Part 2: Chocolate kỉ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❤Ở LẠI VÀ YÊU ĐƯỢC KHÔNG❤

                                    💕Thịnh Tyson💕

🎁Chương II:Chocolate kỉ niệm🎁

Shuhua tay bê một khay đựng 1 ly sữa và một chiếc sandwich vào phòng cho Soojin,đến bên cánh cửa phòng mình nhưng đôi chân nặng trĩu không dám đẩy cửa bước vào.Những điều xảy ra với cô tối qua quả thật là những trải nghiệm kinh hoàng và khủng khiếp nhất với Shuhua từ thuở bé đến giờ,hình ảnh ấy đến tận sáng nay vẫn còn ám ảnh lấy cô,hình ảnh người thương,à không ~ người từng thương của mình xả thân một cách liều mạng để cứu lấy mình để rồi bê bết máu,lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.Đêm qua,Yuqi chỉ dám gọi bác sĩ đến để chăm sóc,lo liệu cho vết thương của Soojin,Shuhua con bé cứ ngồi rung cầm cập đến tận 1,2h sáng.Cả hai đều không dám đưa Soojin đến bệnh viện,bởi sợ trên đường đi đến sẽ không những Soojin mà chính bản thân của 2 đứa cũng sẽ bị đe dọa.Chỉ đến khi cô bác sĩ mở cửa phòng và nói là tình hình của Soojin đã qua cơn nguy kịch( vì đó là một vết thương sượt ngang hông),lúc đó Shuhua và Yuqi mới hoàn hồn lại được phần nào.Cả hai đều cố gắng nài nỉ vị bác sĩ là đừng tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai biết,chỉ khi vị bác sĩ đồng ý cả hai mới đồng ý mở cữa tiển khách.Tuy vậy lòng vẫn còn bất an lo sợ:

-Yuqi ak! Chúng ta có nên chuyển đi nơi khác thuê trọ không?Cứ như vầy tớ sợ quá à!~ Shuhua nắm lấy tay Yuqi nài nỉ.

-Không được!Tiền nhà chúng ta mới đóng trước cho cả tháng sau rồi,giờ chuyển đi không được đâu,lương của tớ cũng chưa có nữa!~ Yuqi can ngăn.

-Đến lúc này mà cậu còn nghĩ đến chuyện tiền bạc được sao hả Yuqi!Tính mạng của chúng ta đang bị đe dọa đó!~ Shuhua cãi lại.

-Nè,vậy cậu nghĩ nếu bây giờ đi tìm chỗ thuê trọ mới á,thì tìm bằng cách nào,rất có thể kẻ dùng súng tấn công cậu đang rình mò đâu đó quanh đây,nếu như bây giờ cậu nhởn nhơ ngoài đường như vậy á,khác nào tự nộp mạng cho hắn không chứ!

-Vậy...vậy bây giờ tớ phải làm sao đây Yuqi?Chẵng lẽ tớ không được ló mặt ra khỏi nhà sao?Còn công việc của tớ thì sao chứ?Nghĩ việc nhiều ngày tớ sẽ bị sếp đuổi việc mất!

-Nè,tính ra cậu là người nghĩ đến tiền bạc nhiều hơn tớ luôn á Shuhua!Trong lúc này lo mà giữ lấy cái mạng mình đi!Mọi chuyện còn lại tính sao,bây giờ tớ đi làm đây,chút nữa muốn ăn gì tớ mua về cho!

-Cậu...cậu bỏ tớ ở nhà một mình sao Yuqi!Thôi mà ở đây với tớ một ngày đi,....

-Dù j đi nữa tớ và cậu cũng có đứa nào biết nấu ăn đâu,tớ cũng phải mua một số đồ lặt vặt  cho Soojin unnie nữa,nếu cậu sợ á,ùm...lại đây theo tớ....!

Yuqi dẫn Shuhua xuống tầm hầm của căn nhà,mỡ một chiếc hộp gổ cũ kĩ bám bụi lấy ra một con dao bấm có nút bật đưa cho Shuhua.

-Cầm lấy và cứ giấu trong người ik,đây là vật kỉ niệm của bố tớ á,tuy nó nhỏ nhưng có thể để dành phòng thân được á!

-Nhưng mà con dao này....!

-Haizz...chứ cậu nghĩ tớ sẽ đưa cho cậu một khẩu súng tiểu liên AK 47 hay súng trường CKC à Shuhua!Nè tớ con gái nha chứ không phải lính đặc nhiệm SWAT mà có những thứ đó!Ok chưa!

-Không phải..nhưng mà tớ vẫn cứ thấy sờ sợ sao ý!

-Trước mắt là vậy,có còn hơn không! Cứ cầm lấy đi!~Yuqi nói rồi lại dúi con dao bấm vào tay Shuhua.

Dòng hồi tưởng về những gì của đêm qua đã hết,và đây là lúc Shuhua trở về với thực tại,trở về với cánh cửa phòng quen thuộc,một tay vặn nhẹ nấm đấm cửa phòng,cánh cửa mở ra tạo nên một tiếng "Kétttt " khá chói tai.Trên giường Shuhua là Soojin vẫn còn nằm mê man  với một miếng khăn ướt chườm lên trán,đắp một tấm chăn che kín người.Shuhua bước từng bước nhẹ nhàng,cố để không làm Soojin thức giấc,đặt đĩa đồ ăn xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh Soojin,khuôn mặt ấy làm cho Shuhua nhớ lại quãng trời thanh xuân của mình hồi cấp 3,biết bao nhiêu kỉ niệm lẫn ký ức cứ uà về làm lòng con bé cảm thấy thổn thức.Soojin ngày xưa đã từng là người yêu của Shuhua.Cả hai đã có một khoảng thời gian bên nhau hạnh phúc,mặn nồng cho đến một ngày Soojin báo tin là sẽ chuẩn bị đi du học,một cú sốc lớn như dội thẳng xuống người Shuhua,con bé suốt cả mấy tuần liền sau đó không nói không rằng,chỉ ru rú trong phòng bỏ ăn bỏ uống đến nổi tiều tụy sơ xác,Soojin đến tận nhà kêu gọi cách mấy cũng không ra mở.Con bé cảm giác như thứ mà mình yêu thương nhất sắp sửa mất đi mãi mãi,nghĩ đến chỉ thấy nước mắt ứa ra,một cảm giác tổn thương sâu nặng mà thanh xuân con bé đã phải chịu đựng.Soojin lúc ấy đã nhờ đến Yuqi~ cô bạn thân nhất của Shuhua lúc bấy giờ cố gắng thuyết phục con bé chịu gặp mặt Soojin để cô được nói những lời cuối trước lúc ra sân bay.Mặc cho Yuqi khuyên ngăn thế nào,Shuhua cũng nhất quyết không chịu,còn lớn tiếng với Yuqi:"Chuyện của tớ cậu đừng có xen vào,tớ muốn gì làm gì là quyền cũa tớ,ủa ai mượn xía vô ạ".Câu nói bộc phát nhất thời trong lúc nóng nãy ấy của Shuhua phần nào đã làm tình nghĩa bạn bè của hai người sức mẻ đôi chúc.Yuqi rất buồn khi nghe câu nói ấy,cũng đã giận Shuhua cả mấy tuần sau đó và không thèm qua nhà con bé chơi như mọi ngày nữa.Nhưng nghĩ lại,bạn bè chơi với nhau biết bao nhiêu năm,không lẽ vì vậy mà mình lại bỏ rơi nó,nghĩ cũng tội cho Shuhua vừa mất đi người thương vừa mất đi đứa bạn thân chí cốt nữa.Rồi dần dần cả Yuqi cũng cảm thông cho con bé,bắt chuyện trở lại rồi cả hai "gương vỡ lại lành",coi như chưa có chuyện gì xảy ra.Cùng thi vào một trường đại học,sau khi tốt nghiệp cả hai cùng thuê chung một căn nhà ở Seoul,Shuhua thì đã có việc làm ổn định,mỗi tội cho Yuqi đến bây giờ vẫn chưa có được một công việc yêu thích.

Shuhua cuối xuống để nhìn rõ khuôn mặt của Soojin,vuốt lại mái tóc người thương cho gọn gàng nhưng bất chợt bàn tay Soojin chộp lấy tay Shuhua kéo con bé xuống nằm sát lại mình.

-Aaaaa Soojin ak! Chị làm gì vậy chứ!Thả em raaa....

-Không chị không buông!Chị không thể để mất em đâu Shuhua!Không...chị không muốn....~ Những ngón tay Soojin bấu chặt lấy cánh tay Shuhua làm con bé đau điếng.

-Nói j vậy chứ!Thả ra,chị làm em đau nó!Buông raaaa.....

Đôi mắt Soojin vẫn còn nhắm nghiền lại nhưng đôi tay ấy ngày càng siết chặt,giằng co một hồi Shuhua đẩy mạnh làm Soojin bật ra khỏi tấm chăn suýt tí nữa là ngã khõi giường,ra là những gì Soojin làm từ nãy đến giờ là trong cơn mơ không kiểm soát được hành động của mình.Cú đẩy đó giúp Soojin bừng tỉnh dậy và giật mình bỏ tay con bé ra.Tay Shuhua in hằn lên những dấu móng tay Soojin bấu vào đến như bị rỉ máu.

-Ơ....ơ...Shuhua ak!Chị....

-Chị làm gì vậy chứ Soojin!Tại sao lại bấu lấy tay em chứ!~ Shuhua nắm lấy cánh tay mình,dấu cào bắt đầu đỏ ửng lên,trông con bé như sắp khóc đến nơi.

-Chị... chị...xin lỗi Shuhua à!Em...em có sao không hả!

-Câu đó em phải hỏi chị mới đúng á! Đừng ngồi dậy kẻo vết thương chảy máu nữa bây giờ!

Soojin lấy tay sờ lên hông,cảm nhận được nỗi đau đớn của vết thương do đạn bắn đêm qua.

-Soojin ak!Em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi chị!Chị về Hàn quốc khi nào vậy?Tại sao chị lại bảo vệ em?Còn nữa,chị có biết tại sao em lại bị truy đuổi không dạ?Em không hiểu mọi chuyện như nào hết á?

Soojin với tay lấy cho mình một mẫu sandwich nhỏ trên bàn,uống một hớp sữa nóng rồi điềm tĩnh nói với Shuhua:

-Em còn nhớ hộp Chocolate trắng tối qua chị đưa đến cho em không?

-Sao ạ!

-Trong đó có một bức thư,em đọc đi rồi sẽ rỏ!

Shuhua nhớ về món quà ấy vội tức tốc chạy xuống tầng dưới lấy hộp chocolate trắng trong túi xách rồi lại chạy lên phòng mở nó ra trước mặt Soojin.Bên trong đúng là một hộp chocolate trắng kèm một bức thư tay bên ngoài không ghi tên người gửi,Shuhua mở lá thư và đọc to lên cho cả hai cùng nghe:

Gửi bạn cũ,Yeh Shuhua

Cũng lâu rồi chúng mình chưa gặp nhau cũng như chưa nói chuyện với nhau nhở! Cô chắc cũng phần nào nhận ra được nét chữ của tôi,đọc tới đây thì biết tôi là ai rồi đúng không!Lần này tôi về nước mục đích chính là để trả món nợ năm xưa của tôi và cô.Bản thân tôi là một người sống có tình có nghĩa nên nợ ai tôi nhất định sẽ trả còn ai nợ tôi cái gì,tôi nhất định sẽ đòi lại cho bằng được.Chính vì lẽ đó,Yeh Shuhua à,tôi tặng cô món quà này thay cho lời vĩnh biệt cuối cùng vì ngày xưa chúng ta ĐÃ TỪNG LÀ BẠN,và...trả lại những gì mà cô đã lấy mất của tôi.

Đi không tiễn,Yeh Shuhua,

Bạn cũ,Kim Minnie

-Là...là cô ấy...Kim Minnie ,cô ấy muốn tìm em để....

Shuhua thất thần hai tay ôm đầu một cách đầy đau khổ.Soojin cố khuyên ngăn:

-Bình tĩnh lại đi Shuhua à!Từ từ rồi...

-Khoan,khoan đã,vậy....tại sao người giao món hàng đến cho em... lại là chị hả Seo Soojin...Đừng nói với em chị chính là....

Soojin chỉ cúi đầu im lặng mà không trả lời.

-TRẢ LỜI EM ĐI SOOJIN AK! CÓ ĐÚNG LÀ NHƯ VẬY KHÔNG!

-Đúng....chị chính là một trong những tên sát thủ được cử đến để giết em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net