; chàng trai đẹp nhất tôi gặp trên đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#1

''cái ta thấy và vẻ bề ngoài của ta, chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ lồng vào một giấc mơ" - picnic at hanging rock -


On Saturday 14th February 1900,
a party of schoolgirls from Appleyyard College picnicked at Hanging Rock near Mt. Macedon in the state of Victoria.

During the afternoon, several members of the party disappeared without trace...

_______________

Vào thứ bảy, ngày 14 tháng 2 năm 1900,
một nhóm nữ sinh của trường Appleyyard College đã cắm trại tại Hanging Rock gần núi Macedon thuộc bang Victoria.
Trong buổi chiều hôm đó, có vài thành viên mất tích mà không để lại dấu vết nào...

-


Khi đàn cừu gầy gò lông trắng cùng hai con – hai chiến sĩ giáp bạc, lão Fredeick trịch thượng gọi hai con cừu già lai giống tạp ấy như thế đấy, tôi thì trông nó giống miếng nhiên liệu nham nhở chưa chế biến hơn – đã yên vị trên bãi cỏ xanh ngắt phía sườn cái lâu đài thu nhỏ thì tiếng xe ngựa của ông Ben Hussey từ ngã rẽ rơi vào tầm mắt tôi. Tôi đã hi vọng mình có thể nhìn thấy sinh vật nào khác mơn mởn hơn cái đám súp lơ trắng này, vì ngoài tấm lông dày chặt trên người thì chúng cứ như mấy con linh cẩu đói. Nhưng trông, hai con ngựa chạy xe chả khá khẩm hơn hai chiến sĩ giáp bạc ở đây là bao, cũng bị giày vò gần một thế kỉ, bị giằng xéo chẳng khác nào miếng giẻ lau bếp bà Rebecca hay giắt bên thắt eo phì nhiêu của bà. Vậy ra mấy ngày sau, tiểu lâu đài nơi chứa chấp tôi cùng chiến sĩ bạc sẽ chứa chấp thêm chiến sĩ đồng. Cùng những cô gái đến từ trường Appleyyard College.


Tiếc lắm, tôi chẳng rơi vào lưới tình với hàng mi cong rợp hay tà váy cắt ren nào cả.

"Nhìn kìa Steve." Jay huých vào cùi chỏ tay trái tôi, chắc cậu ta không biết tôi cũng đã nhìn vào cái xe ngựa ấy khi nó dừng trước thềm tiểu lâu đài, chỉ có điều Jay nhìn các cô gái vén tà váy nhẹ nhàng nhảy xuống xe, còn tôi nhìn bàn tay ông Ben giữ chặt đai rọ của con ngựa. Nói đai vải thì hơi ngoa vì nó nát bấy rồi, nhưng được cái màu của nó giống màu tóc tôi. Không ai ở đây có màu tóc nâu đậm thế này, tôi chẳng biết có nên tự hào không nhưng sự xuất hiện của chiến sĩ đồng và đai rọ của chúng có vẻ an ủi tôi đấy nhỉ? Cuối cùng cũng có thứ giống mình mà, dù tôi không ngại sự khác biệt.

"Các em nữ sinh đấy sẽ ở tiểu lâu đài bao lâu, cậu biết không Steve?"

"Tôi nào có quan tâm. Cái tôi để ý từ sáng đến giờ, hoặc không phải đâu, từ tất cả buổi sáng rồi là khi nào mới có người tình nguyện đi tắm cho hai chiến sĩ thiếu ăn kia kìa."

"Ôi trời Steve kệ đi, sao cậu phải quan tâm hai con cừu xấu xí vậy làm gì? Cậu mà dành sự chú tâm cho con cừu trắng bất kì trong số kia tôi còn thấy thoải mái hơn. Hoặc, chú tâm vào thứ tốt đẹp nhất đang ở trước mặt ta, trước thềm tiểu lâu đài, những cô gái xinh đẹp duyên dáng với dáng đi cao quý."

"Tôi biết cậu nghĩ gì,'' tôi đẩy Jay sang một bên, ngó đến tảng đá lớn quen thuộc rồi mệt nhọc ngả tấm thân cần ngủ thêm vài giấc nữa xuống, khoanh tay lèm bèm câu nói cậu ta rất ghét. "ậu suy nghĩ xấu xa, Jay Festan."

"Tôi suy nghĩ xấu xa còn cậu thì nhạt toẹt và thô lỗ. Ấy vậy mà các quý bà trên phố mê cậu say sưa, chắc vì cậu giống chú vịt con rơi vào bầy gà nhỏ lông vàng xuộm. Ý tôi là cậu khác thường đấy Steve."

Nếu người ngoài nhìn chúng tôi, chắc họ sẽ nhảy vào can ngăn tôi và Jay khi nghe cậu ta nói năng kiểu thế, nhưng tôi với cậu ta đã gây gổ nhau chán chê ngày trước rồi, giờ đá xéo nhau có tí thế này không cần phiền phức, tôi phải ở chung với cậu ta tới nay là gần hai năm đủ để biết tất cả trò lố lăng của Jay. Với người bày trò trước thường sẽ là tôi, Jay suy nghĩ xấu xa về phụ nữ có một lần, khi cậu ta thấy mẹ của cô bé con muốn sờ thử đám lông cừu chúng tôi mới lột, cô bé gọi nó là bông gòn thì phải, không quan trọng nhưng sau này tôi nhắc lại chuyện đó đếm không xuể. Cậu ta ghét lắm chứ, tôi trêu đùa cả câu này khi cậu ta nói về cô goá phụ sửa quần áo đứng tuổi trên phố cơ, có vẻ hơi khốn nạn, nhưng vui vẻ là được thôi, chúng tôi có qua có lại. Tôi mưu cầu sự công bằng ở mức tối thiểu, và thật ra những người như tôi, Jay, lão Fredeick đều là những mảng rách đáng bị vứt bỏ của Chúa từ khi có mặt trên đời. Chẳng biết có cần đạo đức hay gì khác đại loại thế để tồn tại tiếp không. 

"Thôi được, tôi sẽ không tắm cho hai chiến sĩ giáp bạc đâu, và sẽ không nhìn họ nữa, nhưng cậu biết họ sẽ ở đây trong bao lâu không Steve?"

"Nói cậu nghe, mới chỉ một giờ sáng nay, lão Fredeick mò vào phòng tôi và đập rầm rầm lên cái xích sắt treo cạnh cửa, chỉ để đánh thức tôi và bảo tiểu lâu đài sẽ đón khách. Thật ra nó còn chẳng liên quan đến hai chúng ta Jay ạ, cậu hiểu chứ."

"Ờ, tôi biết cậu trân trọng giấc ngủ hơn."

"Cậu muốn biết thì cứ hỏi họ là được, rồi chúng ta cũng phải giới thiệu về tiểu lâu đài cho họ thôi."

Tôi định than vãn với Jay tiếp về việc lúc lão Rredeick tìm tôi vào cái giờ chết tiệt của giấc ngủ ấy người lão có mùi ngai ngái giống chiến sĩ bạc ra sao, nhưng cái bóng nào đó phía thềm tiểu lâu đài kia làm tôi ngoái lại. Và tôi cần xem bản thân lúc đấy mình lộ cái biểu cảm gì. Tôi gần như muốn thốt ra mấy lời không hay ho bởi sự ngạc nhiên trào lên tận não, may mà miệng tôi chặn lại kịp để nuốt nghẹn câu về lại cuống họng hơi đăng đắng. Nếu bạn cần biết Steve tôi nhìn thấy cái gì, thì đấy chính là một cậu trai, một cậu con trai bước xuống từ xe chở các nữ sinh! Vấn đề làm cậu ta tạo cho tôi sự bàng hoàng nằm ở mái tóc. Một màu đen tuyền, nổi bần bật giữa óng ả sắc vàng ươm của những thiếu nữ. 

"Jay Festan!" tôi gọi tên cậu ta như thể giật ngược, vẫn chưa khỏi bất ngờ khi sinh linh kia vuốt lọn tóc tinh khôi của cậu ta ra sau vành tai hồng, cậu đang cúi xuống gõ nhẹ mũi giày da bóng lưỡng trên nền đất. "Cậu thấy cậu trai kia không?"

"Chà tôi thấy, cậu trai tóc đen, áo trắng như bao cô gái kia, mặc quần lửng màu kem hoặc màu lông cừu chưa tắm. Bất ngờ thật, cậu chú ý cậu ta vì mái đầu đấy cũng khác biệt như cậu đúng chứ Steve?"

"Sao mái tóc cậu ta đen đến vậy?'' Mắt tôi vẫn không thể rời khỏi cậu trai đấy. Tôi có thể trông khác biệt với mái đầu nâu đậm rám đỏ vì phơi nắng của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là một mình tôi có nó. Cô bé nào đấy trên phố cũng có nhưng nhạt hơn, hoặc trông tóc tôi giống lông con ngựa tôi cũng đồng ý. Vậy mà có thứ còn khác biệt hơn ở trước mắt tôi. Mái tóc của cậu ta làm tôi sửng sốt, như một đoá dạ yến thảo cánh nhung đen thẫm, áng cái màu chết chóc. 

Tôi bỗng nhiên có dự cảm không hay về cậu ta.

-


"Chúng ta cần lịch sự với các cô gái đấy Steve."

"Tưởng người cần nói câu ấy phải là tôi?"

Bà chủ toà tiểu lâu đài, goá phụ tóc nhuộm vàng (vì bà ấy tóc không vàng nhưng bà ấy thích màu vàng, tôi không thực sự biết tóc thật bà màu gì) giấu tên với chúng tôi đầy kín đáo, bằng cách nào đấy ép được cô giúp việc Sherwin khó tính căm ghét vô cùng đám cừu này đi về phía chúng tôi yêu cầu tới hướng dẫn cho những cô gái. Khi cô quay lưng khịt mũi bước gấp gáp khỏi bầy động vật lười biếng, tôi thấy Jay trộm vuốt lại tà áo nâu dính bụi đất của cậu ta, và Jay bất chấp cái gió độc lạnh căm vùng Victoria, cậu dốc nước từ bình ra tay và có lẽ chải chuốt lại. Tôi không quan tâm, cũng không càu nhàu việc cậu ta không chịu đun nước nóng mang ra bãi cỏ, tôi vẫn đang sạch sẽ vì hôm nay người lùa cừu là Jay và cậu ta phải chịu lạnh do cái thói đuểnh đoảng đấy. 

Tôi, người đương không thể dành quan tâm cho Jay, bởi mắt tôi chỉ có thể đặt lên khóm hoa dạ yến thảo phía xa xa. Cậu trai – với cái dóng chân đáng mơ ước (hoặc chỉ Jay mơ ước do cậu ta không cao lắm) trắng ngần một đoạn lộ ra giữa ống quần kem chỉ rộng khoảng một xăng so với cẳng chân dài và đôi tất cổ cao, đôi giày búp bê đen bóng có quai ngắn, với cái thắt lưng da màu đỏ đất có mảnh ghim con bướm ngay giữa bụng được cố định trên eo, với tà áo trắng đính cúc dọc, có cái cổ thêu đăng ten xếp thưa, tháo cúc trên cùng. Một dây vải mỏng tang khâu thêm dọc cánh tay cậu, và tôi tưởng tượng cậu trai ấy sẽ bay lên trên bằng đôi tay ấy. Cậu ấy cười, và đôi mắt nheo lại dưới cái nắng; cậu ấy nhảy chân sáo trên bậc thềm, và lòng tôi nhịp theo từng bước chân cậu nện xuống sàn gạch khô.

Đẹp đến bất ngờ, nhưng kì khôi quá. 

"Các cô gái," ông Ben mở lời khi thấy tôi và Jay tới gần. Tôi nhoẻn miệng, cong một đường môi xã giao với ông như cách người ta phải lịch sự, cố giữ cho con mắt mình không cố gắng liếc đến cậu trai kia, nhìn chằm chằm ai đấy là rất thô lỗ. "Người của toà lâu đài, các em có thể hỏi những thứ về xung quanh đây với hai cậu này."

Những nữ sinh cùng giáo viên của họ nhanh chân chạy về phía chúng tôi,  như họ không bước bình thường mà đạp gót giày trên ngọn gió, đến rất gần và đưa con mắt hiếu kì. Tôi phải đỡ lưng Jay vì cậu ta lùi về sau suýt mất đà, có lẽ trường nữ sinh Appleyyard College cách biệt học sinh nữ với người khác giới khá tốt, tôi nghĩ thế vì tôi thấy họ không nói gì, nhưng dường như thể mong tôi và Jay thốt ra nhiều thứ hơn ngoài câu giới thiệu tên. Thực ra tôi chẳng biết nói gì nữa.

"Anh là Steve hay anh là Jay Festan? Em là Miranda, rất vui vì chúng em có hai người giúp đỡ." Cô gái với suối tóc vàng hoe đưa tay đến trước mặt tôi, mỉm cười. Thoáng chốc tôi nhớ ngay đến lời nói của một tạp vụ trong một chuyến lên phố: "Tôi biết rằng Miranda, con bé là thiên thần của xứ Pollycely." Tôi sẽ không phủ nhận câu nói đó, Miranda có lẽ là thiên thần thật, cô ấy giải cứu một người không giỏi bắt chuyện như tôi, nếu không tôi sẽ chỉ có thể đứng nhìn họ đến tận đêm muộn.

"Anh là Steve." tôi đưa tay đến nắm lấy tay cô, "Anh nghe mọi người kể về em rất nhiều."

"Kể về em?" 

"Kể về Miranda?" – một cô gái khác đội mũ vành nói chen vào.

"Nó cũng không hẳn là kể, chỉ là một vài câu nói thoáng qua thôi."

"À, giờ thì em hiểu." Miranda cười, cô rút tay về và nắm vào đoạn dây đỏ nhung đánh dấu một trang nào đó giữa cuốn sách đương cầm. "Với chúng ta có lẽ ở rất gần, chuyện nghe về nhau làm em bất ngờ chút, tại vì em không nghe về anh. Thật có lỗi."

"Không sao." Tôi muốn nói thêm gì đấy, vì chúng tôi nhượng bộ nhau từng chữ một quá thể. Nhưng một cô gái thắt bím hai bên lớn phổng so với bạn bè từ sau chạy đến, cô ấy hình như không để ý, huých vào vai phải của cậu trai tóc đen kia. Họ ngã rầm xuống đất. Chúng tôi lo sốt vó, tôi vội chạy đến ngồi xuống bên cạnh chàng trai. Mọi người đến bên cạnh cô gái tên Edith kia đỡ cô dậy, Miranda nhìn tôi hồi lâu. Cậu trai tóc đen ngẩng lên tôi, đôi mắt nâu hạt dẻ, tự nhiên tôi quay đi không vì điều gì.

Tự nhiên tôi dè dặt cái gì đó.

"Cậu không sao chứ?" Tôi chạm mấy ngón tay lên mu bàn tay cậu ấy. Chàng trai tôi chưa biết tên nghiêng mặt, cậu im lặng rồi lắc đầu nhè nhẹ, lật bàn tay lại rồi nắm lấy ngón tay tôi.

"Nó không đau, em nghĩ mình chỉ dính một ít cát thôi."

Sự êm ái nhẹ nhàng. 

Tôi không biết nên gọi, hay phỏng đoán gì về cậu ấy nữa, nhưng sau khi đỡ cậu đứng dậy, tôi biết cậu tên Daniel. Và với người kì khôi như lớp ảo ảnh chỉ thổi một hơi nhẹ là vỡ tan từng mảnh, tôi nghĩ mình nên gọi cậu là em. Những thắc mắc, những kinh ngạc, những dự cảm sai lầm đầy tội lỗi, những mơ hồ ngớ ngẩn về em đều tiêu tan, chỉ còn tôi và Daniel sóng đôi đi khắp tiểu lâu đài. Mọi người xung quanh rời đi lúc nào tôi chẳng hề rõ, rời đi không nói gì với tôi và em, nhưng Daniel chiếm trọn dòng suy nghĩ tôi vào cái sớm đờ đẫn ấy, khiến tôi thấy gió vùng Victoria cũng không quá lạnh cùng cơn buồn ngủ cũng chẳng còn càn quấy. 

Daniel có lẽ là một chàng tiểu yêu tóc đen khả ái nhất tôi có thể gặp được cho đến ngày bản thân đến trước thánh Valentine; và tôi sẽ cầu xin ngài cho tôi gặp em lần nữa. Chắc chắn là vậy.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC