chương 23 Hoài nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày trước Vương Dịch có việc bận phải tới Thượng Hải.

Lúc đó rất muốn đưa Châu Thi Vũ đi cùng, chỉ là chị ta đã lắc đầu.

- chỉ có hai ngày, em nhanh chóng trở về là được!

Châu Thi Vũ ôm lấy Vương Dịch vuốt ve tay của em ấy rồi mỉm cười mà nói.

Không phải người bình thường khi yêu nhau đều muốn cùng người yêu dính nhau cả ngày sao?

Tại sao Vương Dịch luôn cảm thấy Châu Thi Vũ không muốn bị chiếm tiện nghi.

Trước đây Vương Dịch chưa từng yêu đương, chưa từng hẹn hò..

Không có kinh nghiệm..

Cho nên hiện tại dấu chấm hỏi trên đầu mỗi lúc một nhiều.

Còn có một loại cảm giác khó chịu không thể nói thành lời..

Nhất là khi vừa trở về liền nhìn thấy Châu Thi Vũ đứng trò chuyện với người khác.

- Châu Thi Vũ.

Vương Dịch cụp ô xuống, nhanh chóng đi tới gần Châu Thi Vũ.

- Vương Dịch?

Châu Thi Vũ còn chưa biết Vương Dịch đứng ở đâu thì tay đã bị kéo sang một bên.

Vương Dịch chỉ bằng một cái kéo tay liền đem Châu Thi Vũ giấu sau lưng mình.

- gì vậy, có người yêu rồi sao lại không nói sớm!

Người kia nhìn thấy thái độ của Vương Dịch liền chán nản rời đi.

- Vương Dịch em trở về khi nào vậy? Không phải nói sẽ đi 3 ngày sao?

Biểu cảm trên mặt Châu Thi Vũ phút chốc đã vì sự xuất hiện của Vương Dịch mà rạng rỡ đến phát sáng.

- Lần sau em không đi một mình nữa, chị nhất định phải đi cùng em.

Vương Dịch nhắm lại, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như có nhiều vật đè nặng lên.

- hả? Làm sao vậy? Có chuyện gì..

Châu Thi Vũ còn chưa kịp nói hết câu thì Vương Dịch xoay người lại, cúi xuống hôn lên mũi của cô.

- Châu Thi Vũ hoá ra cảm giác đó là ghen.

- ...

Châu Thi Vũ không đáp chỉ là đôi tai bắt đầu đỏ lên.

Vương Dịch, chúng ta đang ở giữa phố.

- Châu Thi Vũ, xin lỗi. Em không cố tình kiểm soát chị chỉ là..

" Sợ "

Châu Thi Vũ ở cửa hàng của Hách Tịnh Di gảy đàn được rất nhiều người yêu thích.

Mỗi ngày đều có rất nhiều đến xem cô gảy đàn.

Chỉ là có một số người không đến để thưởng thức tài hoa của Châu Thi Vũ mà đến vì ý đồ khác.

Có điều Vương Dịch vừa xuất hiện thì những kẻ đó liền chạy mất.

Bộ dạng lúc tức giận của Vương Dịch quá khủng bố rồi, Hách Tịnh Di cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cửa hàng của cô có thể đóng cửa được rồi.

Trước giờ chưa từng nhìn thấy Vương Dịch quan tâm ai đến như vậy.

Lúc còn học đại học, em ấy được nhiều người theo đuổi như vậy nhưng biểu cảm trên mặt lúc nào cũng giống như có người nợ tiền em ấy.

Hách Tịnh Di mỉm cười, thật ra thấy Vương Dịch mở lòng vì yêu đương mà thay đổi là chuyện tốt.

Nhưng Vương Dịch chủ động như vậy Châu Thi Vũ lại chưa từng đáp lại.

Là bởi vì không nhìn thấy sao?

Hay là vì không muốn chủ động?

Hách Tịnh Di dõi theo Châu Thi Vũ, lâu dần mới phát hiện, đôi lúc Châu Thi Vũ ngủ gật thỉnh thoảng sẽ gọi tên ai đó trong mơ.

Có điều có tên không phải Vương Dịch.

Hôm nay lúc Vương Dịch đến đón Châu Thi Vũ, Hách Tịnh Di đã do dự rất nhiều.

Muốn nói với Vương Dịch sợ em ấy yêu nhiều sẽ tổn thương nhiều.

Nhưng nhìn vào Châu Thi Vũ, Hách Tịnh Di lại chẳng thể nói nên lời.

- Hách Tịnh Di, ngày mai là sinh nhật của tôi, chị sẽ đến chứ?

Vương Dịch vừa xem vài bức hoạ trên tường vừa hỏi.

- Đương nhiên phải tới, sinh nhật của em, tôi làm sao không tới được.

- Châu Thi Vũ không thích náo nhiệt, tôi cũng không thích cho nên chỉ mời vài người.

- Hoá ra tôi là người mai mắn được chọn sao.

Hách Tịnh Di cúi đầu cười trừ, xem ra tâm trạng hôm nay quá phức tạp, nghe thấy điều gì cũng cảm thấy buồn phiền.

- Chị là người đầu tiên mà tôi mời, không phải lựa chọn.

Vương Dịch nghe xong liền lên tiếng.

- Vương Dịch!

- Châu Thi Vũ em ở đây!

Châu Thi Vũ gọi một tiếng, Vương Dịch đã lập tức đáp lại rồi chạy tới bên chị.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net