29;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mày mang đồ ăn vào cho yeonjun trước đi, ăn xong thì kêu nó ra luôn, một hồi là có ca nhạc đấy ." beomgyu đưa đĩa thịt nướng cho soobin mang vào. cậu cũng vui vẻ nhận lấy.

"anh yeonjun đồ ăn đến rồi-" soobin quay lại chỗ ngủ thì lại không thấy yeonjun đâu, cậu ngó xung quanh cũng không thấy đành phải lấy điện thoại ra gọi nhưng đáp lại chỉ là tiếng chuông không hồi kết. soobin bắt đầu cảm thấy không ổn, cậu chạy khắp nơi vừa gọi vừa tìm anh. "yeonjun ơi, anh đâu rồi." cậu đi sâu xuống dưới gần hồ để tìm thì mới thấy một bóng dáng quen thuộc, mái tóc cam bay nhẹ nhẹ trong gió.

"anh yeonjun." soobin gọi lớn, yeonjun nghe thấy tiếng gọi mình thì quay lại, nhận ra là soobin, anh lại muốn bật khóc.

"sao anh không ngồi trên kia, xuống đây em tìm cực lắm đấy." soobin tiến tới chỗ yeonjun đang ngồi rồi ngồi xuống cạnh anh.

"em có mang đồ ăn cho anh này." cậu đưa dĩa thịt ra trước mặt yeonjun, dưới ánh trăng sáng soobin thấy mắt người đối diện ươn ướt, hốc mắt đỏ hoen. "anh khóc đấy à?" câu hỏi vô tư này như hàng ngàn con dao găm vào tim yeonjun, anh hít hơi một hơi thật sâu.

"không.. chỉ là hơi mỏi mắt thôi.."

"à vậy anh ăn đi này."

"điên thật, chạy đôn chạy đáo đi tìm tao mà vẫn cầm dĩa theo à." yeonjun bật cười trước sự ngốc nghếch của cậu em.

"không lẽ vứt hả anh, biết đâu tìm được anh thì còn đưa anh ăn chứ.." soobin bối rối gãi đầu.

"...còn lỡ không tìm được thì-" lời chưa thốt ra hết thì cậu đã bịt miệng yeonjun lại.

"đừng có nói xui vậy coi."

"buông tay ra đi, tao còn ăn nữa mà."

suốt cả khoảng thời gian đó cả hai không còn nói gì nữa, yeonjun im lặng ngồi ăn, soobin thì ngắm nhìn mặt hồ lặng yên, hôm nay trăng sáng chiếu xuống chỗ họ ngồi, cảm giác bình yên thế này làm lòng soobin thoải mái vô cùng, có lẽ hôm nay sẽ là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong năm nau của soobin.

"sao anh tìm được ra chỗ này hay vậy."

"không biết, đi dạo dạo thì vô tình thấy chỗ này." lại im lặng, soobin chẳng biết nói gì tiếp theo, yeonjun cũng đã trả lời xong câu hỏi của cậu và cũng chẳng có câu gì để nói.

"tí nữa có ca nhạc, anh muốn đi xem không." soobin nhìn sang, anh đã ăn xong, nhẹ nhàng đặt dĩa sang bên cạnh.

"chưa biết, chắc không, ngồi đây cảm thấy thích hơn." yeonjun ném một cục đá nhỏ xuống hồ, cảm giác này yeonjun thấy nó thật tuyệt, chỉ im lặng ngắm trăng thế này cũng tốt, không cần suy nghĩ gì nhiều, không vướng bận điều gì và chắc một phần khiến yeonjun muốn ngồi đây là vì bên cạnh anh có soobin, chỉ anh và soobin thôi.

"nếu muốn thì mày cứ đi đi, tao ngồi đây cũng được."

đừng đi

"anh nghĩ em muốn ra đó hả?" soobin nằm xuống bãi cỏ, hai mắt nhắm lại. yeonjun khó hiểu quay sang nhìn.

"ừ."

"sao em có thể để anh ở đây một mình được chứ."

"xàm."

"anh lại thế rồi, đừng la mắng em nữa có được không? em rất ngoan mà."

"ừ."

"haizz, anh jun này."

"gì."

"nếu em không chủ động làm hoà trước, anh sẽ vẫn ghét em hả?" soobin bỗng nghiêm túc trở lại, anh chẳng biết trong đầu cậu đang nghĩ gì mà lại đi hỏi như vậy nhưng yeonjun biết rõ, dù có chuyện gì xảy ra thì anh chắc chắn rằng mình sẽ không ghét soobin.

đúng hơn là, không thể ghét.

"hmm có lẽ vậy." yeonjun nghĩ đây là câu trả lời tốt nhất.

"anh biết không. từ khi vào trường, em đã được mọi người vây quanh, em không biết vì sao nữa, họ luôn tôn sùng em một cách thái quá, điều đó làm em khó chịu. cho đến khi em đi coi anh chơi bóng rổ, em đã rất ngưỡng mộ anh, em thấy anh rất ngầu, em muốn làm bạn với một người tuyệt vời như vậy nhưng mọi chuyện không diễn ra như em mong muốn, em đến tìm anh thì họ lại nói anh kiếm chuyện với em nên mới bị em tìm. rồi họ lại đưa em với anh lên bàn cân, họ so sánh em và anh, họ không nghĩ cho cảm xúc của hai chúng ta, từ đó em đã thấy sự ghét bỏ trong đôi mắt của anh mỗi khi anh nhìn thấy em. em rất buồn nhưng em không làm được gì hết, em càng tiến tới thì anh lại càng chạy xa ra, để rồi em trở thành người xấu trong mắt anh..."

soobin nhìn lên trời, những điều cậu giấu trong lòng bấy lâu nay đã được giải toả với người cậu mong muốn rằng người đó sẽ nghe được.

"rồi đến khi em lấy hết can đảm để theo dõi anh trên mạng xã hội, em đã nghĩ rằng mình sẽ thẳng thắn nói chuyện với anh và em đã làm được. em muốn cảm ơn tới taehyun và kai, hai đứa nó đã luôn là người bên cạnh em, hỗ trợ và tiếp lửa cho em có thể nói chuyện với anh... em cũng muốn cảm ơn beomgyu, nó đã hoàn toàn tin tưởng em, đã là người giúp em trong mọi chuyện.. ba đứa nó phiền phức thật, nhưng em cần sự phiền phức đó."

"mày cũng là một kẻ phiền phức đó soobin." từ nãy giờ yeonjun đã nghe không sót một chữ nào. soobin đã nói rồi, thì anh nghĩ mình cũng không nên giấu nữa, hôm nay anh muốn giải toả hết.

"tao đã nghĩ mình và mày sẽ chẳng bao giờ có thể ngồi chung với nhau bây giờ. tao đã nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu mày không xuất hiện, mọi chuyện có khá lên không? hay tao vẫn sẽ bị so sánh với một người khác. tao đã rất bất lực, bao nhiêu sự cố gắng của tao bỗng dưng bị đem ra làm trò tiêu khiển cho những kẻ thậm chí còn không biết cái mẹ gì về tao. họ nói tao độc tài, họ nói tao nghiêm túc quá độ nhưng bọn nó làm gì biết tao đã trải qua những gì. cuộc đời này tao không thể nói là mình là người khổ nhất nhưng nếu được, tao vẫn muốn sống một cuộc đời khác."

yeonjun cúi đầu, mọi sự uất ức hơn hai năm qua được thổ lộ, trái tim anh đau thắt, yeonjun không muốn, không muốn khóc tí nào.

"..tao không ghét mày như mày nghĩ, tao ghét chính bản thân tao." anh hít một hơi. "chắc mày không nhớ nhưng tao với mày học cùng cấp ba, có thể mày không biết gì về tao nhưng tao thì khác, tao biết rất rõ về mày và điều tao thấy mệt mỏi nhất là tao đã thích mày.."

soobin nghe xong thì bật dậy, hai mắt cậu mở to. "anh nói vậy là sao?"

"tao đã thích mày khi chúng ta học cấp ba, tao nghĩ đó chỉ là tình cảm nhất thời thôi. khi tao gặp tai nạn, mọi thứ xung quanh tao như sụp đổ, lúc đó tao chỉ muốn chết đi cho rồi nhưng tao không thể bỏ cuộc, vì mày vẫn còn ở đây, tao lại không chịu nổi đả kích, những lời nói của tụi nó nói tao vẫn còn nhớ rõ, cả đời này tao không bao giờ quên được và rồi tao quyết định sang nước ngoài, ở bên đó tao đã không nhớ gì đến mày, soobin. nhưng khi tao trở về đây, tao nghĩ tao đã sẵn sàng đối diện với mọi chuyện thì một lần nữa mày lại xuất hiện. tao nghĩ sẽ chẳng sao hết vì tao hết thích mày, và rồi sao? tao vẫn thích mày. tao lấy cớ bản thân bị so sánh ra để tránh né mày, tao không muốn tao lại thất vọng lần nào nữa... nhưng hiện tại khi mày ở cạnh tao, tao vẫn rất thích mày..."

yeonjun nói xong thì nước mắt đã chảy dài từ bao giờ, anh ôm lấy đầu gối mình gục mặt.

soobin nghe xong cũng chỉ có thể đơ ra, những thông tin vừa rồi cậu tiếp nhận quá nhiều, nó làm não soobin như muốn nổ tung, gì mà thích cậu? nực cười thật.

"vậy những điều chúng nó nói trên diễn đàn là đúng nhỉ?" soobin vuốt mặt mình, thật sự cậu rất căng thẳng.

"em không biết phải nói gì bây giờ."

"nhưng.. xin anh, đừng thích em."

soobin nói rồi cũng đứng lên bỏ đi để lại yeonjun một mình, gió thổi mạnh khiến cơ thể yeonjun run lên, anh không biết do mình khóc nhiều nên run hay thật sự là do gió. anh đã mong rằng soobin có thể ôm lấy anh và dỗ dành anh nhưng rồi cậu vẫn chọn cách rời đi.

'xin đừng thích em' sao anh có thể làm được đây soobin?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net