kẻ khác tôn vinh, rời bỏ một nơi mà chỉ cần chút nữa thôi anh sẽ trở thành kẻ quyền quý nhất và đến một nơi chẳng ai biết đến anh, là thế giới của nhân loại.

"Choi Yeonjun không cao quý như mày nghĩ đâu. Hèn hạ, nhút nhát, rốt cuộc vẫn chỉ là một công tử bột cần được bao bọc, không chịu nổi áp lực mà trốn đến đây."

"Tôi lại thấy giáo sư Choi đến đây đúng là một quyết định dũng cảm. Sẵn sàng đến một thế giới mà bản thân không hề biết nó như thế nào, sẵn sàng bỏ đi ngai vàng dính đầy máu tanh, bỏ đi bậc thang đến với vinh quang được xếp chồng bằng những cái xác. Đấy là sự dũng cảm nhất mà tôi từng biết. Ngược lại, những kẻ ngu ngốc chỉ biết đâm đầu vào thứ danh vọng hão huyền, mãi mãi cũng chỉ hèn hạ thôi. Chắc chắn rồi, anh là một trong số đó." 

"Mẹ kiếp... Mày đợi đấy thằng chó, tao gọi chủ nhân của mày đến thành toàn ước nguyện cuối cùng của mày." 

Nói rồi gã bỏ ra ngoài, bực tức đóng sầm cái cửa lại. Lee Dongju chính xác là bị sự thờ ơ và thản nhiên của Soobin làm cho tức giận.

Chủ nhân... Soobin mường tượng ra gì đó rồi nhận ra, chủ nhân ở đây là Yeonjun và chắc chắn rồi, gã không hề tin rằng anh với hắn chẳng hề có cái quan hệ huyết phó khỉ khô gì đấy. Bộ chuyện đó khó tin lắm hả?

Thế rồi mặc cho vết thương đang kêu lên nhức nhối, hắn lại tiếp tục suy nghĩ. Với cách nói chuyện đó, có lẽ bọn chúng vẫn chưa hề biết gì về chuyện Yeonjun bị dị ứng với máu, chứ nếu không... hắn đã không bị đánh đến mức này rồi. Nếu biết Yeonjun bị dị ứng, chúng nhất định sẽ để cho hắn thật sạch sẽ không một vết xước, chuyện này so với việc hắn bị đánh bầm dập thì còn ứa gan hơn nhiều.

Soobin âm thầm thở phào một hơi, may mà hắn không có lỡ mồm nói ra.

Đám người đó gọi Yeonjun đến đây, hắn chỉ sợ anh gặp nguy hiểm thôi. Soobin có nên hét to hết sức kéo Yeonjun lên trên này bảo anh cởi trói cho mình để bảo vệ anh không? Có lẽ nội tạng của hắn vẫn chưa hỏng hóc đến mức không đứng dậy nổi đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net