.23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc tối hôm đó SoonYoung cũng bắt JiHoon phải tham dự. Mỗi chỗ ngồi dự tiệc là một lều vải, đều được ngăn cách bằng những tấm màn, kể cả của JiHoon cũng vậy, nên cậu không thể nào nhìn được mặt SoonYoung trông như thế nào, cũng chỉ có thể ngồi im lặng, bên cạnh là ông ByunHyun và MinHee phục tùng.

Lều của JiHoon cách khá xa lều của Khammet và SoonYoung , vốn dĩ cậu cũng không thích tiệc tùng nên cũng chẳng để tâm, chỉ cố gắng ngồi cho thời gian trôi qua nhanh một chút. MinHee lúc sau cũng được dời đi đến chỗ các vũ công của Ả Rập, nàng ta rất háo hức thể hiện bản thân mình trước SoonYoung và nghe nói là cả vị Pharaong trẻ tuổi đẹp trai của Ai Cập. Có được ai cũng khiến nàng ta có thể thăng tiến nhanh chóng, một bước bay lên cao thành phượng hoàng, dưới một người nhưng trên cả vạn người.

SoonYoung ngồi trong lều, lều của chàng có cả Khammet ngồi cùng nên to hơn những lều khác rất nhiều, Khammet chăm chú nhìn đám vũ công đang múa may quay cuồng ngoài kia, ánh mắt có chút ẩn ý.

MinHee cố gắng uốn éo lả lơi hết cỡ, nhưng bên trong tấm màn vẫn đìu hiu không chút động đậy. Dù sao nàng ta cũng có chút nhan sắc, đúng là họ thật sự không chú ý hay sao? Người Trung Đông không thích người Á Đông sao? Thế sao Ji Hoon lại được SoonYoung muôn phần sủng ái như thế? Thật không công bằng cho một nữ nhân thật sự như nàng ta.

-Người Á Đông sao? Gu của SoonYoung thay đổi nhiều quá nhỉ.

Chàng không trả lời Khammet, ánh mắt vẫn dán chặt vào rèm phía bên hướng lều của JiHoon.

Khammet tò mò, cũng không thèm hỏi quá nhiều, vừa kết thúc điệu múa đã mời MinHee bước vào trong rèm, nàng ta vui sướng đến điên cuồng, cuối cùng cũng có được chút kết quả mà mình hằng mong ước.

JiHoon thấy MinHee được mời đến lều của Quốc Vương, không hề biết trong đó có hai người, tâm trạng liền trở nên có chút sa sút vàphẫn nộ, Sao cậu phải thất vọng, vua chúa lúc nào không đam mê sắc đẹp,cậu cũng chỉ là một nô lệ, đếm từng ngày được sủng ái, vì sao có thể có loại cảm giác bị phản bội như thế này được.

-Người vẫn ổn chứ?

 Ông ByunHyun thấy cậu nghiến răng, vò quần áo mình, liền cảm thấy cậu đang có chút không vui vẻ cho lắm nên buộc miệng lên tiếng hỏi.

-Ta không sao, ông đừng lo lắng, ta thấy hơi mệt một chút thôi.

JiHoon có chút trấn tĩnh lại, cậu nghĩ mơ hồ đây là cảm giác ích kỉ của mình, Vốn dĩ cậu và SoonYoung kia cũng không hề có chút quan hệ nào ngoài xác thịt cả, nên cậu vốn không thể mưu cầu bất cứ điều gì từ chàng ta, huống hồ chàng ta còn là Quốc Vương một nước.

Ông nhìn MinHee từng bước đi vào lều son, miệng nói thật khẽ đủ cho JiHoon nghe thấy.

-Thần đã từng nói, nàng ta không hề đơn giản....

-Nữ nhân hay nam nhân trên đời này, đều không đơn giản, phàm là những việc động đến lợi ích của họ, đều sẽ khiến con người ta lộ rõ bản chất thật của mình.

Cậu điềm tĩnh trả lời ông, ánh mắt không chút gợn sóng, cũng không chút trách móc. Bởi cậu hiểu rằng, trên đời này không phải ai cũng mang trái tim thanh thuần mà sống.

-Người đang thật sự nghĩ gì?

Ông quay đầu nhìn cậu, không ngờ rằng một đứa trẻ có thể nói ra những lời nói sâu sắc như vậy, chứng tỏ cậu được nuôi dưỡng rất tốt, từ đầu đã bao dung hi sinh mình cho mạng sống những người không quen biết.

-Có thể chúng ta sẽ có cơ hội rời đi...khi hắn chán ta...

Đột nhiên có một người bước vào lều nơi cả hai đang trò chuyện ,mang theo một bộ trang phục, rồi nói gì đó khiến cậu và ông ByunHyun sửng sốt hồi lâu rồi nhìn ra phía sân khấu, nét bối rối hoang mang hiện rõ trên mặt.

MinHee bước vào lều, nhìn thấy SoonYoung và Khammet ngời ngời phong độ, không khỏi sung sướng cực độ liền quỳ xuống.

-Nô tỳ ghi ơn sâu sắc sự chú ý của Quốc Vương và Pharaong.

Khammet cưởi nửa miệng, giơ tay ý chỉ nàng ta đứng dậy, riêng SoonYoung vẫn lạnh tanh gương mặt.

-Đến đi, Quốc vương gọi ngươi, hãy hầu hạ người cho tốt.

Khammet vui vẻ lên tiếng, MinHee dù mừng rỡ đến điên dại nhưng vẫn bước đến bên cạnh SoonYoung hầu rượu chàng. SoonYoung không phản đối, chàng không hiểu ý định của Khammet  nên bản thân cũng muốn xem Khammet lại định bày trò gì.

Trên sân khấu bỗng có chút sống động kì lạ, những chiếc trống được mang ra, một thân ảnh mặc lễ phục Cao Ly bước lên trông vô cùng quen thuộc.

Xoảnggggggg

SoonYoung đập vỡ ly rượu MinHee vừa dâng đến khiến nàng ta vô cùng bất ngờ sợ hãi. Khammet thích thú với vẻ mặt của SoonYoung, liền lên tiếng bông đùa.

-Nào, chỉ là một điệu múa, người không tiếc với ta chứ?

Nhận ra cảm xúc của mình đi quá xa, chàng trấn tĩnh như ban đầu, nhận lấy ly rượu khác từ Min Hee, ôm lấy nàng ta vào lòng khiến nàng ta vô cùng sung sướng.

-Không thành vấn đề, Pharaong đáng kính, hãy thưởng thức tiết mục mà ngài mong chờ nhất, ta rất sẵn lòng.

Anlan và Vars cũng nhìn ra bên ngoài, là chàng trai hôm nọ Khammet chạm phải, cậu ta mặc phục sức rất cầu kì,lộng lẫy như lễ cưới. Xinh đẹp như một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực.

JiHoon có chút hoang mang khi đứng giữa đài, vốn dĩ cậu cũng không nghĩ đến việc Quốc Vương muốn mình múa một vũ điệu của Cao Ly, quần áo cũng được mang đến trước mặt, căn bản là không thể từ chối, chỉ có thể phục tùng. Cậu không nhớ nhiều, chỉ hi vọng bản thân hoàn thành thật nhanh điệu nhảy là được

Bất chợt tấm màn hơi bị gió thổi hơi tung lên, cảnh MinHee dựa sát vào bờ ngực rộng rãi khiến trái tim JiHoon chợt nhói lên. Trong đầu không hiểu sao lại dâng lên cảm giác thất vọng đến không thể tưởng tượng được.

-Mình đang nghĩ gì thế này, mình đang làm gì thế này?

JiHoon lẩm bẩm, dùng tay ôm lấy ngực trấn tĩnh tinh thần mình,không được gục ngã, phải mạnh mẽ lên.Cậu làm sao thế này ?









====================================


End chap 23



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net