Chương 8: Anh sẽ chịu trách nhiệm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon vì cơn đói bụng mà tỉnh giấc giữa chừng, cậu lờ mờ mở mắt, thật đáng giận cái độ nghén ngủ của mình, được dỗ dành một chút là liền có thể lăn ra ngủ ngon lành!

Jihoon cựa mình muốn ngồi dậy, xung quanh tràn ngập mùi vani trộn lẫn hương anh đào thì đây chính là phòng của cậu, chỉ có điều cậu cũng chẳng nhận ra rằng hôm nay hương vani lại đậm mùi hơn trước, cậu cảm nhận được có ai đó đang nắm hờ cánh tay mình, còn chưa kịp nhìn rõ xem là ai thì cả căn phòng đã chợt sáng đèn.

Soonyoung ngủ chẳng sâu, hắn kéo chiếc ghế nhỏ trong phòng của cậu đến cạnh giường, khẽ đặt tay mình lên tay Jihoon để nếu cậu có giật mình tỉnh giấc thì hắn cũng sẽ choàng tỉnh theo cậu.

Hắn mở vội đèn ngủ, thấy Jihoon đã tỉnh đang bàng hoàng nhìn mình liền vội nâng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, sợ rằng Jihoon vì lạnh mà phát sốt, đến khi cảm nhận được thân nhiệt bình thường mới thôi lo lắng, dù rằng hắn có phần gấp gáp nhưng hành động tuyệt nhiên lại rất nhẹ nhàng nâng niu.

"Em vì sao lại tỉnh? Có phải vì lạnh không? Để anh chỉnh điều hoà ấm lên cho em nhé?"

Jihoon lắc đầu, cổ họng vẫn còn ân ẩn đau rát vì trận nôn, nhỏ giọng nghi vấn, "Anh.. Sao lại ở đây?"

Soonyoung sờ mũi, "Chuyện này ta sẽ nói sau, còn hiện tại em khó chịu ở đâu sao? Nếu không thì ngoan nằm xuống ngủ tiếp nhé, còn vài tiếng nữa là trời sáng rồi."

Nghe hắn nói vậy Jihoon cũng không muốn mình trở nên bướng bỉnh, cậu ngại ngùng xoa bụng, "Cái này.. em.. có chút đói."

Tính ra thì từ chiều hôm qua đến giờ thứ duy nhất cậu cho vào bụng là một ly sữa ấm và một ngụm rượu vang, thế nhưng những thứ đó cũng đều bị cậu nôn ra hết nên hiện giờ bé con trong bụng cậu đã bắt đầu đánh trống rồi.

Nhưng nửa đêm nửa hôm chợt thức dậy rồi than đói bụng, cậu ngượng ngùng chẳng dám nhìn hắn.

Giờ này dưới bếp chẳng còn gì nữa, cũng không thể nấu ăn.

Soonyoung vuốt tóc cậu, "Jihoon ngoan, bây giờ chỉ còn mỗi cháo ăn liền thôi, em ăn đỡ nhé?"

Vừa nhận được cái gật đầu nhẹ của cậu, hắn từ từ tiến đến gỡ lấy tấm chăn đang bọc quanh người cậu ra, mắt vô tình nhìn trúng hai cánh môi đo đỏ, hắn nghĩ chắc vì lúc nôn em ấy đã dùng tay lau đi lau lại môi mình rất nhiều nên mới thế, trong người xuất hiện một chuỗi xót xa, Soonyoung dùng ngón tay khẽ chạm, mân mê lên cánh môi đó.

"Có rát lắm không?"

"Có.. chút chút."

Dứt câu, Jihoon lại một lần nữa bàng hoàng khi được Soonyoung kéo vào một cái ôm chặt cứng, cái này.. anh ấy làm sao thế?

Nhìn cậu như vậy niềm tội lỗi trong lòng hắn lại lần nữa được trỗi dậy, thương cậu là thế, nhưng cũng chính hắn là người khiến cậu phải khổ sở chịu đựng những trận khó chịu một mình, thân nhiệt của hắn vốn cao, khẽ đặt bàn tay lên lưng cậu mà xoa xoa, hơi ấm từ đó mà lan đến những vùng hắn lướt qua trên tấm lưng cậu, Jihoon vô cùng thoải mái, dựa đầu nơi vai hắn, cứ thế này thì chỉ cần một lúc nữa thôi là cậu có thể chìm vào giấc ngủ tiếp theo.

"Em vào rửa mặt một chút, anh xuống dưới nấu cho em."

Để cậu vào nhà vệ sinh rồi hắn mới tự mình xuống bếp. Đứng trước chiếc tủ đồ ăn nhà Jeonghan hắn trầm tư đắn đo, không biết có nên chạy về nhà để lấy thêm đồ ăn hay không nữa, nhưng rốt cuộc cũng đành ngậm ngùi tiếc nuối mà ém suy nghĩ đó vào trong, hiện giờ hắn phải nấu thật nhanh để Jihoon mau hết đói, và nếu như đã qua cơn ngủ thì hắn sợ cậu sẽ không thể ngủ lại được nữa, sáng mai hắn sẽ nấu món khác đầy đủ hơn cho cậu vậy.

Một góc bên trong tủ toàn chứa những thức ăn dành cho người mang thai, hắn cầm lấy từng loại lên im lặng ghi nhớ, thầm nghĩ đợi trời sáng nhất định sẽ đi mua tất cả đặt vào tủ ở nhà của mình.

Lúc định bưng cháo lên phòng cho cậu, hắn chợt ngửi thấy hương anh đào thoang thoảng nơi đầu mũi, quay lại liền thấy mái đầu nhỏ của cậu lấp ló ở phía tủ lạnh.

"Sao em không ở trên phòng để anh đem lên cho em?"

Jihoon bị người kia phát hiện cũng không trốn nữa, cậu hai tay vò lấy góc áo, hắng giọng, "Trên đó có chút ngột ngạt, em muốn ăn ở đây hơn."

Nghe cậu nói thế hắn cũng chẳng nề hà gì hơn, dọn lại một chút trên bàn sau đó ngoắt tay gọi cậu đến dùng bữa, Jihoon nhận được muỗng từ hắn cũng không dám chậm trễ nữa mà chăm chú húp cháo, không gì tuyệt hơn cái cảm giác cứu đói kịp thời, Jihoon ăn cháo đến vui vẻ, cậu cảm thấy, một tô cháo nhỏ này thôi cũng đã hơn gấp mấy lần những bàn tiệc linh đình kia rồi.

Thật ra lý do mà Jihoon không muốn ăn trên phòng là bởi vì, cậu sợ mùi hương vani bên trong sẽ bị mùi thức ăn át mất, nhưng không dám thú nhận với hắn. Bình thường cậu cũng rất nhạy cảm với mùi hương, chỉ cần có mùi không vừa ý, lập tức tâm tình sẽ trở nên khó chịu, ăn uống cũng sẽ không ngon, còn hiện tại Jihoon có thể thoải mái dùng bữa là bởi vì bên cạnh của cậu đang có sự hiện diện của một lọ vani biết đi (Kwon Soonyoung).

Soonyoung quay lại cùng một ly sữa và chiếc khăn ấm trên tay, mắt thấy cậu ngoan ngoãn ăn cháo, niềm hạnh phúc cứ thế lan đều trong người. Đợi khi cậu ăn xong hắn đẩy ly sữa về phía cậu, còn mình thì đem bát đũa đi rửa sạch, mọi động tác của hắn đều nhanh nhẹn không chút ngưng tay.

Hắn dùng chiếc khăn mình chuẩn bị, lau nhẹ phần môi cho cậu, tránh việc ma sát quá mức sẽ khiến môi cậu càng thêm đau. Sau đó liền muốn ôm người trở về phòng, tiếp tục chăm chút cho giấc ngủ của cậu.

Jihoon đánh răng xong nằm trên giường nhìn lên trần nhà quen thuộc, nghiêm túc mà suy nghĩ, vì sao Soonyoung lại ở đây vào giờ này, lại còn săn sóc cậu hơn mức bình thường, không phải hành động của cậu đã làm hắn phát hiện ra cái thai rồi chứ? Jihoon lo lắng, tình cảnh này cậu một chút cũng không muốn đối mặt, phải nói như thế nào đây?

Dù mắt đã không thể mở nỗi nữa nhưng trong người vẫn không chịu ngủ, nhìn bóng dáng của hắn vừa từ ngoài vào chuẩn bị ngồi xuống cạnh giường như lúc cậu vừa tỉnh giấc, chắc chắn là hắn sẽ ngủ ở lại đây, Jihoon vỗ vỗ bên phần giường còn trống, giọng hơi chút buồn ngủ cất tiếng.

"Anh đến đây nằm đi."

Dù sao thì để Soonyoung ngồi ngủ như vậy cũng không tốt.

"Cảm ơn em." Hắn mỉm cười nâng đầu cậu lên, nhẹ nhàng chỉnh lại gối, "Em ngoan ngủ trước đi, đợi em ngủ rồi anh sẽ ngủ, bé con chắc cũng no rồi sẽ không quấy em nữa đâu."

Nghe đến đây Jihoon liền hốt hoảng, lập tức muốn ngồi dậy, vậy là cậu đã suy nghĩ đúng rồi, hành động của cậu đã thể hiện ra toàn bộ sự ỷ lại vào Alpha, làm hắn phát hiện ra rồi?

"Anh sao lại..?"

"Ngốc, em như thế mà lại muốn giấu anh."

Dùng ánh mắt hắn đã tự mình giấu diếm, chỉ có thể giương lên dõi theo sau bóng lưng nhỏ bé mà nhìn cậu, sủng nịnh đưa tay vuốt lấy những sợi tóc mềm thơm phức mùi anh đào hoà lẫn cùng dầu gội: "Mọi người đều đã nói cho anh biết."

Jihoon cụp mắt, "Anh.. có phải không muốn giữ đứa bé không?"

"Em nói gì vậy?"

Cố gắng kiềm nén những đợt sóng đang mạnh mẽ dâng trào trong lòng, cậu hạ giọng, "Đêm đó, anh chắc chẳng hề nhớ, nhưng mà toàn bộ đều do em mà ra, nếu anh đã biết về đứa bé, em mong anh sẽ cùng em chăm sóc, nhưng mà.. nhưng mà không muốn cũng không sao, em sẽ tự mình nuôi nấng, chỉ là mong anh đừng chối bỏ cái thai này, hiện tại đối với em thì bé con là cả thế giới của em."

Người cậu khẽ run rẩy, căn phòng vốn đượm mùi vani hiện tại lại nghe thoang thoảng mùi hoa anh đào rũ rượi, Soonyoung nâng lên khuôn mặt nhỏ, để cậu nhìn thẳng vào đôi mắt chan chứa sự chân thành của hắn.

"Jihoon, mọi thứ về em anh đều ghi nhớ, chuyện này không phải chỉ có em làm ra, nếu lúc đó anh nhất quyết kiềm chế thì có lẽ mọi chuyện đã không như thế này nên em đừng cảm thấy tội lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm, không phải vì đứa bé, mà là vì em."

Dịu dàng dỗ ngọt để Jihoon ngã người nằm trở lại trên giường, hắn đắp chăn cho cậu, ngồi bên cạnh tay vỗ vỗ lên trên tấm chăn như muốn ru ngủ:

"Anh cũng đã nghĩ rằng, hình như em đã quên hết việc đêm đó, vậy nên anh sợ, nếu nói thật với em về chuyện này thì em sẽ trốn anh đi mất, không ngờ rằng mọi chuyện lại tốt đẹp hơn anh tưởng tượng, em vẫn ở đây, vậy mà anh chẳng hề biết, bên cạnh anh hàng ngày không chỉ có em, mà còn có cả bé con trong bụng. Xin lỗi vì đã khiến em phải chờ, hiện tại anh ở đây là để bù đắp cho em, cho anh, và cho cả nhà chúng ta."

Nói ra được những lời cất chứa trong lòng, Soonyoung nhìn khuôn mặt đáng yêu trong chăn, cố gắng khắc chế cơn phát điên vì tình trong người, hắn là đang tỏ tình với người thương! Đã qua thời niên thiếu mà cứ ngỡ vẫn chỉ là cậu nhóc mười bảy, trái tim như sắp nổ tung.

Jihoon ngạc nhiên khi nghe những lời đường mật mà Soonyoung thốt ra, phải nói, đây là câu nói dài nhất mà Soonyoung đã nói với cậu trong ngần ấy thời gian gặp nhau, tin tức tố của Alpha là liều thuốc an thần an toàn nhất dành cho Omega đang mang thai, hiện tại đang được hắn toả ngát khắp căn phòng, cậu chớp mắt, đối với lời tỏ tình của hắn chẳng biết nên trả lời như thế nào mới phải.

"Vậy.. cảm ơn anh."

Soonyoung phì cười vì sự đáng yêu, hắn gật đầu với cậu, "Được, bây giờ thì đi ngủ đi."

"Nhưng mà sao anh không lên đây nằm? Anh không muốn nằm cạnh em ạ?"

"Em ngủ rồi anh sẽ nằm, ngoan, nhắm mắt lại."

Hắn hết sức dỗ dành, đợi cậu ngủ yên rồi thì mới đứng dậy, đầu gối có phần run rẩy, hắn sẽ không nói vì lời tỏ tình kia mà trở nên như vậy đâu. Dù trời đã sắp sáng và Soonyoung vẫn chưa ngủ được một giấc đàng hoàng nhưng tâm trạng lại cực kỳ tươi tỉnh, mặc dù rất muốn nằm cạnh Jihoon nhưng hắn vẫn chọn dùng tấm nệm mà trước đó đã xin Jeonghan trải xuống đất bên cạnh chỗ của cậu, Soonyoung là muốn từng bước để cậu làm quen.

Làm quen với việc có hắn bên đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net