5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là oan gia ngõ hẹp. Chạy trời không khỏi nắng. Doãn Hạo Vũ nhíu mày, mở cửa xe bước xuống. Đi đến trước mặt Châu Kha Vũ rồi, cậu cố nặn ra một nụ cười, hẳn là trông rất khó coi. Doãn Hạo Vũ cất lời, ngữ khí không dễ chịu chút nào.

"Giám đốc Châu, có việc gì không?"

Châu Kha Vũ cười cười nhìn cậu. Doãn Hạo Vũ không biết nụ cười của anh có ý gì.

"Doãn PD, nghe cậu nói giống như tôi đang muốn ăn vạ cậu vậy."

Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Giám đốc Châu, tôi không có ý đó. Anh xem, bỗng dưng anh từ đâu nhảy ra, cố ý chặn đường tôi. Xe tôi cũng thành ra thế kia rồi. Anh cảm thấy tôi phải có thái độ thế nào mới phù hợp?"

Châu Kha Vũ nói, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Doãn PD, hình như có nhầm lẫn gì đó ở đây. Xe cậu? Cậu nói nó hả?"

Nói rồi, anh cầm chìa khóa trong tay, bấm một cái. "Xe cậu" kêu lên tít tít 2 tiếng. Doãn Hạo Vũ há hốc mồm.

"Hình như tôi có lý do chính đáng để chặn đường cậu đấy."

Tình huống gì đây?

Cậu rút chìa khóa trong túi quần ra, bấm thử. "Xe cậu" không hề có phản ứng gì. Lúc này, Doãn Hạo Vũ mới nhìn biển số xe. Quả thật, không phải xe cậu.

Là xe của Châu Kha Vũ?

Không trùng hợp đến mức đó chứ? Xe hai người giống hệt nhau, từ kiểu dáng đến màu sắc? Rồi anh lại lấy xe đúng lúc cậu cũng đi lấy xe? Sau đó, tình cờ bấm mở xe đúng lúc cậu ở đó, khiến cậu thành công lên xe, còn tưởng là xe mình thật?

Doãn Hạo Vũ không tin nổi trên đời lại tồn tại loại chuyện như thế này.

Thế nhưng, kết quả bày ra trước mắt, cậu đã lên nhầm xe của Châu Kha Vũ, còn suýt đâm vào anh ta, giờ thì làm xe anh ta xước một vệt lớn.

Khi đã có kết quả, dù quá trình khó tin đến đâu thì cũng là sự thật.

Doãn Hạo Vũ không muốn tin cũng phải tin. Cậu thở dài, quay đầu lại nhìn Châu Kha Vũ.

"Giám đốc Châu, xin lỗi anh. Tôi không cố ý. Tôi sẽ trả tiền..."

Doãn Hạo Vũ chưa nói hết câu, anh đã ngắt lời cậu.

"Trả tiền cho cái gì? ..."

Cậu nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

"... Xe? Hay là đêm qua?"

Doãn Hạo Vũ nghe câu hỏi của Châu Kha Vũ xong thì trong đầu cũng nổ đoàng một tiếng. 

Đúng là muốn trốn cũng không thoát được mà. Nguyên một buổi chiều, cậu đã cầu nguyện cả trăm nghìn lần rằng Châu Kha Vũ sẽ không nhớ chuyện xảy ra đêm qua, hoặc chí ít anh ta cũng sẽ giống như cậu, không muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Hai người có thể vờ như chưa có gì mà hợp tác "vui vẻ" cùng nhau.

Nhưng, Châu Kha Vũ không cho cậu cơ hội đó. Anh nhất định muốn nhắc nhở cậu về chuyện ấy.

Doãn Hạo Vũ cố bày ra bộ mặt bình thản nhất có thể, trả lời anh.

"Xe."

"Ồ, sáng nay thức dậy không thấy cậu, tôi đã rất thất vọng đấy..."

Cậu thở hắt ra, ngắt lời Châu Kha Vũ.

"Có thể đừng nhắc đến chuyện đó nữa được không? Tôi không nhớ hôm qua đã xảy ra những gì."

"Cậu không nhớ hay là không muốn nhớ?"

Châu Kha Vũ hỏi ngược lại, trong giọng điệu không nghe ra là thái độ gì.

"Tôi thực sự không nhớ."

Doãn Hạo Vũ thấy bực mình, nhưng vẫn nhẫn nhịn, trả lời anh.

"Hình như cậu rất bài xích chuyện đó thì phải?"

Nghe thấy câu hỏi đó của Châu Kha Vũ, cậu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

"Đúng thế. Nếu anh gặp đối tác sau 419 thì anh cảm thấy thế nào?"

Lời nói ra rồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Hình như anh ta cũng đang trải qua tình cảnh giống hệt cậu mà. Nhưng Châu Kha Vũ lại nói.

"Đêm qua, chúng ta không ngủ với nhau."

"Chúng ta có!"

Doãn Hạo Vũ lên giọng, qua ngữ khí có thể thấy cậu đang tức giận.

"Tôi tưởng cậu nói cậu không nhớ gì? Sao cậu dám khẳng định chắc chắn thế?"

"Tôi không ngốc đến mức đó. Anh cho rằng tôi là con nít à? Tôi đã qua tuổi phải lo sợ chỉ vì tình một đêm rồi."

"Ồ, vậy sao cậu không dám nhắc đến chuyện đó?"

Châu Kha Vũ hơi kéo dài giọng, Doãn Hạo Vũ cảm thấy anh ta đang cố ý châm chọc mình. Nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh hết sức có thể.

"Đây là nơi làm việc, tôi không muốn người khác biết mối quan hệ của chúng ta."

"Mối quan hệ của chúng ta là gì?"

Doãn Hạo Vũ không ngờ được Châu Kha Vũ lại hỏi như thế, nhất thời không biết trả lời thế nào. Người lạ? Đối tác? Hay bạn tình? Trả lời thế nào cũng cảm thấy không thỏa đáng.

Doãn Hạo Vũ im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

"Giám đốc Châu, hôm qua chỉ là sơ suất..."

Chưa nghe cậu nói hết câu, Châu Kha Vũ đã cướp lời.

"Ai nói đó là sơ suất? Với tôi thì không phải. Tôi không phải kiểu đàn ông sẽ gây ra sơ suất như vậy đâu."

Doãn Hạo Vũ chỉ biết thở dài, rồi cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

"Là sơ suất của tôi, được chưa? Bây giờ tôi cũng đủ rối trí lắm rồi. Vậy nên xin anh hãy coi như chưa có gì xảy ra."

Châu Kha Vũ không nói gì. Không biết anh đang nghĩ gì, nhưng Doãn Hạo Vũ cảm thấy bất an trước mỗi câu nói của người đàn ông này. Trái tim cậu dường như cũng đang run rẩy.

Im lặng một lát, anh mới cất tiếng.

"Hóa ra cậu là kiểu như vậy sao? Bad boy?"

"Gì cơ?"

Doãn Hạo Vũ nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Châu Kha Vũ lại hỏi tiếp.

"Kiểu đàn ông không muốn chịu trách nhiệm ấy?"

Cậu vội vàng phản bác.

"Không phải thế. Tôi... Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?"

Doãn Hạo Vũ bắt đầu cảm thấy mệt. Có phải cậu đã gây thù với người đàn ông trước mặt này rồi không? Tại sao anh ta nhất định không chịu buông tha cho cậu? Doãn Hạo Vũ chỉ muốn lặng lẽ hoàn thành tốt công việc của mình mà thôi. Anh ta thế mà không chịu "hợp tác" với cậu một chút, cứ nhất quyết muốn đào bới chuyện kia đến cùng.

"Cho tôi số điện thoại của cậu đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net