Phần 5: ĐIỀU ƯỚC THỨ NHẤT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tay cậu gõ gõ vào chiếc máy tính xách tay, một tay mò mẫn chiếc muỗng trong nồi cháo. Chuuya khẽ rụt tay lại vì chạm trúng thành nồi, kề lên miệng liếm liếm rồi thổi phù phù vào vết bỏng ấy. Ngồi tựa vào thành ghế nhìn nồi cháo, "hắn chưa từng bước ra hành lang kia cùng cậu ấy thế mà hôm nay chỉ vì mấy con cua giảm giá này mà lại vội vã rời khỏi cả căn nhà đến mức còn không kịp mang giày, cũng chẳng kịp mang dù. Chẳng lẽ hắn thích ăn cua đến thế?. Thật chẳng giống hắn chút nào". Bực mình thả hết tất cả đám cua mới mua lúc nãy vào nồi, sau những giọt nước bắn ra là những làn khói trắng bốc lên tỏa ra hơi nóng hừng hực như khi bàn tay cậu chạm vào trán hắn vậy. Chẳng ai trả lời cho những vướng mắc miên mang đang nhảy múa trong đầu, khẻ thở dài, cậu không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của hắn nữa.

Đặt tô cháo nóng xuống bàn, cậu lấy cái khăn ấm trên đầu hắn xuống. Cái vẻ đáng ghét hằng ngày của hắn tiêu biến đâu mất. Khi bệnh, trông hắn cứ như con cá bị mắc cạn. Đôi mắt hằn lên những chỉ đỏ lừ đừ, làn da thì trắng bệch ra như thể thiếu nước. Hàng mi rung lên từng hồi theo từng cơn nóng lạnh, cánh tay hắn chốc chốc siết lại theo từng đợt. Hắn khẽ rùng mình, những sợi lông tay dựng đứng kéo theo những tiếng rên khẻ. Hắn là thế chẳng bao giờ biết tự lo cho mình,  hành hạ bản thân hết lần này đến lần khác cứ như cái cơ thể khẳng khiêu kia chưa từng là của hắn vậy. Cậu ghét nhất là kiểu người như thế...

"Này, dậy đi" – Cậu chọt tay vào má hắn

Hắn vẫn không phản ứng gì, bờ môi khô kháp không hề mấp máy, Chuuya giật mình túm lấy cổ áo hắn giật mạnh

"Này, Dazai"

Hắn mở mắt rồi lọ dọ bò dậy, đôi mắt mệt mõi sưng húp vì bị cơn sốt hành.

"Nhẹ tay một chút đi... muốn giết tôi hay gì?" – Nhìn đôi mắt to tròn đang chòng chọc trước mặt hắn đặt tay lên đầu cậu xoa xoa- "Cậu cho tôi ăn gì vậy?"

"Cháo cua!"- Cậu thở phà nhẹ nhõm

"Có ăn được không đó?" – Hắn đón tô cháo với đầy vẻ nghi ngờ - "Tôi nhớ tôi chưa từng dạy cậu món này mà"

"Ta xem trên mạng"

"Có khi nào ăn xong cái tôi được chết luôn không nhỉ?" – Hắn cười, múc muỗng đầu tiên cho vào miệng. Hắn định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ liếc qua bàn tay nhỏ đang chống cằm nhìn hắn – "Tay bị gì thế kia?"

"À, lúc nãy bị bỏng" – cậu lè lưỡi liếm liếm lên vết đỏ đỏ, rồi nằm gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn hắn – "Rát một chút nhưng giờ thì hết rồi"

"Tôi không có chết được đâu, cậu đừng có nhìn kiểu đó"

Chuuya không trả lời hắn, nhìn đám băng gạt rối mù, cậu thấy hắn đáng thương đến lạ. Có lẽ bởi vì cậu đã luôn ghét hắn nên mỗi khi nhắc đến hắn việc đầu tiên trong suy nghĩ là những điều cậu không ưa, những điều đáng ghét của hắn sẽ hiện lên, có lẽ nó đã che đi tất cả những điều tốt đẹp còn lại. Cậu chưa từng nghĩ hắn là một người tốt cho đến khi hắn xuất hiện dưới cơn mưa ấy, cho đến khi hắn mua thật nhiều đồ ăn mới cho cậu, cho đến khi hắn dán lên mặt cậu hai cái băng cá nhân che đi vết thương bỏng rát. Cái đau đó không khủng khiếp hay to lớn gì nhưng nó cứ làm cậu băn khoăn mãi. Những cái đau của hắn thì thế nào nhỉ?.Những gã đàn ông đó nói về hắn như một kẻ ghê tởm với giọng điệu xem thường thế kia vậy mà cậu lại chưa một lần nghe hắn than vãn hay nhắc đến những điều đã khiến hắn trở nên như thế. Nhìn đôi tay bưng bát cháo run run cứ đong đưa qua lại, chốc chốc xoa xoa vào cái chén. Cậu leo lên giường, giật lấy cái chén. Hắn tròn mắt ngạc nhiên rồi khẽ cười, mở miệng chỉ chỉ như đứa trẻ đòi ăn. Chén cháo vơi đi hơn một nữa.

"Hôm nay ta nấu thế nào?"

"Dở tệ"

"Hả?" - Cậu cau mày – "Ta cứ tưởng khi bệnh ngươi sẽ  bớt đáng ghét hơn chứ, dở thì nhịn đi, ăn làm gì?"

"Tôi không định ăn rồi, mà thấy có người lo như trối chết thế kia..."

"Vớ vẩn, ta lo người làm đổ cháo thôi, ta không rảnh mà suốt ngày dọn dẹp cho ngươi đâu" – Vừa nói Chuuya vừa đưa muỗng cháo lên miệng nếm thử. Đôi mắt đanh lại, cậu cốc mạnh luôn cái muỗng vào đầu hắn.

"Không muốn ăn thì cũng phải nói ta mới biết chứ thằng ngu này, mặn quá!"

Hắn cười hì hì – "Vì biết đâu ăn xong tôi chết luôn thì sao, như thế chẳng phải càng tốt sao!"

"Làm như tao sẽ để mày chết đó"

"Trẻ con thì nên ít tức giận lại, không thì sẽ chẳng lớn nổi đâu"

"Mày nên chết luôn đi!"- Cậu nhảy xuống đất, miệng liên tục càu nhàu

"Tôi chết rồi ai mua rượu cho cậu..."

"Tao chẳng cần rượu của mày"- Cậu nhanh tay gom những vỏ thuốc cho vào bát.

Nhìn cái dáng vẻ của một đứa trẻ cặm cụi tự xoay sở tốt mọi việc như một người trưởng thành, đôi lúc lại buông ra những lời như kẻ từng trải, cái vẻ mặt trầm ngâm hướng về nơi xa xăm nào đó, hắn tự hỏi phải chăng cậu cũng từng là một đứa trẻ đơn độc, phải chăng cậu sinh ra từ sỏi đá nào đó mà trở nên rắn rỏi đến thế. Đôi mắt xanh kia như thể nghiền nát được mọi rào cản, giới hạn. Cái cơ thể bé nhỏ kia luôn toát ra nguồn năng lượng dồi dào và ấm áp đến lạ. Chỉ cần bên cạnh cậu sao hắn lại cảm giác bình yên nơi tâm hồn đến thế.

Hắn vùi đầu vào cái chăn, tay giữ lấy lưng áo cậu - "Chuuya, nếu cậu muốn đi, tôi sẽ đi cùng cậu."

"Thật sao?, bất cứ đâu à?"

"Umk, bất cứ đâu"

"Là ngươi tự nói đó nhé!" – Cậu hớn hở

"Umk, nhưng cậu phải hứa với tôi..." – Đôi mắt hắn nheo lại đang như cố gắng chống lại cơn buồn ngủ của thuốc - "...Sau này không tự ý rời đi nữa"

"Được, được.".

Cậu gỡ bàn tay hắn bỏ vào trong chăn, mắt hắn đã nhắm lại, có lẽ bởi tác dụng của thuốc. Thế nhưng những ngón tay kia vẫn không rút ra được. Hắn kéo sát cậu vào thành giường, mơ hồ trong giấc ngủ.

"Và cả bây giờ nữa".

Cậu nghe tiếng ho khẽ, rồi những nhịp thở trở nên đều đều – "Tên phiền phức này, thật là, sao tự dưng lại thế!".

Biết làm sao được, trông hắn đáng thương thế, yếu đuối thế cậu cũng chẳng thể nào mà bỏ hắn một mình được. Phải chăng khi một Hikikomori tìm thấy một điểm tựa thì sẽ trở nên dính người và sợ một mình đến thế. Chuuya giở tấm chăn rúc người vào, đan những ngón tay nhỏ vào bàn tay to dài, hai tay áp chặt kê dưới má – "Gì mà cua giảm giá chứ, ngốc vừa thôi, ta ở đây mà!".

Sau cái tản ra của những đám mây đen là màu trắngthanh toát của ánh trăng len lỏi tìm vào ô cửa. Một đêm dầm mình dưới mưa đã vắtkiệt sức của người thanh niên gầy còm và ngôi sao của hắn. Họ ngủ say đến nỗitrăng soi vào ánh mắt mà vẫn không hay biết gì. Cậu thiên thần dụi dụi đầu, chân đạp cái chăn ra khỏi người, tay mơ hồ đấm vào mặt người kia rồi lại đều đều vang đều lên tiếng ngáy. Nước dãi cậu nhóc chảy dài ra cánh tay người bên cạnh. Ánh trăng thả mình trên mái tóc hoe hoe đỏ làm sáng lên những màu sắc thanh toát, diệu kì. Cái chăn được ai đó kéo lên phủ kín qua cả đầu cắt đi sự gọi mời đẹp đẽ ấy.

Dazai lặng yên nhìn Chuuya còn đang say ngủ. Cái hơi ấm này còn ấm áp và dễ chịu hơn hẳn so với cái ấm của ánh nắng chiếu vào mỗi buổi sáng nữa. Nó làm người ta chẳng muốn rời khỏi giường. Hắn thức dậy có lẽ chừng một tiếng trước. Mái tóc thơm hương anh đào bồng bềnh dưới cánh mũi hắn thật dễ chịu, cánh tay phải gác hờ trên bụng người phía trước tự bao giờ. Cậu lọt thỏm trong lòng hắn. Hắn đã yên lặng bất động như thế, Hắn sợ một cái cựa quậy sẽ làm cậu thức giấc, tệ hơn nữa thì có thể sẽ ăn một đấm vào giữa mặt cũng không chừng. Cánh tay trái hắn tê cứng đến mức không còn cử động được nữa. Dụi dụi mái đầu cậu xoay người lại, Những ngón tay dài trắng mỏng chạm trên bờ ngực hắn. Trên gương mặt trắng hồng vẫn còn nguyên vẹn hai miếng băng cá nhân nhưng dường như các vết thương, vết bầm đã biến mất không để lại dấu tích gì. Chiếc sơ mi rộng rãi trở nên vừa vặn hơn một chút, những cái hõm sâu làm hiện rõ lên thanh xương chắc khỏe. Mái tóc đỏ cam tràn xuống cả mắt làm đôi mi cậu khẽ rung lên từng hồi. Hắn khe khẽ chạm nhẹ vào mái tóc ấy. Như một phản xạ, cậu đưa tay chụp lấy cổ tay hắn trong khi mắt còn đang nhắm nghiền. Đôi mắt xanh chợt mở to. Cậu nheo mắt nhìn hắn. Đưa bàn tay chạm vào trán hắn...

"Vẫn chưa hết sốt à" – Cậu luồn tay vào đám tóc dài của hắn vén qua tai nheo mắt nhìn– "Mặt còn đỏ và nóng thế, không lẽ thuốc không có tác dụng với ngươi à?"

Hắn bật người dậy quay mặt sang hướng khác –"Tôi khỏe rồi" – Rồi nhanh chóng rời khỏi giường – "Trong tủ còn bộ Yukata có lẽ vừa với Chuuya".

Cánh cửa kéo sập lại trước sự ngơ ngác của cậu.

Chuuya đứng đó trong bộ Yukata màu xanh tựa mình vào cánh cửa, mái tóc được cột cao lên bằng sợi dây màu xanh. Bộ đồ hơi rộng một chút nhưng không vấn đề gì to tát cả. Cậu nhấp một chút rượu vào buổi sáng sớm đặc biệt này. Trong khuôn bếp người thanh niên tóc nâu đang miệt mài nấu gì đó. Đám băng gạc được quấn kĩ càng, đầu tóc dài được buộc gọn qua một bên, trên bàn những miếng bánh mì đã được nướng vàng rộm đặt bên cạnh những quả táo đã được gọt kĩ càng. Thật là một cảnh quang hiếm thấy.

Chàng thanh niên tóc hoàng hôn kéo cái ghế, món điểm tâm sáng được đặt trước mặt. Cậu mĩm cười thích thú nhìn hắn.

"Ta thật không ngờ khẩu vị ngươi lại như thế, nếu ngươi thích ăn mặn đến thế lần sau ta không thấy phiền bỏ cả chén muối vào đâu".

"Ồ, cậu cứ tự nhiên" – Hắn ngồi xuống đối diện, rót một ít rượu cho mình –"Mà Chuuya này, tôi nhớ mình nuôi một con mèo mà sau một đêm nó lại thành con Chihuahua nấm lùn thế không biết!".

"Hôm nay ta không có hứng so đo với ngươi đâu, bởi vì ta có nhiều kế hoạch hay ho hơn nhiều".

"Hả?, kế hoạch? Mà sao cậu lại nhìn tôi?"- Hắn giật thót người trước cái kiểu cười đầy nguy hiểm của cậu – "Tôi vẫn còn sốt, và tôi tuyệt đối không ra khỏi nhà đâu!".

Dazai rùng mình nhớ lại những câu từ đêm hôm trước, như nhìn thấu được ý định của cậu, Hắn biết đó sẽ là một kế hoạch gì đó tồi tệ với hắn. Đánh mùi được nguy hiểm hắn uống cạn ly rượu, tay vớ cái bánh rồi lủi mất hút sau cánh cửa. Từ lúc Chuuya lấy lại được hình dáng trưởng thành thì có vẻ cậu ấy điềm tĩnh hơn hẵn cả về suy nghĩ lẫn hành động của mình. Cậu vẫn ngồi đó, thong thả dùng bữa sáng. Sẽ có rất nhiều việc cậu muốn làm và phải làm. Cắn một miếng bánh to, trong đầu vẫn còn băn khoăn về điều ước thứ nhất. Cậu nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín, "rõ ràng món cháo đó cậu đã nêm nhầm đến hai lần vậy tại sao điều ước kia lại được hoàn thành?". Việc cậu lấy lại được cơ thể đã minh chứng cho điều đó. Còn đến hai điều ước phải thực hiện nữa nhưng nếu hắn cứ khó hiểu một cách không rõ ràng như thế này thì cậu biết đâu mà lần. Cậu thở ra hắc ra. Mặc kệ nó như thế nào, bây giờ được sống là chính mình đã là điều tuyệt vời nhất rồi. Món điểm tâm sáng hôm nay hắn nấu có vẻ như ngon nhất từ trước đến giờ. Cậu mỉm cười đưa lên miệng cắn một cái, mùi vị trần gian thật ngon miệng và cũng thú vị nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net