Never let you go

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Coi như phần 2 của 'Let me let you go' á ^^ Mấy ngày trước up blog rồi, giờ up qua đây luôn ~

*

*

Ngày mưa hôm ấy, Soonyoung bận việc của Đoàn trường nên về muộn, cũng là người về sau cùng. Nhưng anh không biết, ngoài anh và em gái khóa dưới ra, Jihoon cũng ở lại rất trễ. Cậu ngồi trong xe con đậu trước cổng trường nhìn tất cả học sinh ra về hết, đợi thật lâu rồi mới thấy bóng dáng Soonyoung đầu trần đạp xe về. Ban đầu cậu đã nghĩ anh quên mang áo mưa, nhưng chưa đầy 5 phút sau một người khác mặc chiếc áo mưa màu cam quen mắt đạp xe khỏi trường đi về phía đối diện khiến cậu hiểu ra. Không phải Soonyoung quên áo, mà là anh nhường áo cho bạn nữ kia rồi.

Soonyoung mà Jihoon thích luôn tốt bụng như thế, đây cũng là điểm thu hút cậu, khiến cậu đem lòng tương tư anh chứ đâu.


**

Ngày hôm sau, từ chỗ ngồi của mình nhìn ra phía cửa, Jihoon trông thấy một, à không hai bạn nữ đến tìm Soonyoung, chắc mẩm là đàn em khóa dưới hôm qua được anh cho mượn áo mưa cùng bạn rồi. Cả lớp không lạ gì với chuyện này, vì Soonyoung nổi tiếng tốt bụng và cũng nổi tiếng với toàn bộ học sinh trong trường. Nhưng chỉ một mình Jihoon nhận ra, lần này Soonyoung khác lắm.

Anh đi về chỗ ngồi với chiếc áo mưa đã được xếp gọn gàng để trong túi cùng với lọ kẹo dẻo, ngắm nó một lúc khá lâu rồi mới cất vào balo. Từ thời khắc đó Jihoon nhận ra, Soonyoung đã cảm mến em gái khóa dưới kia rồi.

Nụ cười khi tương tư ai đó, làm sao cậu lại không biết cho được.
Bằng chứng là thời gian qua, cậu cũng đang lặng thầm mến thương người ta đó thôi.

**

Con người ta dễ bị những điều đẹp đẽ ưu tú cuốn hút, Jihoon cũng không ngoại lệ. Từ năm lớp 10 bước vào ngôi trường cấp ba, được phân vào lớp chọn của khối, hiển nhiên xung quanh cậu đều là những học sinh ưu tú. Và trong số đó Soonyoung là nổi bật nhất, anh vừa có vẻ ngoài ưa nhìn, lại học giỏi, tính tình tốt, là một lớp trưởng gương mẫu và rất công bằng. Nói về việc vì sao Jihoon cảm nắng Soonyoung ấy à, trùng hợp đó cũng vào một ngày mưa. Jihoon luôn có tài xế đón đưa mỗi ngày nên chẳng lo mưa nắng, trong cặp luôn sẵn một chiếc ô chỉ cần che từ trong trường ra đến cổng. Soonyoung thì không thế, anh thường đạp xe đạp, không thì bắt xe bus đến trường. Ngày mưa hôm đó anh có mang áo mưa, nhưng vừa đạp xe ra cổng thì đúng lúc một chiếc ô tô phóng nhanh qua hắt hết nước bẩn dưới làn đường lên người anh. Qua cửa kính xe Jihoon không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Soonyoung lúc đó thế nào, chỉ thấy anh cúi đầu xuống một lúc lâu rồi mím môi đạp xe đi tiếp, mặc kệ chiếc quần lấm lem hết cả. Đơn giản như thế, và Jihoon đơn phương Soonyoung.

Thật may rằng bác tài xế nhà Jihoon với kinh nghiệm mấy chục năm lái xe không bao giờ có chuyện đi qua vũng nước lớn cẩu thả như vậy, nếu không cậu đã nói với ba mình đổi người lâu rồi. Đợi cho cả người cả xe Soonyoung đi khuất, Jihoon mới nhẹ giọng bảo bác tài xế lái xe đi.
Và sau này, khi cả hai đã về một nhà, Jihoon vẫn không nói ra sự thật lý do vì sao lại thích anh mặc cho Soonyoung tìm hết cách năn nỉ cậu. 'Vì anh đẹp trai, học giỏi, tốt bụng.' Câu trả lời chung chung đó tất nhiên không khiến anh hài lòng, nhưng biết làm sao đây, cậu không chịu hé răng thì anh cũng đành chịu. Riết rồi cái tính cứng đầu của Jiyoung đúng là học hư từ Jihoon mà.

**


Ngay sau hôm thi Đại học xong, cũng là sau cái hôm Jihoon tỏ tình với anh, Soonyoung có gọi điện cho cậu nhưng đều không được. Hoặc là máy bận, hoặc là không bắt máy, và cả những ngày tiếp theo, gọi điện nhắn tin đều không có phản hồi.

Người con trai bé nhỏ kiên cường ấy, nói được làm được. Một khi cậu đã chọn buông bỏ thì dù trời có sập xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Thế nhưng ba ngày sau khi biết điểm thi Đại học, Jihoon đã chủ động liên lạc với anh, hẹn gặp nhau ở sân bay. 30 phút. Jihoon chỉ cho Soonyoung đúng 30 phút để nói chuyện, tiếp đó, cậu còn phải lên máy bay sang Pháp, nhanh gọn vậy thôi.

"Jihoon... cậu, đi du học thật à?"

"Ừ, đến chỗ này rồi không lẽ là giả? Cậu nghĩ tớ sắp đi du lịch chắc?"

"A không không..." Soonyoung gãi đầu gãi tai, không biết nên nói gì cho phải. "Thế... nếu giờ tớ muốn theo đuổi cậu, thì không kịp nữa sao?"

Một Jihoon an tĩnh ngồi cạnh cửa sổ lơ đãng nhìn từng chùm lá nụ hoa. Một Jihoon hoạt bát trên sân thể dục rạng rỡ hơn ánh mặt trời mỗi khi bóng vào lưới. Những cái đập tay, những cái siết nhẹ, những ánh mắt nụ cười... Gần một tháng qua Soonyoung đã cẩn thận suy nghĩ. Nếu đã không thích Jihoon, không đời nào anh mặc kệ cho cậu ung dung tự tại thả thính mình như thế. Nếu không thích Jihoon, không đời nào anh lại hay đặt ánh mắt lên hình dáng cậu, lòng khẽ cười nhìn cậu bạn nhỏ nhắn ngồi bên cửa sổ như hòa làm một với cảnh vật bên ngoài, những ngón tay nguệch ngoạc gì đó trên giấy, nhiều lần bất chợt bốn mắt chạm nhau, ngón tay cậu lại sờ vào tai đang dần đỏ ửng. Nếu không thích Jihoon, không đời nào anh lại nghe con tim buồn xao xác khi nghe cậu nói sẽ bỏ cuộc, không thích anh nữa.

Soonyoung, từ lúc nào đã đặt Jihoon trong một ngăn nào đó của trái tim.

"Tớ đã thích cậu gần 3 năm. Nếu đổi lại, cậu có chờ tớ được 2 năm không?"

Jihoon nghiêng đầu hỏi, nét mặt không rõ đang vui hay buồn. Soonyoung nghe xong câu đó thoáng khựng lại, nghĩ gì đó rồi nắm lấy tay cậu, gật đầu chắc nịch.

"Tớ chờ được."

Từ khoảnh khắc đó, hành trình theo đuổi Jihoon của Soonyoung bắt đầu.

**


"Dù sao thì con vẫn thương ba Hoon hơn."

"Này con gái, ai là người kể chuyện hằng đêm cho con, là ba hay ba Hoon?"

"Vì ba Hoon chỉ thích mỗi ba. Còn ba có thích người khác còn gì."

Soonyoung giơ hai tay đầu hàng, kéo chăn lên tận cổ cho Jiyoung rồi hôn lên trán con bé chúc ngủ ngon, tắt đèn ngủ. Anh trở về phòng mình, nơi có người anh yêu đang vẫn cặm cụi ký tên viết lời tri ân độc giả vào từng quyển sách. Phải, song song với việc trên công ty, Jihoon còn là một nhà văn. Tuy không muốn cậu vất vả, nhưng đây là sở thích của Jihoon, anh chỉ có thể ở bên âm thầm ủng hộ cậu thôi.

"Jihoonie, anh ôm em một cái được không?"

Jihoon tháo kính, đứng dậy khỏi ghế, chẳng thèm hỏi vì sao liền trao cho người bạn đời một cái ôm ấm áp. Đây là người đàn ông cậu yêu, người duy nhất chiếm được trái tim cậu trên đời này.

"Cảm ơn em nhiều, yêu em."

"Em cũng yêu anh, giờ thì lấy hộ em lon coca trong tủ lạnh để em ký tiếp được chưa? Còn hơn chục quyển nữa thôi, đều là độc giả thân thiết cả nên em muốn nhân lúc đang cảm xúc dâng trào mà viết vài dòng cảm ơn họ."

"Anh sẽ pha nước cam cho em, uống đồ có ga nhiều không tốt đâu."

"Sao cũng được, Jiyoung ngủ rồi à?"

"Chắc thế. Ừm, em viết tiếp đi, đợi anh một lát."

Soonyoung hôn cái chóc lên miệng Jihoon một cái rồi mới chịu thả người, ra nhà bếp cắt cam vắt nước cho cậu. Nghĩ đến Jihoon, nghĩ đến Jiyoung, trái tim anh thêm ấm áp lạ thường.

'Cảm ơn em, vì đã trở thành nhà của anh.'


.

.

.

.

.

Mọi người like blog cho mình với nha ~ Cứ tròn mỗi trăm like là lại có quà be bé, khi 500 like là quà xin xịn á hihi ~

Link mình để ở phần giới thiệu ý hoặc là đây nè: https://www.facebook.com/tigerice157/ (Hổ ơi, về ăn cơm)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net