Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chờ đợi cả một ngày thì cũng đã gần đến giờ hành động chỉ còn hơn nửa tiếng là sẽ đúng hai giờ, mọi người tập hợp ở ngôi nhà gần đó, có gác mái để tiện quan sát hành động của bọn chúng, đương nhiên bọn họ đã cài vài người vào để xem xét tình hình và ra hiệu. Soobin đứng trên quan sát cùng Taehyun, ánh mắt luôn hướng ra phía biển, không hiểu sao trăng hôm nay lại sáng đến lạ thường, cậu nhìn vầng trăng trên cao liền nghĩ ngay đến đôi mắt của người nào đó không chỉ long lanh mà còn soi sáng cả một khoảng trời âm u trong cậu.

- Đừng nghĩ nữa nào về thì gặp cũng chẳng muộn.

Taehyun thấy cậu cứ đứng thừ ra nhìn lên bầu trời kia mà suy nghĩ, nhóc liền đến và vỗ vai.

- Sao em biết anh suy nghĩ gì?

- Sao lại không? Em là Kang Taehyun cơ đấy!

- Ờ ha em là Kang Magic mà!

Cái danh Magic này dính với cậu từ khi chỉ mới vào quân đội.

- Nhớ thì gọi điện đi, còn thời gian mà?

- Không biết nữa, tự nhiên nhớ vậy thôi.

- Sao anh không thử tỏ ý với người ta một chút đi, chắc chắn anh ấy cũng sẽ đoán được.

- Anh có mà!

Không phải cậu không tỏ ý, với cả mỗi lần cậu thả thính anh đều tránh né hoặc làm ngơ, làm Soobin bứt rứt chết đi được, cậu thì tỏ ý giúp anh đủ chuyện nhưng mà anh cũng tìm cách từ chối hết lần này đến lần khác nói sợ cậu bận rồi tự mình làm nốt mấy việc lặt vặt làm cậu đau đầu muốn chết, không biết nên làm gì để anh thoải mái với mình hơn.

Thấy người anh thở dài cậu cũng không tiện hỏi nữa chỉ đứng bên cạnh coi như an ủi.

- Đừng có thở dài nữa, lần thứ chín trong ngày rồi đấy.

- Anh cũng có muốn đâu.

- Soobin là đang lo về nhiệm vụ đấy à?_Hyunseok từ đâu đi vào nghe người em thở dài liền hỏi.

- Không có ạ! Em chỉ nghĩ vài điều thôi, mà anh vào đây làm gì vậy?

- À anh quên chút đồ vào đây lấy.

- Vâng ạ.

- Thôi mấy đứa cứ trò chuyện tiếp đi anh đi đây!

Nói rồi Taehyun cũng lại bàn làm việc mà coi xét tình hình, chỉ có cậu là vẫn đứng đó.

Soobin xem đồng hồ trên tay còn tận mười lăm phút nữa mới hành động liền không chịu được mà lấy điện thoại gọi anh một cuộc cho đỡ nhớ.

Sau một hồi chuông dài thì cuối cùng người bên kia cũng nhấc máy làm cậu thở phào nhẹ nhõm.

- Anh Yeonjun?

[ Ừ, anh nghe.]

Nghe giọng nói ngái ngủ của anh thì cậu cũng nhớ ra giờ là gần hai giờ sáng mà còn làm phiền đến anh, thật sự là ngốc không tả nổi.

- E-em quên là anh đang ngủ, em xin lỗi, anh ngủ đi nhé!

[ Không sao, em gọi có việc gì không, sắp đến giờ làm nhiệm vụ rồi phải không?]

- Vâng sắp rồi ạ!

[ Nói đi việc gì mà giờ này gọi anh vậy?]

- Tại em muốn nghe giọng anh. Em.... tự nhiên... nhớ anh!

[......]

Cậu thấy đầu dây bên kia không trả lời liền biết mình mới lỡ lời, chắc chắn anh sẽ cảm thấy khó chịu nên cậu quyết định nói nhanh chữa cháy.

- À..e..em xin lỗi, anh cứ coi như em chưa nói gì đi nhé, em xin lỗi vì phá giấc ngủ của anh còn nói ba chuyện không đâu, vậy anh ngủ lại đi nhé, tạm biệt anh!

Tút....tút.

Cậu nhanh chóng tắt máy để xóa tan bầu không khí đầy ngượng ngùng, cậu vò đầu bứt tóc nghĩ không biết anh sẽ như thế nào sau câu nói mình nói 'nhớ' không phải sẽ ghét mình đó chứ, quá là bồng bột đi, hai giờ sáng gọi điện nói nhớ người ta đúng là ngốc hết chỗ nói.

Soobin không biết sau khi nghe được lời đó của cậu anh liền trợn tròn mắt và không thể ngủ được nữa, anh suy nghĩ bâng quơ rằng không lẽ Soobin thật sự thích anh rồi? Anh không dám nghĩ nhiều về việc đó vì chính thân phận của cậu đã làm anh suy nghĩ đủ mệt, anh chỉ muốn đối tốt với cậu khi cậu giúp đỡ anh. Anh ghét cảnh sát cũng có lí do nên khi gặp Soobin anh đã không muốn làm quen, nhưng vì tính cách của cậu đã khiến Yeonjun không thể từ chối mà cứ dính lấy nhau.

Anh cũng không phải kẻ ngốc mà không nhận ra Soobin dạo gần đây đang thả thính anh. Nhưng anh không muốn mối quan hệ này quá mức thân thiết nên đành bơ luôn những lời lẽ ấy, làm anh cứ chột dạ không thôi. Hôm nay lại gọi điện vào cái giờ này nói nhớ anh làm anh một phen hú hồn. Đêm nay chắc chắn không ngủ được nữa! Yeonjun nghĩ mình cần suy nghĩ cách để tránh xa Soobin một chút, anh cũng không muốn cậu ôm hy vọng về mình, càng không muốn gieo cho Soobin chút cơ hội nào để cậu nghĩ anh cũng thích cậu.

- Được rồi! Về rồi xin lỗi sau, bây giờ thì tập trung làm nhiệm vụ đi đến giờ rồi!

Đồng hồ kêu tiếng tách cuối cùng cũng là lúc điểm hai giờ nhưng mọi người đều quan sát mãi mà không thấy con tàu nào cả làm ai cũng cảm thấy lo lắng không thôi.

2h22.

Từ xa bỗng có con tàu đang dần chạy về phía cảng, Taehyun nhanh chóng báo lại tình hình cho mọi người rồi cùng chuẩn bị, Soobin cũng đứng gần bến cảng để chờ lệnh rồi liền ập ra bắt người. Lâu rồi mới bắt người trong cái giờ này nên cậu cảm thấy rất kích thích.

Con tàu cũng từ từ cập bến, một người đàn ông tóc đã bạc hơn nửa mái đầu đang tiến xuống để trao đổi với người ở trên bờ. Ông ta cho tàu cập bến rồi sau đó vẫy tay ra hiệu cho người trên tàu khiêng xuống, đội cảnh sát chờ ông ta chuyển lên bờ gần nửa đơn hàng thì sẽ bắt đầu hành động.

- Soobin, nghe lệnh!_Hyunseok nói qua bộ đàm.

- Rõ!

- Anh bắt đầu đếm đến ba thì lập tức bắt người!

- Đã rõ!

- 3.....2.....1

- Hành động!

Nghe được lệnh Soobin liền dẫn cả đội xông ra lập tức ào lên bao vây toàn bộ. Soobin vào trong xem xét hàng cấm. Vài người tính bỏ chạy nhưng đã bị cảnh sát bắt lại rồi còng tay. Cậu vào trong kiểm tra hàng cấm được bọn chúng ngụy trang kĩ càng, các loại hàng được phân ra rồi để tráo xộn với hàng thật, đang kiểm tra Soobin nghe tiếng la của Taehyun qua bộ đàm.

- Anh Soobin, ông ấy đang chạy trốn mau bắt!_ Taehyun hét lên qua bộ đàm.

Soobin nhanh chóng chạy ra ngoài đã thấy vài đồng đội của cậu đã bị thương ở tay, nhìn là biết bị dao chém, hoặc bị vật ra đất, đúng là không thể coi thường những người lớn tuổi, cậu nhanh chóng đuổi theo dấu vết ông ta, vì chân ông ấy bị tật chắc chắn chạy không xa. Chạy đến một khu xưởng bỏ hoang đã bị Soobin chặng cửa.

- Ông mau biết điều mà đầu hàng đi! Ông trốn không thoát đâu!

Lúc này cả hai đang đứng đối diện nhau.

- Có chết tao cũng không đầu hàng cho bọn mày, mơ đi!_ Gã gầm lên y như con thú dữ bị xổng chuồng.

- Được nếu ông không đầu hàng thì tôi phải ra tay rồi!

*********
Hết chap 15.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net