Chap 8: Nghi ngờ, phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya vắng lặng, lúc này cũng hơn mười giờ đêm, đường phố đã thưa thớt dần đi. Trong buổi đêm đầy gió này, từng đợt không khí thổi qua đều có thể khiến người ta run rẩy, vì cái lạnh, và đối với vài người, còn là vì sợ...ma.

Tất nhiên, Soonyoung không phải là ngoại lệ.

Thanh niên Kwon Soonyoung, 21 cái tuổi xuân xanh này, là một con người cực cực cực sợ ma nha. Thế nhưng anh lại đang bước đi trên con đường im ắng, với vài ánh đèn leo lắt trên một con đường mà xung quanh tối om, bao bọc bởi cây cối, rừng rậm, là con đường lên ngôi chùa trên núi. Soonyoung cố bước đi những bước nhanh nhất có thể, vừa lầm bầm cầu nguyện. Bản thân anh thật sự không hề muốn lên đây vào giờ này đâu, nhưng ngày mai là sư thầy phải đi sang Bhutan rồi, mọi thắc mắc, đều phải được giải quyết trong đêm nay.

Mọi thắc mắc về con mèo con bé xíu, trắng muốt đang nằm ườn ra trong phòng anh.

Sau khoảng nửa tiếng hơn chật vật, cuối cùng Soonyoung cũng đến được chùa. Anh bước vào chính điện, gập đầu lạy tượng phật một cái, thì nghe thấy giọng nói mà anh cần nghe thấy vang lên:

"Con đến rồi sao? Thầy không nghĩ con sẽ đến sớm vậy đấy." Sư thầy ngoắc tay với anh, "Nào, vào đây, thầy cũng vừa pha bình trà, thơm lắm đấy."

Rồi thầy đi về phía chỗ tiếp khách, Soonyoung cũng đi theo, thầy lấy hai tấm đệm lót mông, đặt xuống bên cạnh một cái bàn thấp, chỉ cao hơi cái bàn xếp trong phòng Soonyoung một chút. Trên bàn đã để sẵn một bình trà bằng gốm màu nâu đất cùng hai chiếc tách con màu trắng sứ. Soonyoung ngồi xuống, nhìn xung quanh căn phòng đơn giản này: Căn phòng khá đơn giản, theo kiểu của Nhật, sát tường có một cái kệ sách, trên đó đựng kha khá số lượng sách, mà anh đoán phần lớn trong ấy là Kinh Phật. Thầy lúc này bước vào trong phòng, đặt lên bàn một đĩa bánh gạo dẻo nhân đậu, rồi ngồi xuống. Ông xắn tay áo lên, nhẹ nhàng nhấc bình trà lên, một tay cầm tay cầm, một tay giữ bình trà. Trà rót ra trong vắt, mùi thơm nhẹ phảng phất khắp căn phòng. Thầy cầm một tách đưa cho Soonyoung, anh liền nhận lấy, gật đầu tỏ ý cám ơn. Anh đưa lên nhấp một ngụm, trà nóng, lại rất thơm, không quá đậm vị mà lại rất thanh, uống vào mà ấm cả lòng người. Sư thầy lúc này cũng nhấp một ngụm, rồi đặt xuống.

"Đêm khuya thế này, con lại gọi thầy gấp gáp như vậy, dựa vào những gì xảy ra gần đây, thầy đoán là con có vấn đề với Jihoon, đúng không?"

Anh gật đầu, rồi cũng từ từ kể ra mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày vừa qua.

Jihoon thoải mái nằm trên giường, liếm liếm lông trên cơ thể mình, bất chợt nhăn mũi. Mùi hôi quá, nó nghĩ. Cũng đúng thôi, về cái nhà này hơn một tuần rồi, chưa lần nào Soonyoung đưa nó đi tắm. Nó nhìn xung quanh, hít một hơi sâu, thầm nghĩ, chắc phải liều thôi, hôi quá rồi.

Một làn khói mịt mờ bổng tỏa ra quanh cơ thể con mèo nhỏ xíu, dần dần, không còn con mèo nào ở trong căn phòng ấy nữa. Đứng ở chỗ của mèo nhỏ khi nãy, là một thiếu niên.

Người thiếu niên làn da trắng hồng, mái tóc nhuộm hồng nhạt, vẻ mặt đáng yêu xinh xắn, khẽ vươn vai một cái. Cậu chạy lại ngay cửa, chắc chắn rằng cửa đã khóa, rồi kiếm cái tủ đựng khăn, lấy ra một cái, rồi chạy vào đi tắm. Cảm nhận được dòng nước ấm chạm vào da mình, khiến cậu thở một hơi dài thỏa mãn. Cái thân thể mèo kia kia vận động thuận tiện, nhưng lại bất tiện ở khoản tắm rửa như thế này a. Cậu tắm xong, lau khô đầu, rồi quấn tạm cái khăn quanh hông. Đằng nào chốc nữa cũng về dạng mèo, lấy đồ Soonyoung còn dễ bị phát hiện nữa. Cậu ngồi lại chỗ bàn ngay máy tính Soonyoung, bật lên. Mấy ngày trước đã nhìn thấy Soonyoung sử dụng máy tính, đã ghi nhớ được mật khẩu rồi. Cậu bấm mật khẩu, rồi lên mạng, do dự một hồi, bắt đầu tìm tin tức về điều khiến cậu sợ hãi ban nãy: Vụ án Sát Miêu. Cậu chậm rãi đọc, gương mặt chăm chú dần tối đi.

Thật sự là chúng sao, cậu thầm nghĩ, vì lý do gì mà lại lần nữa xuất hiện vậy?

Jihoon tắt trang báo mạng đi, trước khi tắt máy tính còn cẩn thận xóa lịch sử tìm kiếm. Cậu nhìn dây sạc đang để bên cạnh, nhưng không cắm, liền cắm sạc vào. Soonyoung bình thường cũng hay cắm sạc, ban sáng hình như có định cầm theo nhưng lại để quên. Có cắm vào cậu ta cũng chả biết đâu, đần đến thế cơ mà. Rồi ra chỗ máy giặt, nhấc đống đồ lên, bỏ cái khăn vào giữa đống đồ cần giặt. Thế là xong, cậu thầm nghĩ, ngày mai đi tìm tên kia là được, rồi biến trở về dạng mèo, chui vào trong cái ổ ở dưới hốc tủ, thoải mái nằm trong đấy mà chìm vào giấc ngủ.

Về phần Soonyoung, anh khi kể xong toàn bộ mọi chuyện, thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy sư thầy lộ rõ vẻ mặt lo lắng, ngón tay gõ nhịp nhịp lên bàn.

"Thưa thầy, có chuyện gì thế ạ?"

"Không ổn... Không ổn..."

"Thầy ơi, không ổn là sao ạ, chuyện gì vậy ạ?"

Ông hít một hơi sâu, nhìn Soonyoung, rồi đứng lên, đi vào buồng trong. Ông bước ra, mang theo hai mặt dây chuyền, là hình đồng xu. Thầy lục lọi trong ngăn tủ bên dưới kệ sách, lấy ra một sợi dây chuyền và một cọng dây khác, ngắn hơn.

"Soonyoung, thầy đưa con cái này." Sư thầy chìa ra cho anh, "Sợi dây chuyền con đeo, còn cái kia, con đeo lên cổ Jihoon nhé."

"Dạ?"

"Hứa với thầy, không bao giờ con tháo sợi dây này ra, ít nhất là cho đến khi thầy về, cả Jihoon nữa."

"Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị gì hết, con nhận đi." Thầy dúi hai mặt dây vào tay anh, "Mọi chuyện, khi về thầy sẽ giải thích cho con."

Anh hoang mang nhìn hai mặt dây chuyền trên tay mình, khẽ gật đầu. Sư thầy mỉm cười an lòng.

"Còn về thắc mắc ban đầu của con, thì con không cần thầy phải giải thích đâu." Ông nhấp một ngụm trà, "Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi, cứ xuôi theo nó thôi."

Ông nhìn Soonyoung, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Vả lại, có vẻ như con đã phát hiện ra điều gì rồi, có đúng không?"

Soonyoung từ nãy đến giờ ngơ ngác nhìn, chợt nở một nụ cười nửa miệng, khẽ gật đầu. Sư thầy bật cười, đứng dậy đi vào bếp, lấy ra một cái bọc nhỏ, đưa cho Soonyoung.

"Đây là chút bánh nhân đậu thầy làm, Jihoon rất thích ăn, con đem về ăn với nó nhé."

Soonyoung cúi đầu cảm ơn, nhận gói bánh rồi ra về. Sư thầy tiễn anh ra cổng chùa, mỉm cười chào anh, anh cũng bất giác mỉm cười, cúi đầu chào một lần nữa rồi ra về. Ông nhìn theo bóng lưng Soonyoung, nụ cười chợt tắt. Ông lấy điện thoại ra, bấm số gọi.

"Hyung, em đây."

"Sao chú gọi anh giờ này?"

"Hyung, anh đã làm gì rồi?"

Soonyoung đẩy cửa bước vào phòng, căn phòng vẫn tối đèn như lúc anh đi. Anh đặt túi bánh lên bếp, rồi bước lại chỗ ổ mèo của Jihoon. Nhẹ nhàng, anh bế nó ra, rồi cột cho nó cái vòng cổ. Jihoon bị động mà thức giấc, gặp anh liền kêu meo meo mừng anh về nhà, anh cũng không kìm được mà mỉm cười vuốt tai nó, rồi đưa mèo nhỏ lại vào trong ổ. Mèo mà, lại còn đang ngủ giữa chừng, thế là lại nhanh chóng thiếp đi. Soonyoung lại gần bàn máy tính, mở máy tính ra, làm vài thao tác, khẽ nhếch mép.

Soonyoung có thể là một kẻ đần, nhưng chắc chắn không phải là một kẻ hay quên, huống hồ là anh đã cố tình dựng nó lên như vậy.

Anh chắc chắn nhớ rõ, dây sạc máy tính của anh, trước đó không hề được cắm vào.

Vậy là những nghi ngờ của anh là đúng. Jihoon không ăn được thức ăn mèo, mỗi lần bệnh phải đưa lên cho sư thầy, Jihoon thậm chí còn phản ứng lại với lời nói của người. Nhưng, những suy đoán của anh vẫn chưa chắc chắn.

Chỉ còn một cách.

Anh mở trình duyệt web lên, lục lọi tìm một cái ổ cứng cùng dây cắm, cắm vào. Soonyoung có thể là một kẻ đần trong mắt người khác, có thể chậm tiêu và đần độn trong đa số mọi việc, nhưng riêng những thứ về máy tính thì không, tất nhiên, anh học chuyên ngành kĩ sư máy tính mà.

Chỉ với một vài thao tác, anh đã khôi phục lại hoàn toàn lịch sử trình duyệt web, bấm vào xem nội dung của những trang web, thì vô cùng sửng sốt, anh xoay ghế nhìn cái ổ có con mèo nhỏ xíu đang nằm ngủ bên trong, trong lòng nổi lên cảm giác hoang mang, và lo lắng.

Vậy là anh đã đoán đúng, nhưng Jihoon, tại sao vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net