Chương 30: Lời cầu xin với "kẻ ngoài cuộc"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, Thu Thảo đi theo Thanh Trà đến đón Minh Khoa ở cổng trường Nguyễn Huệ sau kỳ thi thử đại học. Dù biết người nhà họ Dương đang cực kỳ nghi ngờ tình cảm của nó dành cho Khoa, Thảo vẫn quyết định đi cùng với lý do mang đồ theo và các vật dụng cần thiết theo để cậu tám lấy lại sức. Nhưng thực chất là vì nữ chính đi đến đâu thì ở đó có chuyện, Thu Thảo không còn nhớ hết tất cả các chi tiết trong nguyên tác mà trong lòng xuất hiện một linh cảm chẳng lành.

Quả đúng như nỗi lo sợ ấy, vừa mới nhìn thấy Minh Khoa bước về phía nó và Trà, Thu Thảo để ý nụ cười tươi sáng trên gương mặt cậu tám bỗng nhiên tắt lịm đi. Như gặp phải hiện tượng "Déjà vu", dù đứng ở khoảng cách rất xa nhưng Thảo vẫn cảm nhận những câu chữ mà bờ môi của Khoa đang mấp máy, trước khi anh không còn tỉnh táo mà ngất đi:

"Không... Không phải là cô ấy!"

"Anh Khoa!" Thanh Trà hốt hoảng chạy lại.

Trái ngược với sự bối rối của nữ chính, Thu Thảo nhắc nhở Trà mau chóng gọi điện thoại cho anh Châu rồi lập tức cõng Minh Khoa lên lưng, trước toàn thể đôi mắt to tròn của những người qua đường. Chibi xanh xuất hiện khá đúng lúc, chỉ dẫn Thảo cần phải đi lối nào để đến được bệnh viện và làm thủ tục cho Khoa.

Một lát sau Minh Châu đến nơi, anh lập tức xin lỗi Thanh Trà và nhìn sang Thu Thảo bằng ánh mắt ái ngại. Sau khi đã ngồi xuống bình tĩnh, anh ba bắt đầu kể lại câu chuyện quá khứ của Khoa, cũng là sự việc mà Thảo cảm thấy đau buồn nhất sau khi đọc nguyên tác.

Năm mười ba tuổi, Minh Khoa có một mối tình đầu tên Thu Diệp. Hai người quen nhau tại bệnh viện này, khi ấy Khoa gặp một vài vấn đề sức khỏe khiến các bác sĩ tưởng rằng cậu bị ung thư máu. Cậu tám tuyệt vọng đến mức cả ngày chỉ trốn trong phòng bệnh, không ai khuyên ngăn được gì ngoại trừ cô bé Thu Diệp ở phòng bên. Ban đầu, Minh Khoa không ưa gì cô thậm chí còn có phần chán ghét. Cậu tám cho rằng Diệp có thể cười như thế là do cô vẫn được sống tiếp còn cậu thì không. Nhưng bằng sự ngây thơ chân thành của mình, Thu Diệp vẫn làm mọi cách và rồi chinh phục được trái tim Minh Khoa.

Sau này, khi bệnh tình của cậu tám dần hồi phục nhưng Diệp ngày càng xấu đi, các bác sĩ lúc đó mới nhận ra mình đã đưa nhầm kết quả khám bệnh của hai người. Minh Khoa chỉ bị nhiễm trùng, còn Thu Diệp mới là người mắc bệnh hiểm nghèo sắp chết. Khi nhận được kết quả, Diệp chỉ có chút hụt hẫng rồi lại mỉm cười vui vẻ, vì cô bé nghĩ rằng hóa ra có thể chết thay người mình yêu. Trong thời gian tiếp nhận điều trị, Thu Diệp không được ra ngoài nhiều nữa. Lần cuối cùng được gặp Minh Khoa là đến cổng trường cấp ba Nguyễn Huệ, sau đó Diệp trút hơi thở cuối cùng trên đường trở về.

Rốt cuộc dù có bị bệnh hay không, trái tim của Minh Khoa cũng đã chết từ năm cậu lên mười sáu. Sau đấy, Minh Khoa đã suy sụp rất nhiều và phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể tiếp tục sự nghiệp học hành. Nhưng có lẽ cậu sẽ không bao giờ bình phục hoàn toàn được... Khoa không yêu thêm bất cứ người con gái nào, giữa cậu và những người xung quanh dường như có một cánh cửa lớn ngăn cách.

Thanh Trà cảm thấy thương tiếc cho Minh Khoa, còn Minh Châu nhận ra em trai mình vẫn cần thêm nhiều thời gian hơn để vượt qua chuyện này. Anh dặn dò Thanh Trà cần phải cẩn trọng mọi lời nói của mình dành cho Khoa, nếu có thể thì tránh mặt cậu càng xa càng tốt.

"Còn Thảo, anh có thể nói chuyện riêng với em được chứ?" Nghe lời hỏi chuyện của Minh Châu, Thu Thảo vội lau nước mắt đi, gật đầu nhẹ.

Nhìn cô gái trước mặt, anh ba cũng thực sự không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu cho phải. Nhưng đã gọi nó ra chỗ vắng vẻ này, thì có một số chuyện Châu nhất định phải làm rõ.

"Tuy anh không hiểu hết những gì đang diễn ra xung quanh mình và tại sao nó lại xảy tới. Anh đã từng nghi ngờ em... Chỉ vì có lẽ em là người ngoài cuộc đặc biệt, em không thuộc thế giới này. Cho anh xin lỗi..." Minh Châu cố nuốt nước mắt vào trong: "Vì anh đã biết hết mọi chuyện rồi, nên em có thể trả lời anh thật lòng chứ. Em có yêu Khoa không? Yêu... đến mức nào?"

Thu Thảo không quá bất ngờ, vì đã được Hệ thống cảnh báo trước là anh ba đang nghi hoặc nó. Chính Minh Châu cũng không ngờ đến sự xuất hiện của Thu Thảo, cũng như Xuân Yến, ESC và đám vật thể Nhiễu loạn... lại xuất hiện xung quanh chính gia đình mình.

"Em yêu Khoa!" Thu Thảo nhìn thẳng vào mắt của Minh Châu trả lời: "Không phải như một người hâm mộ đối với thần tượng, mà là yêu tất cả những gì của anh ấy. Em đã biết anh ấy có những điểm tốt và cả những điểm xấu. Dù con người anh ấy có thế nào, em vẫn yêu Khoa!"

Minh Châu nở nụ cười hài lòng, Thảo nhìn thấy giống như có một tia hi vọng trên khuôn mặt mệt mỏi xuống sắc rõ ràng của anh ba dạo gần đây. Đó có lẽ đó chính là câu trả lời mà anh mong muốn. Minh Châu nhìn ngó xung quanh không có ai, khuỵu đôi chân mình quỳ gối xuống trước mặt Thu Thảo:

"Cậu chủ... Anh làm gì thế ạ? Đứng lên đi nào!" Bộ dạng này của anh ba khiến nó có chút hoảng sợ, Thảo chạy đến đỡ anh dậy nhưng anh ba không hề nhúc nhích.

"Anh đã rất lo lắng và sợ hãi, sợ rằng Khoa sẽ ngày càng lầm đường lạc lối, sợ rằng gia đình anh sẽ tan tành mỗi người một nơi vì Trà. Anh còn sợ bản thân vô dụng không thể làm gì xoay chuyển tình thế..." Những điều mà Minh Châu lo sợ, đều chính là kết truyện trong nguyên tác: "Nhưng bây giờ có em, một người từ ngoài thế giới đã ở đây, anh cầu xin em... Hãy dùng tình yêu của em cứu giúp Khoa. Chỉ như vậy là tốt lắm rồi, còn gia đình anh, anh sẽ dùng mọi cách cứu mọi người, dù có phải hy sinh tính mạng của mình đi chăng nữa..."

Thu Thảo nhìn thấy Châu như thế, cũng không nói gì nữa. Nó tặng anh một cái ôm chất chứa đầy niềm tin và cả nghị lực.

"Em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Em sẽ không phụ lòng anh, sẽ bảo vệ Khoa dù em có phải chết!"

Tình yêu của Minh Khoa dành cho nữ chính Thanh Trà không được bình thường và trong sáng như những anh em khác trong nhà. Lòng thương hại của Trà bắt nguồn từ sự thảm hại và yếu đuối của cậu khi không thể vượt qua quá khứ, khiến Minh Khoa hiểu lầm tình cảm của cô và của chính bản thân mình. Dù Minh Châu đã dặn Thanh Trà không được lại gần phòng của Minh Khoa, nhưng vì để cậu tám an lòng nên Trà chỉ muốn an ủi một chút. Điều này vô hình chung khiến cậu tám có một nhận định vô cùng sai lầm:

"Liệu em có thể làm gì đó giúp cho anh? Em sẽ chấp nhận ở bên cạnh anh cho đến khi... Anh vượt qua được quá khứ chứ?"

"Vâng..." Thanh Trà định nói tiếp rằng cô sẽ giúp đỡ anh với tư cách là người em gái, nhưng đôi mắt Minh Khoa sáng lên như tìm được tia hy vọng.

Ngay sau đó Minh Châu bước vào và ngăn hai người lại, mọi chuyện vẫn diễn ra theo nguyên tác. Minh Khoa trách móc Minh Châu luôn luôn cản đường mình, lúc trước cậu muốn tự sát theo Thu Diệp cũng bị ngăn cản. Anh ba lên tiếng xin lỗi, nhưng cũng nhấn mạnh rằng sẽ làm bất cứ điều gì để cứu Minh Khoa.

Hít một hơi thật sâu, Thu Thảo cố tỏ ra điềm tĩnh bước vào nhưng thực chất trong lòng nó nóng như lửa đốt. Ngoại trừ Trà ra thì lúc này Minh Khoa không muốn trò chuyện với ai cả. Nó biết so với Thanh Trà thì hiện giờ trong lòng Khoa nó chẳng là gì, nói một cách cợt nhả thì ai tranh giành người đàn ông của nữ chính cũng đều có kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Tuy nhiên, Thảo vẫn cố gắng nói một cách rõ ràng để cho Minh Khoa nghe thấy:

"Em nhất định sẽ thay đổi số mệnh của anh!"

***

Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán năm nay Thu Thảo chỉ về nhà một tuần rồi trở lại chung cư Vũ Thiên vào ngày mồng ba. Một phần vì không muốn Xuân Yến cô đơn, một phần đến sớm để xin lì xì từ mấy ông hoàng nhà Dương Minh và cả các chị gái ESC xinh đẹp. Nhắc đến tổ chức đó Thảo mới nhớ, ngoài Tuyết, Nguyệt và Mai thì vẫn còn một tân binh mới mà nó chưa có dịp được gặp.

Quay trở lại trường cấp ba Kim Liên, Nguyễn Dạ Thu Thảo ngồi bàn dưới đã quá ngán ngẩm với đống "cẩu lương" của Thái Sơn và Thanh Trà. Mà nữ chính cũng ác độc lắm cơ, ở nhà đã "thả mồi câu" cả một dàn trai rồi, bây giờ có thằng bạn thân đẹp trai cao ráo cũng kéo vào hậu cung nốt.

Nhìn thấy bóng cô chủ nhiệm, cả lớp nhanh chóng vào vị trí ổn định chỗ ngồi. Một học sinh nữ lạ mặt đứng lấp ló ngoài cửa, đợi đến khi có hiệu lệnh của giáo viên, cô bạn mới bước vào lớp tươi cười giới thiệu:

"Chào các bạn, mình là Vũ Quỳnh Xuân Hương. Rất vui được gặp các bạn"

[Phát hiện người đã nhận thức: Vũ Quỳnh Xuân Hương - tân binh của tổ chức ESC, đến từ thế giới Thể lực.]

Thu Thảo khẽ dụi mắt, đồng thời gõ nhẹ vào tai mình mấy cái để chắc chắn nó không nghe lầm. Bỏ qua chuyện Hương là người của ESC giống ba chị gái kia, con nhỏ này đến cùng một thế giới cũ với Thảo. Điều đó chứng tỏ sức lực của Hương có thể vượt trội hẳn so với ba đàn chị của tổ chức.

Ngồi xuống ngay bên tay trái chỉ cách Thảo một dãy, Xuân Hương như cảm nhận được có người đang nhìn mình. Cô liếc đôi mắt về phía Thu Thảo cười nhẹ. Nếu Thảo không nhầm, Hương cũng là một nhân vật qua đường trong nguyên tác nhưng vai trò của cô ta ra sao thì nó không tài nào nhớ được. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net