Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ rất bình tĩnh, tai nạn xe quan trọng hơn những tranh chấp kia, sau khi Thạc Hy tỉnh táo lại, ngược lại biến thành đề tài không thể cũng không muốn thảo luận.

Doãn Kỳ đem máy tính tới phòng bệnh tiếp tục làm việc.

Thạc Hy cũng đem những case chưa thảo luận xong đến bệnh viện bàn bạc.

"Em nên nghỉ ngơi."

"Anh có thể về văn phòng làm việc, không cần ở đây với tôi."

Trong phòng bệnh thường xuyên xuất hiện hai câu đối thoại như vậy.

Nhưng không ai chịu thỏa hiệp, tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.

Thạc Hy nghĩ lấy bất biến ứng vạn biến, sau khi thật sự mang thai, cô càng thêm cẩn thận. Nói chuyện ly hôn rất đơn giản, trước đây cô cũng có suy nghĩ muốn ly hôn, nhưng còn đứa bé? Đứa bé chẳng lẽ phải bị động nhận lấy quyết định của cha mẹ?

Doãn Kỳ muốn ngày ngày làm bạn để làm tan mọi lo lắng của cô, anh biết rõ sự lo lắng của Thạc Hy là do thái độ của anh, anh không biết nói chuyện, những câu phong hoa tuyết nguyệt dịu dàng cũng là nói vào buổi chiều đầu tiên cô nằm viện, khi đó anh đối diện với bà xã đang hôn mê bất tỉnh, giống như người điên, đem tất cả lời xin lỗi, nỗi sợ mất đi cô, tình yêu với cô, kế hoạch tương lai của bọn họ nói ra tất cả, muốn anh đối mặt với bà xã đang tỉnh táo nhắc lại mấy lời đó? Da mặt anh rất mỏng, có chút khó khăn.

Cho nên anh chọn cách làm bạn bên người cô, đây là chuyện duy nhất anh muốn làm.

"Tình hình này là sao?" Chí Mẫn khó tin nhìn chằm chằm bọn họ, hai người trong phòng bệnh ngăn cách nhau bởi bàn nhỏ, mỗi người một việc, không để ý đến người kia, nhưng chỉ cần chị hai có bất kỳ nhu cầu gì, cũng không cần nói, chỉ cần liếc mắt, luật sư Mẫn cũng có thể hiểu ý của cô, đưa nước, đưa đi vệ sinh cái gì cũng làm.

Thím cười ha ha, một đôi này diễn thật tốt, nhìn như không nói chuyện với nhau, nhưng tia lửa bắn ra bốn phía. "Xem ra bọn họ nói chuyện yêu đương chưa được bao lâu, trước khi cưới không có tình yêu, hiện tại mới bắt đầu trò chơi con trai theo đuổi con gái, người con gái rất căng thẳng."

"Ác." Chí Mẫn nâng khóe môi, điều này cũng không phải là không tốt, trước kia chị hai luôn chăm sóc anh nhà, hiện tại đổi lại anh nhà chăm sóc chị nhà cũng không có lỗi, hắc.

Tuy là nói vậy, nhưng thân là nữ nhân vật chính Thạc Hy lại tức giận. Sau khi bị tai nạn, Doãn Kỳ biến thành miếng da trâu ngày ngày dính chặt lấy cô, anh biến thành người trông coi cô, việc chăm sóc cô cũng không cho người khác đụng đến. Nhưng không phải anh thích Vũ Nguyệt sao? Việc gì không nhân lúc cô nằm viện, hai người không vui vẻ như thần tiên, lại tình nguyện dính lấy cô, nhìn vẻ mặt không tốt của cô, bị cô làm phiền?

"Anh cũng thật kỳ lạ, có vị luật sư bào lại rảnh rỗi như vậy? Anh không cần trao đổi với người ủy thác, không cần đến tòa sao?"

Doãn Kỳ cúi đầu, nhìn như chăm chú ăn điểm tâm. Không ai để ý khóe miệng anh đang khẽ nhếch cùng đôi mắt lóe sáng, giống như bị bà xã oán giận cũng là một niềm vui.

"Người ủy thác sẽ đến bệnh viện trao đổi với anh, anh có thể bàn công việc với bọn Nam Tuấn qua webcam, khi nào mở phiên tòa anh sẽ đi, không ảnh hưởng."

"Nhưng anh ở đây ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục thân thể của tôi, anh biết không?" Nhìn anh vui vẻ thoải mái lắc lư trong phòng bệnh, cô liền nổi giận. Người mắc sai lầm cũng không biết tự kiểm điểm lại bản thân sao? Ai lại giống như anh đúng lý hợp tình suốt ngày mắt to trừng mắt nhỏ với cô!

Doãn Kỳ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn kỹ cô. Thạc Hy bởi vì lớn tiếng gào thét, khuôn mặt lại càng ửng đỏ.

"Thần sắc không tệ." Anh cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.

Bị trả ngược lại Thạc Hy thật bối rối.

Thím và Chí Mẫn không lịch sự há miệng cười to.

"Thím, bọn họ chơi thật vui a."

"Ta cũng nghĩ giống con!"

Thạc Hy tức giận, ngả người xuống giường không để ý đến người khác, tự mình buồn bực. Một ngày nào đó, cô không bị Doãn Kỳ làm giận chết cũng bị mấy người kia làm tức chết!

"Ăn no rồi?"

Cô không thèm trả lời.

"Không trả lời là muốn ăn thêm chén nữa?" Hắn nói đùa.

Cô quay đầu trừng anh.

Doãn Kỳ gật đầu, nhận ra bà xã đại nhân đang cảnh cáo mình.

Anh bắt đầu dọn dẹp chén trên bàn, đem thức ăn thừa dọn đi.

Anh đi tới mép giường, kéo chăn mỏng đắp lên người cô, cô quay đầu trừng anh, mắt anh vẫn thủy chung không dời đi, tầm mắt hai người cứ như thế quấn quít lấy nhau.

Cô thấy được trong mắt anh có tình cảm chân thành cùng vui vẻ, điều đó chứng tỏ, anh rất yêu cô, rất thích ở cùng với cô...

Cô cúi đầu, đỏ mặt trốn tránh. Làm gì? Ý chí của cô phải kiên cường một chút, đàn ông ngoại tình lần thứ nhất, rồi sẽ có lần thứ hai, thứ ba! Cô nhất định không thể chịu thua, không thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy...

Cho nên dù anh làm gì cô cũng càng lạnh lùng, anh muốn chăm sóc cô, cô sẽ để anh chăm sóc, nếu như anh cho là làm vậy có thể đền bù tổn thương của cô, vậy thì Doãn Kỳ đã sai mười phần.

Đối mặt với bà xã lạnh lùng, Doãn Kỳ không cách nào mở miệng, anh không biết mình phải nói gì, càng giải thích sẽ càng kích thích lửa giận, nhưng nếu không nói gì, anh sẽ càng hoảng loạn.

Anh biết mình đang bị vây trong nỗi sợ hãi hoàn toàn xã lạ, Thạc Hy độc lập tự chủ, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, đừng xem cô dễ nói chuyện, nhưng bên trong lại rất kiên cường, anh đang đợi một cơ hội, chờ Thạc Hy chuẩn bị sẵn sàng.

Hôm nay, thím muốn làm kiểm tra cho bảo bảo, y tá hướng dẫn Doãn Kỳ đẩy xe lăn tới phòng siêu âm ba chiều. Đến cửa, Thạc Hy không cho anh đi vào, chuyện có liên quan đến đứa nhỏ là nơi yếu ớt nhất của cô, cô không muốn để Doãn Kỳ nhìn thấy mặt này của cô.

"Anh không cần vào."

"Anh là cha của bảo bảo, đây là lần đầu tiên cha con bọn anh gặp mặt." Giọng nói của hắn không che dấu nổi vui vẻ.

Cô hừ lạnh, từ chối tiếp nhận cảm giác bị người đàn ông ngu ngốc này làm cho cảm động. "Anh nói đứa nhỏ không phải một phần trong kế hoạch cuộc sống của anh, không cần thể hiện bộ dáng nóng lòng mong đợi như vậy."

Dù là thiên quân vạn mã cũng không lay chuyển được Doãn Kỳ.

Mặt anh vẫn vui vẻ. "Sai rồi, nếu như anh không muốn, anh nhất định không để em có cơ hội mang thai, gần đây chúng ta không sử dụng biện pháp tránh thai không phải sao? Anh đã nói kế hoạch có thể sửa, Thạc Hy."

Không sai, sau đó cô cũng không đâm thủng đồ bảo hộ, hơn nữa đêm ở Mẫn gia, anh cũng không mang đồ bảo hộ.

Mặc kệ chuyện cãi nhau, khi thấy phôi thai nho nhỏ trong bụng cô như mầm non mới nhú, kiên cường sống sót, cảm giác đó thật kỳ diệu làm cho vành mắt Thạc Hy đỏ lên. Quả thật, đứa nhỏ là nơi yếu ớt nhất của cô.

Nhưng nửa đêm, cô luôn bị bóng ma tai nạn làm cho hoảng sợ mà tỉnh lại, cô không phải nghĩ đến vết thương có nghiêm trọng hay không, mà là, nếu như tai nạn đó làm cô mất đi bảo bảo, cô sẽ thật hận bản thân mình, hận mình không cẩn thận...

"Bảo bảo là một chiến sĩ lợi hại, nếu nó có thể trở thành con của chúng ta, sẽ giống như chúng ta thật mạnh mẽ không chịu thua."

Mỗi khi cô bị ác mộng làm cho tỉnh lại, sau đó mấy giây, Doãn Kỳ nhất định sẽ ở bên cạnh cô, cùng cô vượt qua nỗi sợ này.

Sau đó cô sẽ tùy hứng, đối với tất cả đều lo lắng, bắt đầu nói lung tung. "Anh là luật sư lớn, tôi biết, nhưng bảo bảo là tôi mang, nếu như chúng ta thật sự ly hôn, có thể đem quyền giám hộ cho tôi không? Tôi có thể một mình nuôi bảo bảo, anh có thể cùng người phụ nữ khác sinh con dưỡng cái, nhưng tôi thì không, tôi rất trung thành, tôi sẽ không có cơ hội tái giá với người khác..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net