HOLLAND

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vẫn là tòa tháp phía Bắc nơi cao nhất của Lesotho, nhưng kể từ ngày nắng hôm ấy sẽ không còn mùi bạc hà thoang thoảng ngây dại thích vờn quanh đầu mũi Soonyoung nữa.

Sẽ chẳng còn dáng hình thích đi sau lưng gã đến từng ngóc ngách nhỏ bé nhất của cả tòa thành, chẳng có một mái đầu nhỏ gã thích để em tựa lên vai, không có bóng dáng thấp bé nhưng mang lấy sức mạnh phi thường Soonyoung thích ôm vào lòng mỗi lúc hoàng hôn nhuộm xuống cả vùng trời ửng đỏ, không còn người để gã trao một cái hôn lên mái tóc, gửi vội vào gió một chiếc môi hôn. Sẽ chẳng còn đâu một khóe môi cười xinh đẹp, lộng lẫy hơn tất cả những vườn hoa gã từng chiêm ngưỡng đâu đó khắp vương quốc này suốt hai mươi ba năm cuộc đời của gã, trước mấy câu chuyện vụn vặt, ngốc nghếch gã kể cho em nghe sau mỗi ngày dài đầy mỏi mệt, để rồi khi nốt ruồi đen tuyền bên khóe mắt trái của em rung rinh, sẽ là khoảnh khắc chẳng còn bất kì mệt mỏi ưu tư nào trên cuộc đời này có thể làm phiền gã được nữa.

Soonyoung rút sợi chỉ đỏ buộc chặt lá thư gã cầm trên tay, thứ vừa được dâng đến bởi một trong hai tướng sĩ lẫy lừng nhất đã dẹp yên một cuộc xâm lăng đẫm máu. Đôi bàn tay gã run lên bần bật, khóe môi cắn chặt cố không để tầm nhìn của mình bị nhòe đi bởi nước mắt. Nét chữ quen thuộc của em dần hiện lên trên trang giấy nhàu nhĩ, lỗ chỗ mấy vết cháy xém vì tàn lửa, xen với đó vài vết ố sậm như màu của máu đã khô đi từ lâu, và vô số những vết tròn nhỏ mơ hồ một miền giấy nhăn nhúm, nơi có lẽ đã từng rơi xuống rất nhiều giọt nước mắt lã chã từ khóe mi gã vẫn thích đặt lên thật nhiều chiếc hôn dài.

Và gã cũng buông bỏ chút gắng gượng cuối cùng khi cố gắng hằn sâu vào trong tâm trí nét chữ run rẩy cuối cùng của em.

"Gửi hoàng tử của em,

Không biết liệu bức thư này có được chuyển tới tận tay Người hay không, nhưng em hy vọng rằng nếu Người đang đọc những dòng chữ này, Người ít nhiều cũng sẽ vui vì vương quốc của Người đã khải hoàn và sống dậy khỏi sự xâm lăng tàn độc và hiểm ác nhất đã đe dọa suốt tám thế hệ qua đi, và từ nay sẽ chỉ còn hoà bình và an yên ngự trị trên đất nước này mãi mãi. Em không biết có nên chúc mừng Người, hay gửi đến Người lời xin lỗi vì có lẽ em sẽ chẳng thể giữ được lời hứa cùng Người xuống làng dạo chơi được nữa...

Ở đây em đã có một hành trình dài lắm, em rất vui vì đã gặp được rất nhiều người anh em và đồng đội, họ đều không ngại che chở, quan tâm và chăm sóc một người như em, họ khiến em nhớ đến Người, và em cũng nhớ nụ cười của Người nhiều lắm. Thật tệ khi phải nói những lời này, nhưng Người biết em nhớ Người nhất là lúc nào không? Là khi bên cạnh em chỉ toàn âm thanh của tiếng súng lên đạn, tiếng những tòa thành sụp đổ rồi vỡ nát, tiếng những người anh em của mình ngã quỵ trên nền đất lạnh lẽo và không bao giờ đứng lên được nữa, và em thực sự nhớ câu "chào buổi sáng", lời "chúc em ngủ ngon" Người thủ thỉ bên tai.


Soonyoung à, em xin lỗi vì đã không thể chiến thắng được mưa bom và bão đạn, xin lỗi vì đã gục ngã đầy vô tình như thế, xin lỗi vì từ nay sẽ không thể ở bên cùng Người nói chuyện, lắng nghe Người kể về một ngày của Người đầy hân hoan và phấn khởi như thể việc kể cho em nghe chuyện của Người là việc hạnh phúc nhất trên đời với hoàng tử của em, và em sẽ không thể cùng Người ngắm trăng trên đỉnh tháp Bắc, không thể tháp tùng Người đến quân doanh, không thể ở trong vòng tay Người, trao Người một cái ôm an ủi vì em thực chẳng thể làm được gì để giúp Người hơn nữa...

Em vẫn nhớ rõ ngày mình được đứng vào hàng ngũ cận vệ, được sắp xếp để phục tùng Người, Người đã đối xử với em thật dịu dàng và tôn trọng biết bao, chắc là vì thế nên không biết từ lúc nào em đã luôn thích được theo bảo vệ Người, mỗi một nơi gót chân Người bước đến, thích được đứng sau bóng lưng Người cao lớn che khuất cả mặt trời trên đỉnh đầu, thích được làm bạn với Người, thích nghe Người kể chuyện, thích được cùng Người xuống làng dạo chơi, thích được Người chăm sóc mỗi khi em luyện tập mà bất cẩn bị thương, thích được Người ôm vào lòng, hôn lên tóc.

Soonyoung ơi, em sẽ nhớ những cái ôm, những chiếc hôn Người chạm đến mái tóc và làn môi em dịu dàng, nhớ giọng nói và vòng tay Người ấm áp, nhớ khóe môi cười với đôi má phính lúc nào cũng rạng rỡ như ánh dương của em, và nhớ vị vua tương lai nhất định sẽ khiến cho vương quốc này phồn thịnh hơn bất cứ quốc gia nào mà chính em đã đấu tranh bằng cả sức lực mình, mong mỏi góp chút sức mình giúp Người gầy dựng.

Sợi dây chuyền quý giá Người chính tay trao ngày em lên đường, em xin phép giữ lại cho riêng mình nhé, hy vọng Người sẽ không giận em vì đem đồ của Người đi mất rồi không bao giờ trả lại.

Em cảm ơn Người vì đã làm bạn, đã yêu thương một kẻ hèn mọn chẳng có gì xứng đáng để được đứng cạnh Người như em, mong rằng Người sẽ sống thật hạnh phúc, hệt như mặt trời sẽ luôn sáng rực với em ở bất cứ khoảng không gian và thời gian nào trong vũ trụ này.

Và em yêu Người, một nửa mảnh hồn đẹp đẽ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi nhưng vẹn toàn của em.

Sẽ ở bên Người mãi mãi.

Jihoon của Người."





holland: hope our love lasts and never dies

em hy vọng tình yêu đôi mình sẽ bất tử.







Ngay từ khi mình viết những con chữ đầu tiên cho The Sun and The Earth, mình đã quyết định luôn kết thúc của nó sẽ rất buồn, đó cũng là lý do HOLLAND ra đời và hoàn toàn không phải một cái kết chớp nhoáng mà không hề được định sẵn. Đáng lẽ The Sun and The Earth sẽ dài hơn bản mà mình đăng tải, và mình cũng từng nghĩ sẽ kể một câu chuyện thật hạnh phúc, có lời tỏ tình của Soonyoung trên ngọn tháp Bắc một ngày trời nổi gió lộng, một cái gật đầu không chút dối lòng của Jihoon, có những cái ôm và mấy chiếc hôn dịu dàng, cả những cuộc dạo chơi bình dị dưới góc phố, nơi sẽ chẳng còn hoàng tử và cận vệ nữa mà chỉ có Soonyoung và người gã yêu đến điên cuồng ngây dại. Có cả những đêm Jihoon ngủ thiếp đi trên lưng ngựa trong vòng tay ấm sực, và rất rất nhiều điều xinh đẹp khác...
chỉ trước ngày gã và em tạm chia tay nhau vì Jihoon phải theo dàn tuỳ tùng đi đánh trận.

Nhưng rồi mình quyết định lược bỏ tất cả, vì hẳn sẽ thật là có lỗi nếu tặng cho các cậu thật nhiều điều xinh đẹp, nhưng lại đùng một phát đánh một cái kết chẳng hề vẹn toàn như các cậu mong muốn. Và cũng thừa nhận là mình hơi e ngại sẽ biến mẩu 2-shot này thành một câu chuyện giông dài mất thôi, vì suy cho cùng đây là một cái series "mỗi mẩu một câu chuyện" mà, thế nên câu chuyện này sẽ khép lại tại đây nhé!

Bất cứ khi nào sẵn sàng, mình sẽ luôn đến và trò chuyện cùng các cậu. Còn bây giờ mình phải học lại cách nấu một nồi đường mới thôi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net