I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Những lý do bạn cần tránh xa khỏi Jeonju: Một bài luận

- bởi Lee Jihoon


Dù bạn có làm gì đi nữa, thì đừng để lão sếp thuyết phục bạn dành ba ngày cho một chuyến du ngoạn Jeonju. Anh ta sẽ nhìn bạn cùng một nụ cười hấp háy và chỉ cần một giây yếu lòng đã đủ khiến bạn chấp nhận lời mời đó, và rồi anh ta sẽ nói rằng bạn không đi một mình đâu, có đồng nghiệp đồng hành với bạn đấy. Lão sếp ấy cũng sẽ trấn an bạn rằng mọi chi phí đều được công ty chi trả, và cứ thế cuốn gói khỏi văn phòng bạn với một nụ cười tự mãn sau khi phá huỷ cuộc đời bạn, một cách vẹn toàn.








"Vụ này coi bộ hay chứ?" Jeonghan bước vào văn phòng của Jihoon, mặt anh như đang đeo cả tấn tuồng của một đoàn kịch mười người. "Một chuyến đi ba ngày tới Jeonju. Sáng thứ Hai khởi hành, tối thứ Tư về tới."


"Không."


"Thôi nào! Cậu phải hít thở không khí trong lành ở nơi nào đó xa khỏi thành phố chút đi. Tận hưởng văn hoá truyền thống, sắp xếp lại năng lượng của bản thân một chút! Sau đó quay lại đầy sảng khoái để viết cho tôi một bài về chuyến đi," anh nháy mắt về phía Jihoon. Jihoon cau mày. Đôi khi cậu chỉ mong rằng những lời thuyết phục của Jeonghan sẽ bớt hữu hiệu đi một tí. Nhưng lại một lần nữa, nếu chuyện như vậy, thì cả cậu lẫn anh đều sẽ không đứng được ở vị trí như hiện tại.


Bạn thấy đó, Jihoon phụ trách chuyên mục du lịch của tờ tạp chí nổi tiếng (Không) Có Thật. Cậu được tuyển vào vị trí biên tập viên bởi chính người sáng lập ra tờ báo. Và chính người sáng lập đó đã nở một nụ cười ngọt xớt và thuyết phục cậu viết một bài báo cho chuyên mục du lịch về những điểm đến thu hút du khách có tiếng nhất tại Busan vài tháng trước, và Jihoon thì, một người hoàn toàn bình thường, và cũng là một người con Busan nữa, đã làm theo đúng như vậy. Chuyên mục đó nhận được sự chú ý nhiều hơn những gì mà tất cả mọi người đều mong đợi, và nghề nghiệp của Jihoon cũng từ biên tập viên chuyển qua một kí giả. Hơn nữa, người sáng lập vừa được nhắc đến kia lúc này đang cố gắng thuyết phục cậu đi thưởng ngoạn Jeonju ba ngày.


"Em vừa mới quay về từ chuyến đi Jeonnam đó hyung. Thậm chí em còn chưa viết xong bài về vườn chè ở đó nữa," chính Jihoon còn chẳng hiểu vì sao mình lại cố gắng phản đối nữa. Chỉ cần Jeonghan muốn là anh sẽ có được thứ đó mà. Cậu biết rõ điều này.


"Em có năm ngày để hoàn thành bài đó, vậy là đủ, đúng không?" Và lại là nụ cười đó, nụ cười mà Jeonghan sử dụng để đẩy mọi người vào rắc rối và giải phóng anh khỏi nó.


"Thôi được, nhưng em đi đâu tự em tính đấy nhé."


"Tuyệt vời," nụ cười của Jeonghan trở nên tinh quái rồi anh bắt đầu lùi dần ra khỏi văn phòng cậu. "Mọi chi phí đều đã được lo liệu cả, như em đã biết đó. Ồ và đúng rồi, tí thì anh quên mất đấy, Jeonju nổi tiếng về ẩm thực lắm, nên Soonyoung sẽ đi cùng em. Ta cần thêm nội dung cho chuyên mục ẩm thực mà. Đi chơi vui nhé!"


Nếu Jihoon có dành nốt phần còn lại của ngày hôm đó chỉ để siết chặt một quả bóng xả stress hình con gấu trúc trong tay, thì chuyện này cũng chỉ nên có mình cậu biết, mà cũng chỉ có chính cậu mới giải quyết được thôi.








Nếu bạn bắt một chuyến tàu KTX từ ga Seoul, đừng bỏ tiền mua vé lên chuyến đầu tiên trong ngày. Sẽ sớm đến mức bạn vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, những quán cafe ngon trong ga thì chưa buồn mở cửa. Và nhiệt độ cũng sẽ tụt đến âm cả ngàn cho dù lúc đó mới chỉ là cuối tháng Mười. Anh ta sẽ đem cho bạn cafe đã được pha sẵn từ nhà trong một chiếc ly du lịch in hoạ tiết con hổ mà bạn sẽ phải mang theo người cả ngày hôm đó. Anh ta cũng sẽ gắng khoác cho bạn chiếc áo khoác của anh ta, kể cả khi bạn đã mang theo áo của mình.








Soonyoung hành xử chẳng khác gì một cậu lính mới. Và còn khó khăn hơn khi đây là lần đầu tiên anh phải thăm thú một nơi nào đó khác để viết. Người anh run lên theo nghĩa đen vì phấn khích trong lúc cả hai chờ tàu tại sân ga. Những gì Jihoon nghĩ về anh chỉ là, đơn giản chỉ là, quá đà. Cả cơ thể gần một mét tám ngập tràn niềm vui của một đứa con nít. Anh đem lại cho Jihoon cảm giác của một buổi trưa và mặt trời gay gắt ngay trên đỉnh đầu, dù cho trời bên ngoài đang lạnh tê tái và bấy giờ còn chưa tới 6 rưỡi sáng.


Chính là như vậy. Mặt trời ban trưa phiền phức muốn chết. Nó xâm chiếm mọi nơi, nhiều đến mức ở vài nơi trên thế giới bóng nắng còn chẳng có cơ hội xuất hiện. Nó làm bạn phải nhắm mắt lại, hoặc đưa tay lên mà che. Nó làm da bạn bỏng rát tự lúc nào. Nó làm bạn đổ mồ hôi. Và trên tất cả thì, nó buộc bạn phải để ý về sự có mặt của nó. Và Jihoon không còn cách nào khác ngoài làm những điều y hệt như vậy. Khi có Soonyoung ở bên, cậu không thể ngừng để ý anh được.








Nếu bạn chọn nhà cổ hanok để lưu lại trong Làng Hanok, và bạn còn đặt một căn phòng với những chiếc giường ondol - về cơ bản là bạn sẽ nằm ngủ luôn trên sàn với hệ thống sưởi ngầm dưới đất - thì dù bạn có cựa quậy thế nào cũng không rớt xuống đất được. Thay vào đó, sáng hôm sau bạn sẽ tỉnh dậy ở đâu đó chính giữa căn phòng, cả cơ thể rúc sát vào người anh ta, cổ bạn thì vẹo sang một bên, và bạn đầm đìa mồ hôi vì người anh ta nóng bỏng. Sau khoảnh khắc đó, thì mỗi lần anh ta chạm vào cũng sẽ bỏng rát hệt như vậy. Một bàn tay trên hõm lưng khi anh ta đẩy bạn bước xuống con phố với những căn nhà truyền thống đầy cổ kính san sát nhau. Một bàn tay trên vai bạn khi anh ta cố gắng chụp một tấm hình chung của cả hai bằng điện thoại mình. Một bàn tay sượt qua tay bạn khi cả hai bước đi quá gần nhau giữa muôn trùng người đông đúc.


Vậy nên, đừng đặt phòng ở hanok làm gì, và nếu bạn đã đặt rồi, thì vì lý do gì đi nữa, kể cả không thể tránh được, hãy đặt một căn phòng với loại giường khác.








Jihoon không thể ngăn mình để ý. Soonyoung là người rất dễ mến, vì anh tử tế vô cùng. Anh hài hước. Mọi thứ bên trong anh luôn ở trạng thái trực trào khỏi cơ thể. Anh kéo mọi người vào thế giới của mình. Jihoon để ý được sự nhiệt huyết cháy bỏng, thứ bù đắp hoàn toàn cho sự thiếu kinh nghiệm của anh. Jihoon không phải một thằng ngốc, cậu không khù khờ đến như vậy. Cậu để ý cách Soonyoung nhìn mình, với đôi mắt sáng rực và đầy mê mẩn. Cậu để ý cách Soonyoung lắng nghe mình, như thể Jihoon chính là bức hình mà anh phải xếp lại từ muôn vàn mảnh ghép. Soonyoung chú ý tới cậu như thể muốn hiểu cậu thật kĩ càng. Jihoon không thể hiểu nổi, nhưng cậu cũng chẳng thể ngăn mình lại. Cứ như một hành tinh hệ đất, cậu không còn cách nào khác ngoài việc để mình bị kéo vào quỹ đạo của Soonyoung.








Đừng, dù trong bất kì hoàn cảnh nào, đừng để anh ta lôi bạn lên một chuyến bus ngốn tới hai tiếng đồng hồ để tới Vườn Quốc gia Naejangsan. Anh ta sẽ nói rằng nơi đó là một trong những điểm đến để ngắm lá rụng nổi tiếng nhất trên cả nước. Và anh ta không nói dối đâu. Chóp mũi lẫn vành tai của anh ta đỏ lên màu lá thu. Những nơi còn lại đong đầy màu cam, màu vàng. Với những tông màu ấm áp ấy xung quanh, anh ta lấp lánh ánh kim. Não bạn sẽ tự suy diễn và bạn sẽ nghĩ rằng đây chính là anh ta lúc hiện nguyên hình, khi bên ngoài thể hiện tất cả những gì ẩn giấu bên trong.


Anh ta sẽ nắm lấy tay bạn để bạn chẳng thể trượt ngã trên thảm lá rụng. Bạn ngã, anh ta cũng sẽ ngã theo.


Nếu bạn không muốn lên bus quay lại Jeonju cùng một đôi tất ướt chèm nhẹp và quần áo đều lấm lem, thì đừng để anh ta lôi bạn tới Vườn Quốc gia Naejangsan.








Một điều bạn nên biết về (Không) Có Thật : không có lấy một bài báo, một chuyên mục, hay một bài phê bình nào, ở số báo nào đi chăng nữa, trong cả thảy 32 trang báo hoàn toàn là sự thật. Quy định cho các tác giả liên quan rất đơn giản: Không nói thật. Một nửa sự thật thì có thể được cân nhắc. Những lời nói dối ẩn ý. Những lời nói dối thẳng thừng. Cả một chuyên mục viết theo lối phản nghĩa. Cả một bài báo đầy ẩn dụ. Những bài phỏng vấn tràn ngập sự dối trá. Không có sự thật tuyệt đối ở đây, mà sẽ luôn có gì đó sai khác với nó. Đúng vậy đấy. Chỉ có một người duy nhất mới có khả năng tạo ra một tờ báo như vậy, và kiếm sống từ việc không bao giờ nói thật với công chúng. Cũng chính người đó lại điều hành chuyên mục lời khuyên về vấn đề tình cảm, thật luôn. Jihoon đã thử đọc nó vài lần, và bỏ cuộc cùng một cơn đau đầu cho mỗi lần thử. Điều tệ nhất là, họ còn có cả một hòm thư dành riêng cho những người đã được chuyên mục khuyên nhủ ấy giúp đỡ trong việc tìm ra tình yêu đích thực của mình. Và hòm thư đó luôn đầy. Jihoon thề đấy, chỉ có một người duy nhất thôi.


Trên tất cả, thì công chúng hiểu rõ điều đó. Công chúng biết rằng tất cả đều là những lời nói dối và họ tình nguyện tin vào chúng qua những con chữ của - một người duy nhất - Yoon Jeonghan. Mọi sản phẩm, nơi chốn, hay sự kiện được nhận xét trên (Không) Có Thật đều trở nên nổi tiếng đến vô lý, cho dù lời phê bình có là tốt (xấu) hay xấu (tốt) đi chăng nữa. Lượng báo bán ra tăng đều qua từng tháng. Giờ họ nhận yêu cầu, từ nhiều người muốn họ nhận xét những sáng chế, những tác phẩm nghệ thuật, hay những tác phẩm khác được xuất bản... Chúng, tất cả, hoàn toàn là sự điên rồ đầy hèn mọn.








Tránh xa khỏi Công viên Deokjin. Công viên đó được ngăn đôi bởi một chiếc cầu. Một bên, toàn nước. Bên còn lại, nước luôn, chỉ có điều bị phủ kín bởi lá sen. Đừng có đi Công viên Deokjin chơi. Tháng Mười thì chẳng còn bông sen nào đâu. Chỉ có lá sen trải dài ngút ngàn mà thôi.


Đừng để anh ta thuyết phục bạn trèo lên một chiếc thuyền đạp vịt. Để khiến nó di chuyển được lại khó hơn bạn tưởng tượng nhiều. Gần như chỉ có anh ta xử lý. Và bạn sẽ không thể gạt nổi cách lớp vải denim bó vào da, bó cả vào những cơ đùi săn chắc, ra khỏi đầu.


Hãy từ chối nếu như anh ta lôi bạn tới một chiếc cầu gỗ nhỏ hơn cắt ngang qua đầm sen. Bạn sẽ gặp một ngôi chùa nhỏ giữa cầu. Khi tới đó, anh ta sẽ huyên thuyên một tràng về những cây sen, loài cây sống dưới nước, lại có những tán lá chống thấm như vậy. Về sự nổi loạn chống lại chính nơi đã đem lại cuộc sống cho bạn - chống lại gia đình mình.


Cái này quan trọng đây - dù bạn có làm gì đi chăng nữa, đừng yêu một ai đó đến đắm đuối cả tâm hồn giữa một biển lá sen ở Công viên Deokjin.








Jihoon tưởng tượng ra đường hầm của thời gian, và rồi mùa đông đang lao tới. Vào sinh nhật cậu, lá sen sẽ quắt lại. Bước sang năm mới, mặt hồ sẽ đóng băng. Chúng ích kỉ quá, Jihoon nghĩ, quá ích kỉ khi để cậu nằm trên chúng, để cậu nhảy nhót sang bờ bên kia, để giữ cậu trên mặt nước cho tới khi ánh mắt cậu chạm phải Soonyoung và rồi cậu rơi xuống, rơi mãi. Và rồi chúng co lại, héo quắt, để cậu chìm sâu dưới đáy hồ băng giá.


Có lẽ là, dù sao đi nữa, hồ cũng sẽ chẳng đóng băng toàn bộ đâu. Có lẽ lá sen sẽ héo khô, nhưng vẫn ở đó, và có lẽ vậy đã là đủ để đỡ lấy cậu khi cậu tiếp tục rơi xuống.








Hãy từ chối đi tới Chợ Nambu cùng một tín đồ ăn uống. Không gì có thể thoả mãn anh ta nếu không được thưởng thức hết tất cả mọi thứ, và khu chợ đêm này lại có quá nhiều thứ để ăn. Vô vàn những món ăn đường phố làm bạn chỉ muốn thử tất cả, nhưng chắc chắn dạ dày bạn không đủ chỗ trống để làm vậy. Jeonju rất nổi tiếng với cơm trộn bibimbap. Đừng gọi món đó. Anh ta sẽ đòi thêm tương ớt gochujang và nó làm môi anh ta đỏ rực. Jeonju cũng được biết đến với rượu gạo makgeolli. Nếu bạn đã không thích uống rượu, thì rượu gạo cũng chẳng ngoại lệ đâu. Đừng để anh ta uống. Vì bạn sẽ được nếm thử nó trên lưỡi anh ta khi anh ta kéo bạn vào một con hẻm không người để ép chặt bạn vào tường rồi nhấn chìm bạn trong một nụ hôn.








Jihoon hài lòng với những điều quen thuộc. Cậu hài lòng khi có thể nhận diện mọi thứ, có thể nhớ mặt đặt tên và phân loại chúng trong đầu, khi chúng đều trở thành thói quen. Thật thoải mái khi rút thẻ tàu trong ví ra lúc chỉ vừa mới bước chân lên thang cuốn, đùa nghịch với nó đôi chút trước khi đưa thẻ qua phần cảm biến từ. Thật thoải mái khi xếp đồ đạc của mình lên mặt tủ sau khi cậu cởi giày ra để bước vào căn hộ. Ví, điện thoại, tai nghe, tiền lẻ, theo thứ tự đó.


Nên chẳng có gì quen thuộc trong việc nằm bên dưới Soonyoung khi anh thúc vào, rút ra rồi lại thúc vào trong cậu, rồi vùi mũi vào cổ cậu hít nhiều hơi thật sâu. Không gì có thể giúp Jihoon giữ được kiểm soát nữa, và nó vừa điều khiển cậu, vừa làm cậu phát điên. Cậu giấu mặt mình trong cánh tay, đôi môi bầm dập và sưng đỏ vì dày vò. Cậu nhấm nháp hương vị của sự xa lạ khi cậu để Soonyoung làm tình với mình đến mất hết nhận thức, và nghĩ tới việc cậu không thể cứ giả vờ giả vịt rằng mình ghét bỏ chuyện biến những điều này, tất cả, thành một thói quen.









Bạn đi Jeonju, Jeonju sẽ theo bạn về tận nhà. Sẽ có lá sen nghẹn lại trong họng. Sẽ có lá đỏ vương trên tóc mai. Sẽ có hơi ấm từ dưới sàn thấm vào da dẻ, mọi lúc mọi nơi. Vậy nên hãy dừng lại, và từ chối khi sếp bạn nhắc tới một chuyến đi ba ngày, tới một Địa điểm Hoàn hảo.








"Sao? Nhận định về Jeonju là như nào?" Jeonghan hỏi, khi đang nghiêng người tựa vào cửa văn phòng của Jihoon cùng thứ phong thái chẳng khác gì một ảo thuật gia kiếm sống bằng mấy trò bịp bợm, mắt anh lấp lánh vẻ tinh ranh và mọi thứ.


Jihoon lừ mắt nhìn anh. Cậu còn chưa đụng tay viết chữ nào, nhưng cậu vẫn trả lời. "Muốn biết thì chờ chuyên mục của em mà đọc."


Lại là cái nụ cười đó. Cái nụ cười tự mãn, hí hửng sẽ làm mắt phải Jihoon giật giật nếu không phải cậu đã quá quen với nó rồi.


"Hòm thư Cảm ơn vì Những can thiệp tình cảm đầy Thành công của anh đầy rồi, cậu biết đấy, nên cứ tự nhiên mà nhắn anh một tin khi nào cậu thấy sẵn sàng nhé. Cứ từ từ thôi, không phải áp lực." Jeonghan líu lo, anh nháy mắt về phía Jihoon và rời khỏi đó cùng phong thái đáng ghét và cũng duyên dáng đến không thể tin nổi của chính mình.


Những lý do bạn cần tránh xa khỏi Jeonju: Một bài luận, Jihoon gõ vào tệp tài liệu trắng. Cậu đang cố gắng tìm cho mình một câu mở đầu khá khẩm thì Jeonghan quay lại văn phòng cậu và thả một tờ báo lên mặt bàn.


"Chuyên mục của Soonyoung cho số tuần này. Có cảm ơn anh thì để sau cũng được."








Từng bước chinh phục Báu vật ngon lành của Jeonju: Bibimbap

- bởi Kwon Soonyoung


Bước một: lòng đỏ trứng

Cậu thẳng thắn. Những lời cậu nói ra đủ sâu sắc để cắt xuyên qua bạn, và qua mọi người. Nơi những lời ấy để lại tổn thương, sự tôn trọng cứ thế mà đâm chồi nảy nở. Còn có vài người sẽ gieo xuống những hạt giống của lòng mến mộ. Bạn thì chẳng cần phải chờ cậu đem sự sắc lẻm đó tới cắt, khi bạn ươm mầm cảm xúc ngay từ lần gặp đầu tiên. Khi những câu từ của cậu găm sâu vào da thịt, mọi yêu thương và xúc cảm của bạn trào ra ngoài, lan tới khắp nơi. Cắt vào lòng đỏ trứng và để nó tràn lên cơm trắng. Để nó lan tới khắp nơi.


Bước hai: gochujang

Ngược lại với những gì có lẽ đã là ấn tượng đầu tiên, cậu rất hay cười. Đổ thêm nhiều gochujang hơn cần thiết vào bát của bạn. Ăn một miếng và thổi phù phù trong miệng để xua đi cảm giác rát bỏng trên lưỡi. Bạn ăn cay không giỏi, nhưng cái giá đó rất xứng đáng cho một nụ cười mềm mại trên khoé môi kia. Xin thêm gochujang để được xem nhiều những nụ cười khác nữa, cùng với cặp chân mày nhướn cao. Cuối cùng thì miệng bạn có thể sẽ tê rần, nhưng nếu miệng cậu nhoẻn lên trong nụ cười rạng rỡ, thì mọi thứ đều xứng đáng.


Bước ba: trộn đều.

Cậu là một người cầu toàn. Cả bạn cũng vậy. Lấy thìa và trộn hết nguyên liệu trong bát bạn lên trừ một thứ duy nhất. Ngắm nhìn cái cau mày xuất hiện trên khuôn mặt cậu. Bạn có thể nghe được tiếng cậu trong đầu, Sao anh lại không trộn cà rốt thế? Nhưng cậu sẽ không hỏi ngay đâu. Cậu ấy sẽ trao bạn lợi thế của sự nghi ngờ. Cứ chờ đi. Chờ mà xem câu hỏi ấy dâng lên từ phổi, qua khí quản, rồi nằm im trên đầu lưỡi cậu. Khi đã thấy nó sắp bật ra rồi, thì trộn nốt nguyên liệu mà bạn đã bỏ lại với tất cả những thứ khác. Nhìn câu hỏi ấy tan biến. Nhìn cái cau mày của cậu giãn ra trong hài lòng.


Bước bốn: đũa

Cậu thấy an toàn quanh những điều quen thuộc. Cậu thấy an toàn với những trình tự và thói quen. Bạn tuyệt vọng muốn khiến cho thế giới của cậu đảo lộn, khiến cậu phải thắc mắc, khiến cậu phải tò mò. Đặt thìa xuống và cầm đũa lên. Dùng chúng để ăn bibimbap như một người ngoại quốc chẳng biết điều gì. Ngắm nhìn sự hiếu kì của cậu. Ngắm nhìn cách cậu đang nhìn lại mình. Cho cậu thấy rằng sự xa lạ không hoàn toàn là do không biết. Cho cậu thấy điều gì đó không theo trình tự, cũng chẳng phải thói quen. Và ngắm nhìn cậu đặt thìa xuống, thay vào đó cầm lấy đôi đũa.


Bước năm: nóng

Cậu thiếu kiên nhẫn. Đôi chân xinh sẽ không ngừng rung lên dưới gầm bàn, và ở trên mặt bàn là những ngón tay cậu không ngừng gõ xuống. Bibimbap, đương nhiên, được phục vụ khi còn nóng hổi. Bạn muốn chấn chỉnh cậu. Bạn muốn biết trong đầu cậu đang chứa đựng điều gì. Bạn muốn cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của cậu. Đừng chờ gì cả. Để sự nóng bỏng ấy đốt cháy vòm miệng bạn. Để hơi ấm truyền đi khắp thân thể bạn. Sẽ không phải xúc cảm gì lạ lùng đâu: bạn sẽ thấy như vậy nếu bắt gặp cậu đang nhìn mình.








End




Dự tính up 10:10 mà muộn mất tiu huhuhu mong là mọi người sẽ thích thú với lựa chọn này của mình! Road shimmer là fic độc đáo nhất trong danh sách fic mình lưu lại, bản gốc có 2k7+ chữ thôi nhưng thật sự độ dài ngắn không hề ảnh hưởng tới chất lượng, phải không? Mình mong là mình có thể truyền tải được những gì mà author đã khiến mình phải trầm trồ không chỉ trong lần đọc đầu tiên. Mỗi lần mở ra mình đều phát hiện ra một điều mới (mình than với bé EJHwng là cái fic gì mà toàn ẩn dụ từ đầu đến cuối huhu =))) ), và nếu những con chữ của mình cũng có khả năng giúp các bạn có ít nhất là 15 phút thư giãn, thì mình cũng đã rất vui rồi. Cảm ơn các bạn đã đọc tới đây, giống như lúc nào mình cũng cảm kích các bạn rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net