Chương 113: Đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Phong yêu Thanh Trà, nhưng cậu út sẽ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó! Không, đến việc nhận ra sự thật thôi cậu cũng là kẻ muộn nhất trong chín anh em vì đã bị che mắt bởi cái tôi quá lớn. Đến thời điểm hiện tại, cả tám người anh của cậu, không phải trực tiếp thì cũng đã gián tiếp thể hiện tình cảm của mình với Thanh Trà.

Chỉ còn một kẻ vẫn nhởn nhơ, cho mình là khán giả, là người ngoài sáng suốt nên cười những nhân vật trong bộ phim ngu ngốc, mà bản thân cũng đã yêu nữ chính lúc nào không hay... Đến cuối cùng mới hiểu rằng hoá ra mình và người con gái ấy là gia đình, mà lại xa cách nhau như hai thế giới!

"Nếu ví câu chuyện của chín anh em nhà cậu là một cuộc đua, thì cậu tuy là con thỏ nhưng lại khinh thường đám rùa kia rồi ngủ quên mất. Đến cuối cùng tỉnh dậy mới ngộ ra, dốc hết sức chạy thì đã muộn. Hiện tại, không tính những người đã bỏ cuộc thì họ đi được một nửa chặng đường rồi. Đương nhiên, có tỉnh dậy đua tiếp hay không là quyền của cậu."

Thấy Minh Phong không thể nói thêm một lời nào nữa, ánh mắt có phần trở nên phức tạp, Xuân Yến bước ngang qua cậu một cách thản nhiên để đi xuống nhà. Không biết liệu lời cảnh tỉnh của cô có thể lay chuyển tâm trí của cậu, khiến Minh Phong không còn tự cao giống như trong nguyên tác mà trở nên nghiêm túc hơn? Hay Xuân Yến mới là người tự biến mình thành một kẻ ngốc, vì "bày cách" để người mình thích đi yêu một ai khác đúng đắn hơn?

"Một kẻ còn chẳng nhận biết được trái tim hướng về ai, bày đặt thách đấu tôi mấy trò chơi tình ái! Có thể tôi đã thua cuộc ngay từ đầu vì cậu không yêu tôi rồi, nhưng cậu cũng chưa chắc đã hoàn toàn thắng đâu..."

Ít nhất Xuân Yến luôn tin tưởng vào đồng đội mình. Các cô gái luôn cố gắng hết sức hay thậm chí ủng hộ nhau để có được tình yêu. Ngược lại, Minh Phong chỉ đứng đơn độc trên một chiến tuyến. Cậu có thể cá cược thắng cô, nhưng sẽ thua anh em của mình nếu đánh mất Thanh Trà vào tay một trong số họ.

Cứ như vậy, một ngày thứ bảy lại trôi qua, ai nấy đều mang theo trong mình những câu chuyện và suy nghĩ riêng biệt. Nhưng việc họp nhóm hàng tuần trên sân thượng của năm người nhà họ Dương đã nhận thức được Nhiễu loạn, vẫn phải diễn ra. Và chính thức kể từ tuần này có thêm sự xuất hiện của một thành viên mới, chính là Hạ Vân...

"Dạ, vậy để em phát biểu trước nha!" Thu Thảo hồ hởi giơ tay thật cao, chẳng cần phải đợi ai cho phép mà tự giác đứng dậy. Nhưng chưa kịp nói tiếp thì Minh Châu đã chen ngang vào.

"Ai cũng biết tuần này em đỗ đại học rồi, hơn nữa còn được chung trường với thằng Khoa nên không cần phải khoe lại nữa đâu..." Kể từ đám cưới của Minh Quang và Hạ Vân, đến bây giờ Thảo mới lại thấy anh ba mỉm cười: "Người độc thân như anh sẽ ghen tị đấy!"

"Anh làm như ở đây mỗi anh không có người yêu vậy!" Anh Thư ngồi ôm đùi, bĩu môi.

Nói thế thì chẳng phải bé Thảo đáng thương cũng biến thành "hoa có chủ" rồi à? Oan cho nó quá, từ bé đến giờ chỉ được đi vật cánh tay với bọn con trai chứ đã được nắm bàn tay thằng nào!

"Anh Châu nói đúng đấy ạ, mình tập trung vào chuyện gì hệ trọng hơn đi." Xuân Yến ngoảnh về phía Hạ Vân, chần chừ khoảng hai ba giây thì cất giọng hỏi: "Sáng nay chị đã đi đâu? Em không muốn hỏi cung hay gì, tại cậu út đã để ý thấy..."

Chị dâu cả là người hiểu chuyện, vậy nên Yến chỉ cần nói úp mở như vậy cũng đủ diễn đạt cho cô biết được rằng sáng nay lúc về nhà, đã bị Minh Phong nhìn thấy trong bộ dạng toàn thân dính máu. Hạ Vân không làm điều gì khuất tất, cô thẳng thắn trả lời:

"Tôi tình cờ thấy quái vật Nhiễu loạn trên đường nên tiện tay tiêu diệt. Lần sau sẽ chú ý đến người khác hơn!"

Lúc này, Minh Quang mới sực nhớ ra điều gì đó. Cuốn sách ma pháp điều khiển vật thể Nhiễu loạn của vợ mình đã bị phá huỷ từ trước khi kết hôn, vậy mà cô vẫn đủ sức đánh bại chúng. Gặng hỏi thêm thì mới biết ngoài ma pháp khế ước, Hạ Vân còn có chứng chỉ pháp sư độc dược. Đó là lí do người dân thế giới Ma thuật có xu hướng học từ hai loại ma pháp trở lên, nếu chẳng may không sử dụng được loại này thì còn có cách xoay xở khác.

Đương nhiên, với trường hợp của Hạ Vân lúc này có phần đặc biệt. Vốn dĩ cô đang chủ yếu dùng hai loại ma pháp kết hợp với nhau để thu phục đám quái vật, bây giờ chuyển sang chỉ dùng độc dược, nên việc đánh bại kẻ thù có phần khó khăn hơn. Thực ra nếu muốn thì Hạ Vân vẫn có thể làm lại một cuốn sách khế ước khác, tuy nhiên việc này sẽ mất khá nhiều thời gian và ma lực.

"Với lại, còn một việc nữa..." Xuân Yến khẽ ấp úng: "Cậu út cũng đã nhận thức được Nhiễu loạn rồi ạ..."

Bấy giờ Thu Thảo mới nhớ lại và để ý, tại sao thằng nhóc hỗn láo đó từ lúc nhận thức xong không "hé răng" một câu gì cả? Nếu không có Hệ thống thông báo, nó cũng chẳng biết được chuyện này. Ngẫm lại tối hôm tân hôn của Minh Quang mà cậu ta dám gây sự và nói những lời xúc phạm tới Hạ Vân, e là Minh Phong đã tự tìm hiểu, biết được nhiều thứ và không mấy bất ngờ.

Song, Thu Thảo không thể ngừng tò mò cậu út muốn cái gì, cứ kệ cậu ta đi có phải giải pháp tốt không?

"Cơ mà, xin mọi người hãy cứ để cậu ấy lại cho em lo! Em có thể đảm bảo an toàn cho cậu ấy." Sự im lặng đáng ngờ của Minh Phong còn chưa hết khiến Thảo đau đầu, thì Xuân Yến còn vừa mở miệng đề nghị thêm cái gì đó làm nó chết đứng.

"Sao... Sao em lại nói thế hả Yến?" Minh Quang nghe đến tên Minh Phong cũng phải nhổm người dậy, dù sao cậu cũng là em út trong nhà nên anh đặc biệt quan tâm: "Anh không để em gánh hết trách nhiệm được, hơn nữa hai đứa năm sau là thi đại học rồi nhỡ hai người chọn đi hai ngả đường khác nhau thì sao? Tóm lại, vẫn cần một giải pháp cụ thể cho thằng Phong, ngay lập tức!"

"Anh thì tò mò lí do em muốn chiếm Phong làm của riêng hơn..." Minh Châu tiếp tục giở thói bông đùa: "Đừng nói em thích thằng nhóc đấy nhá."

"Vâng, đúng thế đấy ạ."

Câu trả lời thẳng thắn không một giây chần chờ của Xuân Yến khiến cả Minh Quang lẫn Minh Châu đều phải há hốc, còn Thu Thảo đặt ngón tay lên thái dương bên trái mà day.

Thế là xong thật rồi! Xuân Yến đáng thương của nó đã va trúng lưới tình với thằng oắt trời đánh kia! Trên đời có đầy con trai đẹp, giỏi và còn tốt hơn cậu út gấp trăm lần... Rốt cuộc Xuân Yến thông minh, lí trí, lạnh lùng, đã gây ra tội nghiệt gì mà bây giờ lại nhìn trúng Minh Phong?

Chút linh tính mách bảo với Thảo, là cô bé chỉ đang đùa hoặc đang tìm cách thuyết phục Minh Quang mà thôi. Việc Xuân Yến thích Minh Phong chắc chắn đã được xác nhận, nhưng đó không phải là tất cả. Nó không hiểu được hết suy nghĩ phức tạp của cô bé, tuy nhiên bạn bè phải tin tưởng nhau vô điều kiện.

Thế thì phải nói thế nào để giúp Yến bây giờ?

"Cứ làm theo lời con nhóc đi!" Giọng nói lạnh lùng của Hạ Vân bất chợt thốt lên, nhưng lại khiến Thảo cảm thấy gần gũi lạ thường: "Thái độ của cậu ta không thiện chí đến mức nào, chắc mọi người đều hiểu. Tôi cũng không muốn hợp tác với ai cản trở mình. Trên hết, con nhóc này khiến tôi thấy đáng tin."

Xem ra Hạ Vân không biết sử dụng biện pháp "nói giảm nói tránh", cứ thẳng tuồn tuột như vậy thể nào Minh Quang cũng giận cho mà xem. Nhưng lời của cựu quán quân Thất đại Pháp sư không sai vào đâu cho được, với cái tính của Minh Phong cậu ta nên "chơi" một mình thì hơn.

"Ừ, đành thế... Vậy thì nhờ em phụ trách sự an toàn của Phong giúp anh!"

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu Thu Thảo phải tự cấu nhẹ vào má để xem mình có đang nằm mơ hay không. Cái quái gì vừa xảy ra thế? Hạ Vân nói một câu đã thay đổi được quyết định của cậu cả, không phải hai người ghét nhau lắm, chỉ kết hôn vì lợi ích hai gia đình như trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình thôi sao? Là Minh Quang uống nhầm thuốc độc của Hạ Vân, hay anh cả đã yêu cô hơn rồi?

Đã là mười giờ hơn, cuộc họp tuần này kết thúc trong sự ngỡ ngàng của Thảo. Nhưng nó cũng chẳng biết phải nói gì hơn, đành đứng dậy theo mọi người xuống nhà để chuẩn bị đi ngủ. Dọc hành lang, nó bắt gặp Minh Quang thế mà lại chịu sánh bước bên cạnh Hạ Vân, xem ra cuộc trò chuyện của hai người vẫn chưa kết thúc:

"Cô nói mình đã từng học dược, phải không?" Chỉ đợi vợ mình gật nhẹ, cậu cả vừa gãi đầu một cách ấp úng vừa nói tiếp: "Khu chung cư này chưa có nhà thuốc nào, tôi sẽ nhờ ba mở một cái, rồi làm việc ở đó cho gần. Như thế... có được không?"

Hạ Vân nhìn Minh Quang với ánh mắt nghi hoặc. Sau sự kiện Nhiễu loạn, đúng là cô vẫn chưa có một công việc ổn định nào. Cô lại ngoảnh về đằng sau xem xét phản ứng của Minh Châu, dù sao anh ba cũng là người phụ trách chính của nhiều dự án liên quan đến chung cư Vũ Thiên.

"Em thì không vấn đề gì, miễn chị đồng ý. Nhưng phải hành nghề có tâm, thế giới này có pháp luật hẳn hoi, nếu có việc gì em sẽ là người đầu tiên được mời lên phường uống trà..." Minh Châu khéo léo nhắc về những tội lỗi của Hạ Vân lúc trước.

"Miễn không có kẻ nào gây sự..." Ngẫm nghĩ điều gì đó, Hạ Vân bất chợt dừng lại một lúc rồi mới tiếp lời: "Tôi cam kết sẽ làm tốt, giúp đỡ khách hàng hết mức có thể và không gây ảnh hưởng đến cậu."

Nể mặt anh trai mình, nghe xong câu trả lời xác nhận của chị dâu thì Minh Châu lập tức rút điện thoại ra bấm gọi cho ai đó. Minh Quang thì đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc của Hạ Vân, nói rằng mình tin cô và không cần quá lo lắng. Anh ba sẽ giúp hai người.

Ha ha, thế là ba cô hầu gái đáng thương chúng nó tàng hình luôn rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net