❤️‍🔥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng đen tăm tối ở khắp mọi nơi, chỉ có duy nhất đường ánh sáng le lói ngay trước mặt là nhìn thấy được. Jihoon nhận ra toàn thân mình lạc lõng trong cái không gian rộng lớn này, bước chân vô thức cứ đi theo tia sáng mỏng manh ấy mà lại chẳng thấy điểm dừng là nơi đâu.

Con đường dưới chân siêu vẹo không có một hình thù rõ ràng, đột nhiên em cảm giác chân mình bị lún sâu hơn qua từng cái nhấc lên đặt xuống. Đồng thời bóng dáng mờ ảo hiện lên tít đằng xa, Jihoon nhận ra đó là ai, em muốn chạy đến đó nhưng cái thứ lầy lội phía dưới cứ bám víu không tha cho đôi chân tội nghiệp.

"Soonyoung! Đợi em một chút!"

Jihoon dùng cả hai tay cố kéo giựt lấy đôi bàn chân mình, bất hạnh thay khi chân này vừa thoát khỏi trói buộc thì lại đến chân kia lún sâu. Cả người em vội vã đến phát run, em không biết phải làm sao mới thoát khỏi được tình cảnh này nữa, hình bóng hắn lại càng ngày càng rời xa hơn.

Bằng tất cả sức bình sinh của mình, Jihoon hét lên trong bất lực cực độ nhưng rồi lại nghẹn ngào nấc từng cơn.

"Soonyoung!!! Làm ơn đừng đi!!! Anh đừng rời xa em mà!!!"

"Soonyoung chờ em một chút. Em sẽ đến bên anh ngay thôi. Làm ơn đợi em với anh ơi..."

Một chút hi vọng loé lên khi em thấy bóng lưng ấy xoay lại đối diện với em. Jihoon mừng rỡ định mở miệng nói, chẳng may sao hắn đã chặn ngay ý định đó của em.

"Tôi chờ em quá lâu rồi, Jihoon."

"Chúng ta...

Nên giải thoát cho nhau thôi"

Choang!!!

Thân ảnh hắn vỡ vụn ra ngay trước con ngươi mở to của em, Jihoon thất kinh nhìn chăm chăm lấy hàng vạn hạt bụi mịn nhỏ trắng xoá đang rơi lả tả trong không khí. Không thể nào như thế được...

Soonyoung!

Soonyoung!!!

"Soonyoung!!!!"

Jihoon bật người dậy khỏi cơn mê, hồng hộc hít lấy từng luồng không khí lớn, đôi tay loạng choạng quệt đi mấy giọt lệ còn thấm đẫm trên mi. Cả người em run bần bật, cố gắng dùng đôi mắt nhỏ xíu vừa mới tỉnh lại còn chưa quen với thứ ánh sáng gắt gao ngoài cửa sổ, láo liên nhìn xung quanh căn phòng lạ hoắc mà mình đang nằm. Chợt em nhớ ra điều gì đó, mặc kệ dây nhợ xung quanh cắm trên người mình mà loạng choạng chạy xộc thẳng ra ngoài khiến y tá hoảng hốt chạy đến can ngăn.

"Soonyoung ở đâu!? Làm ơn cho tôi gặp Soonyoung!! Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn nói tất cả cho anh ấy nghe. Làm ơn cho tôi gặp Soonyoung với!!!"

Jihoon hôn mê cả phải hai ngày trời trong phòng bệnh vì sức khoẻ của em tụt giảm nghiêm trọng so với một cơ thể bình thường. Thành ra khi cái giọng khàn đục khó nghe của em cất lên, Jihoon dường như chẳng nhận ra đây là tiếng nói của mình nữa. Nhưng em muốn tìm hắn, tìm Kwon Soonyoung của em. Hắn sẽ không bỏ em đâu mà, phải không anh ơi?

"Jihoon!? Em sao lại chạy ra ngoài này? Tỉnh dậy phải ngoan ngoãn nằm yên đó chứ! Em-"

Soonyoung vừa bước vào đến hành lang phòng bệnh với hộp cháo giữ nhiệt trên tay. Ngày nào đủ ba bữa hắn cũng sẽ mua để đó, phòng khi em bất chợt tỉnh lại còn có cái mà nhấm nháp được một chút.

Ai mà ngờ được Soonyoung lại nghe được cái tiếng la oái thất thanh ngay trước cửa phòng em, cứ tưởng là người hâm mộ nào phát hiện đến rồi phát rồ lên. Nào ngờ lại là em của hắn khóc nức nở đòi thoát ra khỏi cái ngăn của y tá đòi tìm người. Mà người Jihoon nằng nặc muốn gặp lấy, lại là Soonyoung.

Hắn cảm thấy trái tim mình như muốn trồi lên khỏi cuống họng, thét lên cái tên của em, sao mà hư quá không biết, bản thân vừa mời tỉnh dậy mà đã chạy tán loạn rồi. Hắn không muốn la tình yêu bé nhỏ một chút nào nhưng lần này em sai quá. Chẳng kịp để Soonyoung dứt được mấy lời la rầy, em lách ra khỏi mấy vị y tá rồi chạy đến ôm chặt cứng lấy anh. Đúng rồi, mùi hương mà em thích nhất đang ở trước mắt em đây. Vui quá đi mất...

"Jihoon? E-em bị làm sao? Đau chỗ nào hả? Vào phòng tôi xem cho nhé?"

Vì quá bất ngờ trước hành động này mà miệng lưỡi hắn lắp bắp cả lên. Hắn đành phải nhờ cô y tá gần mình nhất đem giúp hộp cháo vào phòng rồi mới chầm chậm vỗ về trên tấm lưng nhỏ xíu của em.

Jihoon lắc đầu thật mạnh trong lòng hắn, cả vòng tay cố tình siết chặt hơn vào người mình. Em cứ thút thít mấy tiếng nhỏ trong cổ họng nhưng lại chẳng hé nửa chữ gì ngay làn môi vẫn còn hồng hào một cách kỳ lạ. Là Soonyoung thoa son dưỡng môi cho bé cưng của hắn đấy, vì hắn biết em luôn thích đôi môi bản thân luôn mịn màng nhất có thể mà.

"Được rồi được rồi. Không khóc nữa nhé, ngoan. Mình vào phòng thôi, ngoài đây lạnh lắm huống chi em còn chẳng thèm xỏ dép vào."

Cứ như vậy, Soonyoung khuỵ người xuống một chút rồi luồn tay qua cặp chân của em, bế hẳn em vào trong phòng. Người bệnh này có vẻ ngoan ngoãn với hắn đến lạ, nên vui hay nên buồn đây hả ông chủ Kwon?

Thân hình cao lớn vững chãi của hắn bao bọc lấy Jihoon vào sâu trong lòng mình, truyền cái hơi ấm quen thuộc đến cho em.

Được một lúc thì bác sĩ đến kiểm tra tình hình Jihoon xem sao. Soonyoung mới định đặt em nằm lại ngay ngắn trên giường bệnh cho con người có dày dặn kinh nghiệm y khoa xem xét nhưng con mèo con của hắn không hề muốn bị rời xa khỏi cỗ thân nhiệt yêu dấu này. Vậy là hắn đành phải dở khóc dở cười để bác sĩ khám cho Jihoon ngay khi em ngồi xịu mặt xuống trong vòng tay hắn.

Thông báo kết quả xong xuôi, không có vấn đề gì cần quá lo lắng nữa, vị bác sĩ và y tá mới xin phép rời khỏi chừa lại sự riêng tư cho cả hai người.

Soonyoung rót cho em một ly nước đầy và ép em uống hết ngay trước mắt mình. Mặc dù Jihoon không cam lòng cho lắm nhưng cái ánh mắt đó của hắn làm cho em không dám ương ngạnh thêm một giây phút nào. Ngắm nghía bé cưng nghe lời răm rắp như thế, bản thân Soonyoung cảm tưởng rằng vừa đạt được một thành tựu lớn lao trong đời.

"Em tỉnh dậy rồi thì chắc không muốn thấy gương mặt đáng ghét của tôi nữa đâu ha. Để tôi nhắn anh Jeonghan đến với em."

Lúc nãy tai hắn một trăm phần trăm nghe rõ là Jihoon muốn gặp mình nhưng thật sự hắn vẫn chẳng dám tin vào điều đó. Ai mà biết được suy nghĩ của em ra sao, nó cứ thay đổi xoành xoạch làm Soonyoung có muốn theo kịp cũng bất lực.

"Không! Em muốn anh! Soonyoung, em muốn mỗi anh thôi. Ở lại với em đi mà."

Hai tay em lại bấu chặt qua tấm lưng rộng lớn của hắn thêm lần nữa. Kiên quyết không buông ra dù Soonyoung có cố gỡ tay em ra khỏi cỡ nào. Và rồi Jihoon lại khóc, em không muốn rời xa người em yêu thêm một lần nào nữa đâu. Xin người hãy ở bên em.

"Em biết nói điều này ra anh sẽ không tin nhưng em bắt buộc phải nói. Em yêu anh. Soonyoung, em thật sự yêu anh. Rất nhiều!"

Cả thân người Soonyoung cứng đơ trước lời thổ lộ từ người trong lòng. Bộ não hắn tiếp nhận được thông tin đó nhưng hình như một số vùng lại đang trì trệ hoạt động hại chủ nhân ngây ngốc mất một hồi lâu. Soonyoung lắc nhẹ đầu một cái cho tỉnh táo lại, không thể mắc lừa bé cưng của hắn thêm nữa. Một là nghiêm túc, còn lại thì phải chấm dứt hết thôi.

"Làm sao để tôi có thể tin em đây?"

"Em cho tôi hi vọng thật nhiều rồi bỏ mặc tôi ở lại chịu đựng cái giày vò đậm mật ngọt nguy hiểm. Em nói tôi làm sao có thể tin em đây hả, Lee Jihoon?"

Soonyoung đẩy em rời xa khỏi bờ ngực rộng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ngập nước đối diện mình. Bé cưng của hắn, hắn luôn muốn trao hết tất cả cho em không quản mọi rủi ro. Nhưng thâm tâm Soonyoung vẫn luôn sợ hãi rằng liệu một ngày nào đó em sẽ lại rời xa khỏi hắn như cách em từng làm phải không? Con người mà, ai lại chẳng có nỗi sợ của riêng mình. Nỗi sợ hãi lớn nhất trong tâm trí Kwon Soonyoung chắc chắn chỉ có một, là Jihoon rời bỏ hắn mà đi.

Gương mặt Jihoon khựng lại trước câu hỏi đầy xót xa mà hắn dành cho em. Jihoon đã làm ra những tội nghiệp tày trời gì vậy nè? Phải tới mức nào mà con người này mới e dè trước lời thổ lộ của em đến như thế cơ chứ. Em đúng là tồi tệ mà...

"Không tin cũng được nhưng mà...em nhớ anh. Soonyoung, em nhớ anh nhiều lắm."

"Cho em ôm anh thêm một chút nữa nhé. Nếu anh khó chịu em xin thề em chỉ mượn anh năm phút thôi. Hết năm phút em sẽ để anh ra về. Xin anh đó."

Giọng em bắt đầu tiếng được tiếng không do nhịn khóc. Soonyoung cuối cùng cũng phải xiêu lòng trước cảnh tượng không mấy vui lòng này, nhìn thấy em khóc hắn có bao giờ thoải mái đâu. Hắn để em ôm chặt lấy mình dựa lên thành giường bệnh, còn đôi tay thảnh thơi của hắn lại dịu dàng vuốt lấy mái tóc mềm có hơi bết của em.

"Soonyoung. Anh cho em được theo đuổi anh lần này nhé?"

Ông chủ Kwon bật cười, nhướn mày trước câu hỏi có hơi ngớ ngẩn của em. Sao Jihoon lại không biết việc em ngồi im thôi cũng khiến hắn đổ đứ đừ nhở? Nhưng thôi, để xem em sẽ làm những gì để bù đắp lại những bi thương em tạo ra cho hắn.

"Ừ. Tôi cho phép em theo đuổi tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net