Đừng để lỡ nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Verloren_07

Chuyển ver SQHY

***************************

Chuyến bay dài vừa hạ cánh Vương Dịch đặt chân xuống nơi chốn quen thuộc, chất chứa bao kí ức một thời tuổi trẻ. Đây cũng chính là nơi Vương Dịch đã lựa chọn rời bỏ để trốn chạy đoạn tình cảm mơ hồ, chẳng thể gọi tên. Phải! Là cô nhu nhược chưa một lần dám tỏ bày cùng chị để rồi đứng nhìn chị ở bên kẻ khác. Một lần nữa cô nhu nhược trốn chạy để chối bỏ tình cảm của bản thân. Nhưng rồi rốt cuộc cô nhận ra cho dù bản thân có đi bao xa, có chối bỏ cỡ nào cũng không thể xoá nhoà hình bóng của chị. Đã 5 năm trôi qua cô vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn khẽ nhói đau khi nghe ai đó vô tình nhắc tới chị. Cô quyết định trở về không phải là vì đã quên được chị mà là cô thật sự chấp nhận chị là một phần cuộc sống vốn dĩ không thể chối bỏ. Còn chị liệu có còn nhớ tới cô?

Cô đã nhờ bạn thân cô là Viên Nhất Kỳ sắp xếp cho mình một chỗ ở tạm thời. Nhắc tới họ Viên kia Vương Dịch liền muốn phát hoả. Bạn thân kiểu gì mà cô về nước cũng không thèm tới đón, chỉ gọi một cú điện thoại bảo bận rồi đưa địa chỉ nhà cho cô tự sinh tự diệt. Bạn bè như cái...thôi bỏ đi. Đây không phải lúc tức giận mà phải tìm nhà trước đã. Đến nơi quan sát xung quanh Vương Dịch thầm nghĩ họ Viên kia không đến nổi mất nhân tính. Ít ra nhà cửa đã dọn dẹp, tranh trí sạch sẽ, còn chuẩn bị sẵn thức ăn trong tủ lạnh.

Vương Dịch nằm ở nhà buồn chán định đi dạo đâu đó vừa khoá cửa quay sang thì bắt gặp một cô bé ngồi trước cửa nhà hàng xóm. Bé gái ước chừng 5 hoặc 6 tuổi gì đó. Cô bé ngồi xổm ngay trước cửa, vai còn đeo ba lô, tay cầm cành cây vẽ vời lung tung xuống mặt đất. Vương Dịch nhìn xung quanh không thấy một bóng người nào khác cô quyết định bước lại bắt chuyện. Bình thường cô chả bao giờ xen vào mấy chuyện thế này đâu nhưng bé con này có gì đó rất thu hút cô.

-Này cô bé sao em ngồi một mình ở đây thế?

Bé gái nghe tiếng người gọi mình thì ngẩng đầu đưa cặp mắt to tròn nhìn cô. Không hiểu sao nhìn vào đôi mắt kia cô lại có cảm giác rất thân thuộc. Cô bé kia ban đầu thấy cô thì trợn mắt ngạc nhiên sau đó lại nghiêng đầu như suy nghĩ gì đó. Cô một lần nữa lập lại câu hỏi thì bé gái kia cười lộ ra má lúm đồng tiền trông rất dễ thương.

-Duệ Kỳ chờ mama. Tại Duệ Kỳ quên đem chìa khoá mất tiêu rồi.

-Nhà của nhóc ở đây hả?

Vương Dịch vừa hỏi vừa chỉ vào căn nhà bên cạnh nhà mình. Cô bé nghe người kia gọi mình là nhóc thì vễnh môi phản đối.

-Là Duệ Kỳ không phải nhóc.

Nhóc cái gì chứ Duệ Kỳ lớn rồi nha. Vương Dịch bật cười xoa đầu cô bé.

-Thôi được rồi là Duệ Kỳ chịu chưa.Chị là Vương Dịch hàng xóm mới chuyển đến nè.

-Nhất Nhất~~~ Tên lạ quá.

Cái giọng ngọng ngịu cố phát âm tên của Vương Dịch nhưng lại không thành công. Mặt cô bé thụng ra thật muốn véo một cái.

-Không phải Nhất Nhất đâu là Vương Dịch.

-Nhất Nhất~~~

Cô bé cố kéo dài giọng ra nhưng vẫn không thể gọi đúng tên cô. Vương Dịch lắc đầu cười.

-Thôi gọi Nhất Nhất cũng được. Còn em tên là Duệ Kì hả?

-Tên đầy đủ là Vương Duệ Kỳ nhưng mama thường gọi là Duệ Kì. Mà Duệ Kỳ cũng thích được gọi như vậy.

-Àh! Vậy Duệ Kỳ có muốn vào nhà chị đợi mama về không?

Duệ Kỳ bé nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lát thì đồng ý. Vương Dịch nắm tay bé tới trước cửa thì quay sang hỏi.

-Mama không dặn Duệ Kỳ là không được nói chuyện với người lạ sao. Lỡ như chị là người xấu thì sao?

-Đâu có lạ. Quen mà...

Vương Duệ Kỳ tự biết mình lỡ lời đưa tay bịt miệng mắt mở to. Vương Dịch nghe xong nhìn bé đầy nghi hoặc nhưng chưa kịp hỏi thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

-Duệ Kỳ!

Duệ Kỳ thấy lập tức xoay người buông tay Vương Dịch chạy về phía kia.

-Mama!

Vương Dịch quay đầu theo hướng phát ra tiếng gọi trông thấy một màn mẫu tử tình thâm thắm thiết. Mà quan trọng là người con gái đó, bóng dáng đó, giọng nói đó không ai khác chính là chị. Chính là cái người mà cô trốn chạy suốt 5 năm trời vẫn không thể rũ bỏ. Cố tạo ra cho mình dáng vẻ bình thản nhất cô bước tới chào hỏi như một người quen lâu ngày gặp mặt.

-Chào chị!

Lúc này tầm mắt chị mới thôi đặt trên người tiểu bảo bối nữa mà chuyển sang người đối diện. Châu Thi Vũ thoáng ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của cô. Đây chính là món quà bất ngờ mà Tiểu Hắc nói với chị khi nãy đây sao. Chị lắp bắp như nói không thành tiếng.

-Em...em về khi nào?

-Vừa về thôi.

Cô chợt liếc mắt sang bé con rồi hỏi chị bằng giọng nhàn nhạt.

-Con gái chị?

-Phải.

Không biết chị có nhìn lầm không mà khi vừa trả lời chị trông thấy một tia chán ghét thoáng qua ánh mắt cô. Cô lại cười cái nụ cười giống y hệt nụ cười năm xưa khi cô khuyên chị rời bỏ Trần Phong. Nụ cười bất lực, buông xuôi.

-Em có việc rồi. Gặp chị sau.

Cô nói xong thì không đợi chị trả lời mà lên xe phóng đi mất. Chị đứng đó nhìn theo như mất hồn cho đến khi cảm thấy cái giật nhẹ nơi ống tay áo mới nhớ đến tiểu bảo bối đứng kế bên. Châu Thi Vũ xoa đầu con gái rồi nắm tay bé vào nhà.

***

Châu Thi Vũ ngồi vào bàn làm việc nhưng lại chẳng thể nào tập trung khi tâm trí cứ thấp thoáng hình ảnh cuộc hội ngộ bất ngờ ban chiều. Em ấy trưởng thành hơn rất nhiều, chững chạc hơn và cũng lạnh lùng hơn. Không còn là đứa nhỏ suốt ngày quấn lấy chị nữa. Sau bao nhiêu năm gặp lại nhau cảm giác của chị vẫn như cũ. Gặp lại cô vừa mừng vừa sợ. Mừng vì rốt cuộc cô cũng trở về sau bao năm chị chờ đợi. Sợ vì không biết bây giờ đối với cô chị là gì. Nếu ngày xưa cả hai còn thân thiết chị đã không dám chắc vào đoạn tình cảm này. Thì bây giờ sau năm năm xa cách chị lấy gì để bảo đảm rằng cô còn chút vương vấn gì với chị. Với lại thái độ lúc gặp lại của cô đối với chị xa cách vô cùng, nói không chừng chỉ là chào xã giao cho phải phép.

Châu Thi Vũ mở lấy bức ảnh được mình nhét sâu trong bóp. Trong ảnh có hai cô gái bá vai nhau cười. Nụ cười trong trẻo không vương muộn phiền. Nụ cười chân thật không nhuốm màu thị phi, dối trá. Rất lâu rồi chị chưa được trông thấy nụ cười đó. Mỗi khi cười người đó sẽ lộ ra má lúm đồng tiền cùng hai cái má bánh bao. Nhìn vào thật muốn cắn một phát cho vào miệng. Châu Thi Vũ vuốt về bức ảnh nhìn về phía bàn học của tiểu bảo bối rồi bật cười khi nhớ đến lần đầu tiên chị gặp bé con. Vương Duệ Kỳ cũng mang trong mình một nụ cười tỏa sáng như người kia vậy. Đó là lý do chị bị bé con thu hút ngay lần đầu tiên khi gặp mặt. Chị giật mình bật cười nhớ về suy nghĩ của mình lúc ấy. Có khi nào bé con là con rơi của họ Vương kia không. Quả thật rất giống nhau. Hằng ngày có bé con bầu bạn Châu Thi Vũ cũng đỡ cô đơn và với bớt phần nào nỗi nhớ về cô.

Bên này Châu Thi Vũ thẫn thờ lạc vào đoạn kí ức xưa cũ thì phía bên kia tiểu bảo bối cũng bận rộn hí hoáy gì đó.

* Nhật kí của Duệ Kỳ*

Sao mama gặp lại Nhất Nhất mà cả hai hỏng vui vẻ gì hết. Lạ quá nha. Bình thường Duệ Kỳ với bạn Mã Ngọc Linh không gặp nhau một ngày chủ nhật thôi là thấy nhớ quá trời luôn. Người lớn khó hiểu thiệt.

Còn việc tại sao lúc nãy mà Duệ Kỳ nói chuyện với vào nhà Nhất Nhất á hả. Bởi vì Nhất Nhất có phải người lạ đâu. Duệ Kỳ biết Nhất Nhất lâu rồi nha chỉ là hôm nay mới biết tên với gặp người thật thôi. Còn chuyện vì sao mà Duệ Kỳ biết Nhất Nhất phải kể đến 2,3 tháng trước gì đó Duệ Kỳ cũng hông nhớ rõ nữa.

Chuyện là hôm đó Duệ Kỳ đòi ăn pizza mà mama hổng cho. Nói cái đó hông tốt cho sức khỏe, vậy là Duệ Kỳ ăn vạ, khóc lóc đủ kiểu mama mới mềm lòng đồng ý. Chú nhân viên giao pizza đến mama ra mở cửa rồi bảo Duệ Kỳ chạy vào lấy bóp tiền. Mà tại Duệ Kỳ vui quá nên lỡ tay làm rơi đồ tùm lum. Sợ chú nhân viên chờ lâu Duệ Kỳ chạy đem tiền ra trước. Xong rồi lúc trở vào mama mắng Duệ Kỳ vì cái tội láo táo. Oan ức quá nha là tại mama nhờ Duệ Kỳ mà. Đang nhặt lại đống đồ của mama thì trong đó rơi ra bức ảnh Duệ Kỳ tò mò cầm lên xem. Là mama với một chị gái nào đó xinh lắm. Duệ Kỳ hỏi mama thì mama bảo đó là một người quan trọng với mama lắm. Duệ Kỳ thấy tủi, Duệ Kỳ thấy buồn lắm.

-Người đó quan trọng hơn Duệ Kỳ luôn hả mama?

Duệ Kỳ hỏi vậy đó, rồi mama trả lời một câu làm Duệ Kỳ vui quá trời.

-Làm gì có. Với mama Duệ Kỳ là số một.

Đó thấy chưa Duệ Kỳ là số một trong lòng mama nha. Còn Nhất Nhất á hả bất quá chỉ là số hai thôi nha.

Chợt nhận ra đã không còn sớm Châu Thi Vũ cất bức ảnh vào chỗ cũ rồi lớn tiếng gọi.

-Duệ Kỳ! Trễ rồi, đánh răng rồi đi ngủ đi con.

-Dạ! Duệ Kỳ biết rồi.

Đang hí hoáy viết thì nghe tiếng Châu Thi Vũ gọi nên Vương Duệ Kỳ đóng lại cuốn sổ rồi chạy đi đánh răng để đi ngủ. Chắc sẽ có khối người thắc mắc tại sao mà Vương Duệ Kỳ mới tầm 5,6 tuổi mà có thể viết được nhật kí bao nhiêu là chữ thế kia phải không. Lầm rồi, lầm rồi, tiểu bảo bối không có viết nhật kí bình thường như người ta đâu nha. Là viết bằng chữ tượng hình siêu cấp được phát minh bởi Duệ Kỳ nên nếu mà mama của bé có trông thấy cũng chưa chắc đọc được.

***

Vương Dịch sau khi gặp Châu Thi Vũ trước cửa nhà liền một mạch lái xe đến thẳng công ty của họ Viên kia. Đứng trước văn phòng giám đốc gõ vài cái lấy lệ rồi lập tức đẩy cửa vào mà không đợi bên trong lên tiếng. Vương Dịch vừa bước vào cũng là lúc hai người bên trong giật mình buông nhau ra. Vương Dịch liếc mắt khinh bỉ họ Viên thì ra cậu ta bận không ra đón mình được là bận như thế này đây. Bận chim chuột với người yêu. Viên Nhất Kỳ hắng giọng chỉnh sửa lại trang phục cho cô gái cạnh mình rồi đá mắt sang Vương Dịch.

-Phép lịch sự để đâu. Cậu không biết gõ cửa à?

-Tôi có gõ nhưng cậu BẬN qua nên không nghe thấy thôi.

Vương Dịch cố tình nhấn mạnh từ bận mỉa mai Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ cười xoà rồi tìm cách đánh lạc hướng nếu không chị người yêu kế bên sẽ ngượng ngùng mà véo mất luôn miếng thịt bên hông của cô không chừng.

-Mới về đã tìm tôi. Nhớ tôi đến thế cơ à?

-Nhớ cái mông. Tôi đang muốn hỏi rõ cậu đây. Là cậu cố tình sắp xếp tôi ở cạnh nhà Châu Thi Vũ.

-Trùng hợp thôi mà. Làm gì phải căng thẳng thế.

-Có ma mới tin cậu. Ngày mai tôi đi tìm chỗ khác.

-Cậu lại tìm cách chạy trốn. Định hèn nhát đến bao giờ.

-Vậy cậu nghĩ tôi đủ can đảm để hằng ngày nhìn chị ấy hạnh phúc bên người khác àh. Bởi vì tôi biết mình không thể từ bỏ nên mới chọn cách trốn chạy.

-Sao em không thử một lần đối mặt đấu tranh cho tình cảm của mình. Cứ dốc hết lòng một lần dù cho có thất bại sau này cũng sẽ không hối hận. Vẫn hơn là bỏ lỡ vì sự hèn nhát của bản thân.

Người con gái kế bên Viên Nhất Kỳ im lặng từ đầu bất chợt lên tiếng. Vương Dịch nhìn Thẩm Mộng Dao thì thầm như nói với chính mình.

-Đấu tranh gì chứ. Em không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

-Châu Thi Vũ, Duệ Kỳ và cậu vừa đúng 3 người.

-Cậu nói vậy là ý gì?

-Là cậu ngốc thật hay cố tình giả ngốc vậy? Châu Thi Vũ vẫn đang "vườn không nhà trống" đó. Vương Duệ Kỳ chỉ là con nuôi thôi đồ ngốc ạ.

Mặt Vương Dịch thộn ra khó hiểu. Tại sao chị lại nhận nuôi cô bé kia, nhìn vào sẽ có rất nhiều người hiểu lầm.

-Cậu không thấy Vương Duệ Kỳ có nét giống mình àh?

-Ý cậu là...

-Thì vậy đó.

Đúng là lần đầu cô gặp đã thấy Vương Duệ Kỳ có gì đó rất quen thuộc. Con bé lại còn sở hữu cái má lúm y như cô. Cô có thể nghĩ là chị cũng có chút tình cảm với mình không nhỉ. Dù chỉ là một chút thôi cô cũng có chút động lực để tiến về phía chị. Năm năm trước cô đã từng thử úp mở hỏi chị về mối quan hệ của hai người. Câu trả lời của chị chính là: Hơn mức tình bạn nhưng lại chẳng phải tình yêu. Nó là một mối quan hệ lưng chừng, chẳng rõ ràng. Là mối quan hệ làm người ta cảm thấy mệt mỏi nhất.

Rồi cứ vậy cái mối quan hệ mập mờ kia tồn tại đến khi chị hẹn hò cùng Trần Phong. Cô ghen đến phát điên nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài vì tư cách để ghen cô lấy ở đâu. Một đứa em thân thiết ghen khi chị có người yêu sao. Vô lý quá chừng. Rồi cô phát hiện Trần Phong phản bội chị, cô nói cho chị biết nhưng chị lại không tin. Chị nghĩ cô vì ghen tị mà nghĩ xấu cho Trần Phong. Ngày ngày trông thấy chị bên tên kia cười nói cô rốt cuộc không chịu nổi mà chọn cách trốn chạy. Cô nghĩ rồi thời gian sẽ xoá nhoà tất cả nhưng có lẽ cô đã nhầm. Là do 5 năm quá ngắn để quên hay đoạn tình cảm này quá sâu đậm để có thể vứt bỏ. Cô có nên đấu tranh như lời Thẩm Mộng Dao nói.

Rảo bước trở về nhà cô đứng lặng trước cửa hồi lâu nhìn lên căn phòng sáng đèn nhà hàng xóm khẽ thở dài.

***

Chủ nhật hôm sau Viên Nhất Kỳ một hai đòi tổ chức tiệc chào đón Vương Dịch về nước. Mà mấy loại tiệc tùng thế này không thể thiếu bà chị thực thần Trần Vũ Tư. Mà Trần Vũ Tư ở đâu thì Tả Tịnh Viện ở đó. Còn có cả hai mẹ con Châu Thi Vũ cũng là do họ Viên kia mời nốt. Thành ra bữa tiệc bao gồm tất cả 7 người: Cặp đôi Hắc Miêu và Lương Trần Mỹ Tịnh, mẹ con Châu Thi Vũ và cô. Đây là bữa tiệc BBQ ngoài trời nên Vương Dịch, Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện phụ trách nướng thịt còn ba người còn lại thì phụ trách thức uống. Còn nhân vật thứ 7 tiểu bảo bối của Châu Thi Vũ thì suốt buổi cứ quấn lấy Vương Dịch hỏi này hỏi nọ. Riết rồi cô chỉ ậm ừ cho qua chứ không hơi sức nào mà trả lời nữa. Thấy con người kia dường như không chú ý mình nữa Vương Duệ Kỳ dậm chân đi đến chỗ Châu Thi Vũ đang nói chuyện với Thẩm Mộng Dao và Trần Vũ Tư. Không biết hai người kia nói gì mà Châu Thi Vũ đỏ cả mặt, thoáng thấy tiểu bảo bối Châu Thi Vũ liền nắm lấy má hỏi han. May quá cứu tinh của chị.

-Duệ Kỳ sao vậy? Con buồn ngủ à?

-Nhất Nhất ngó lơ Duệ Kỳ.

Trần Vũ Tư nghe vậy liền chen ngang trả lời Vương Duệ Kỳ.

-Nhất Nhất chỉ quan tâm mỗi mama của Duệ Kỳ thôi àh.

-Duệ Kỳ hông tin đâu?

Chợt Trần Vũ Tư bước lại nói gì đó với Vương Duệ Kỳ rồi con bé gật đầu bước lại chỗ Vương Dịch. Châu Thi Vũ nhìn Trần Vũ Tư đầy nghi ngờ.

-Cậu nói gì với con bé vậy.

-Có chuyện vui cậu cứ chờ xem đi.

Duệ Kỳ bé bỏng tiêu sái đi đến rồi hốt hoảng nói với Vương Dịch.

-Nhất Nhất àh! Mama bị thương rồi.

Vừa nghe thấy cô lập tức chạy về phía chị nắm vai chị xoay tới xoay lui. Chị không biết chuyện gì xảy ra cứ ngây ngốc đứng đó.

-Chị không sao chứ?

-Không...Không sao.

Nhìn qua chị một lượt đúng là không có gì xảy ra thật. Cô quay sang nhìn Vương Duệ Kỳ chất vấn thì bé bĩu môi quay sang chỗ khác. Đúng là Nhất Nhất chỉ quan tâm mỗi mama Châu Thi Vũ thôi. Chợt nhận ra vừa rồi mình có biểu hiện hơi thái quá cô gãi đầu quay về tiếp tục nướng thịt.

Mọi người ăn uống vui vẻ còn uống chút rượu thỉnh thoảng nhắc lại chuyện ngày xưa. Mấy chốc đã 11h Vương Duệ Kỳ lúc này đã híp mắt gật gù. Châu Thi Vũ xin về trước để cho bé con ngủ, vừa mới đứng lên thì Thẩm Mộng Dao kéo lại.

-Vương Dịch, em đưa hai mẹ con Châu Thi Vũ về đi.

Nói xong còn lấy chân đạp Viên Nhất Kỳ một cái. Họ Viên đau đến muốn chảy nước mắt cũng cắn răng hùa theo.

-Phải đó đêm khuya nguy hiểm.

-Mở cửa ra bước ba bước là đến nơi rồi đưa với chả tiễn. Cậu bị dở người àh họ Viên.

-Thời buổi nhiễu nhương. Bước ra đường một bước thôi là đã nguy hiểm rồi, huống hồ Châu Thi Vũ tỷ tỷ lại có bao nhiêu là xinh đẹp thế này.

-Không cần đâ..

Nhận thấy cô không có ý đưa mình về Châu Thi Vũ lên tiếng đỡ cô phải khó xử. Nhưng cô chợt ngắt ngang câu nói của chị.

-Em đưa chị về.

Nói xong cô quay sang đám người kia ra vẻ chán ghét xua đuổi.

-Tả Tịnh Viện chị cũng đưa Trần Vũ Tư về đi chị ấy không còn phân biệt nỗi đâu là chân giò đâu là tay chị rồi kìa.

Tả Tịnh Viện nhìn con người kế bên cứ nhè tay mình ra mà cạp lại còn lãi nhãi mấy câu vô nghĩa chỉ biết cười khổ. Rồi cô quay sang bà chị Thẩm Mộng Dao giọng nhẹ nhàng hơn một chút.

-Chị cũng đưa tên kia về đi. Hôm nay ăn trúng gì nói nhiều thế không biết.

Co đỡ lấy Vương Duệ Kỳ từ tay chị mở cửa đi trước chị lầm lũi theo sau. Sau khi đặt Vương Duệ Kỳ yên vị trên giường cô liền quay trở về nhà nhưng đột nhiên Châu Thi Vũ lên tiếng gọi.

-Vương Dịch!

Đã rất lâu rồi mới được nghe tên mình vang lên bằng cái giọng ngọt ngào của chị. Chị ngập ngừng hỏi cô.

-Em không giận chị chứ? Chuyện năm xưa.

Cô cười lắc đầu.

-Có gì để giận chứ. Em... có là gì của chị đâu.

-Không phải chị không tin em. Mà thật ra chị...chị...

Châu Thi Vũ ấp úng không biết giải thích thế nào. Năm xưa giữa chị và cô tồn tại mối quan hệ mập mờ đó, chị quyết định hẹn hò với Trần Phong để xác định rõ cảm giác của mình. Rồi chị nhận ra ở bên anh ta nhưng lúc nào cũng nhớ tới cô. Chị biết rốt cuộc tình cảm mình dành cho cô là gì rồi. Ngày hôm ấy khi cô nói với chị chuyện Trần Phong có người khác chị không quan tâm không phải là chị tin tưởng anh ta mà là thật sự chị không có tình cảm với anh ta. Chị tỏ ra khó chịu không phải vì nghi ngờ cô nghĩ xấu cho Trần Phong mà là chị cảm thấy khó chịu vì cô thực sự nghĩ chị yêu anh ta đến mù quáng vậy sao. Người chị thật sự yêu là cô cơ mà. Hay vốn dĩ vì cô không có chút tình cảm gì với chị nên cô không cảm nhận được. Nếu bây giờ chị thổ lộ tình cảm của mình cô có từ chối, liệu rằng sau khi nói ra sẽ hạnh phúc bên nhau hay cả gặp mặt cũng không thể nhìn nhau. Chị là sợ cô không có cùng cảm giác với mình, e rằng cô chỉ xem mình là một người chị không hơn không kém. Cứ như vậy mà cả hai bỏ lỡ nhau suốt 5 năm trời.

Năm năm cô đau khổ vẽ ra cảnh tượng chị vui vẻ bên người khác, cố trốn chạy để chối bỏ mối tình cô cho là đơn phương.

Năm năm chị dằn vặt chính mình vì hèn nhát mà bỏ lỡ cô.

Liệu rằng lần tương ngộ này sẽ lại bỏ lỡ nhau hay cùng nắm tay đi đến bến bờ hạnh phúc.

Châu Thi Vũ nhắm chặt mắt nói ra câu nói mà mình giấu chặt trong lòng suốt năm năm qua. Chị luôn nghĩ đến cảnh tượng ngày mà mình thốt ra câu nói này.

-Chị yêu em. Năm xưa là chị dùng Trần Phong để xác nhận tình cảm của mình. Chị không yêu anh ta. Chị không dám nói ra vì sợ em không có suy nghĩ như chị về đoạn tình cảm này. Chị định cứ như vậy mà ở bên em với danh nghĩa một người chị cũng được. Nhưng em lại đột ngột bỏ đi. Một lần liền đi đến năm năm trời. Suốt năm năm chị đã luôn ở đây chờ em trong nỗi dằn vặt, tự trách. Hôm nay chị lấy hết can đảm để nói ra cho dù kết quả thế nào chị cũng mãn nguyện.

Châu Thi Vũ lúc này hồi hộp câu đáp trả từ cô, chút hy vọng nhỏ nhoi rằng sự chờ đợi năm năm qua là không uổng phí. Cô trầm giọng lên tiếng.

-Mở mắt ra nhìn em.

Chị mở mắt nhìn vào cặp mắt sâu đối diện cảm tượng như tâm hồn mình xoáy sâu vào đó. Cô đưa tay vuốt lấy vài sợi tóc xoã trước trán chị.

-Em xin lỗi vì đã không nói ra tình cảm của mình sớm hơn. Em xin lỗi vì để chị phải hoang mang vô định giữa mối quan hệ này. Em xin lỗi vì đã biền biệt suốt năm năm để chị phải chờ đợi trong dằn vặt. Em xin lỗi.

Nói xong cô khẽ điểm lên trán chị một nụ hôn. Chị bỗng dưng bật khóc khiến cô lúng túng.

-Lần này chúng ta không bỏ lỡ nhau nữa.

-Phải. Không bỏ lỡ nữa. Sẽ bên nhau cả đời.

Nếu yêu ai đó hãy can đảm mà thổ lộ với người ta. Cái gì mà trở ngại, rồi cách ngăn, định kiến. Tất cả quên hết đi, hãy chỉ nghe theo lí lẽ con tim mình thôi. Hạnh phúc bản thân là do tự mình nắm lấy không nên trông chờ vào ai. Bỏ lỡ một lần biết đâu sẽ lỡ cả đời. Đâu mấy ai được may mắn như chị và cô. Thanh xuân ngắn ngủi tồn tại được bao nhiêu cái 5 năm chứ. Hãy nhân lúc còn trẻ, bản thân còn chút điên cuồng, ngông nghênh mà sống hết mình với cảm xúc thật của bản thân mình. Đừng để bản thân hay người mình yêu thương phải đau khổ chờ đợi trong dằn vặt.

Thanh xuân chỉ đến một lần hãy sống sao cho khi sau này nghĩ đến sẽ không phải dùng hai chữ:" Giá như".

***

Sáng hôm sau khi Vương Duệ Kỳ thức dậy xuống ăn sáng đã thấy Vương Dịch ở đó quấn quýt lấy mẹ mình. Vương Duệ Kỳ thấy lạ liền hỏi.

-Sao Nhất Nhất ở đây?

Vương Dịch trả lời như đúng rồi.

-Là do mama của Duệ Kỳ mời nha. Mà Duệ Kỳ không thích ăn sáng với Nhất Nhất hả?

-Có chứ. Càng đông càng vui mà.

Nhưng cái suy nghĩ càng đông càng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net