hanabi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ryujin,  đến đây nhanh nào"

karina nở nụ cười ngọt ngào, đầu ngón tay chị len vào kẽ ngón tay cô, sát khít thật chặt. ryujin chạy vội theo sau và đôi mắt cứ ngẩn theo bóng lưng cao gầy của người nọ, mái tóc đen dài của chị bay trong làn gió lạnh thoảng theo mùi hoa đào dịu nhẹ. khuôn mặt nhỏ chôn gọn trong lớp khăn len mà cô đã dành mấy đêm đan thành, đầu mũi ửng đỏ, đôi mắt quay lại đáp cô đầy vẻ say mê. shin ryujin vô thức nghĩ, có dành cả trái tim cho người này, cũng rất đáng

những con số trên màn hình led bắt đầu đảo ngược, karina ôm chầm lấy eo cô, cùng cất giọng hô vang. shin ryujin cười lớn, cô tựa vào vai chị, thủ thỉ lên vành tai người nọ

"em yêu chị lắm"

pháo hoa bắn lên, tỏa ra lấp lánh cả bầu trời đêm sôi động. tiếng pháo hoa lớn đến nỗi những câu chữ cũng không thể truyền đạt được người bên cạnh, mắt karina sáng lấp lánh, chăm chú ngước nhìn như một đứa trẻ. ryujin nén tiếng cười trong miệng, cô nhìn vào dòng người tấp nập quanh mình. trong dòng người chen chúc cùng nhau dõi theo pháo hoa, shin ryujin chạm mắt phải một người. hôm ấy đáng lẽ cô không nên làm thế, đáng lẽ cô chỉ nên nhìn vào duy nhất một mình chị, đáng lẽ cô không nên chú ý vào những thứ xung quanh, không, đáng lẽ cô không nên nhìn em, càng không được phép đáp lại đôi mắt màu nâu trà sáng rực như chất chứa cả một mùa hè ấy của em

không được

không được

ôi mối tình mà shin ryujin ước được chôn dưới mười hai tấc đất này

shin ryujin không nghe thấy tiếng pháo hoa nữa, cũng chẳng thể nhìn thấy gì lấp lánh hơn trên bầu trời kia, đôi bàn tay đang nắm chặt lấy cô bỗng sao lạnh buốt đến kì lạ. ryujin không dám thở mạnh, cảm giác chỉ cần có một thay đổi nhỏ trong cơ thể mình liền sẽ bị em nắm thóp lấy

"ryujin, oi shin ryujin, em làm sao thế?" karina chạm vào vai cô, khó hiểu không biết người yêu đã thấy gì mà thơ thẩn cả người nãy giờ. chưa kịp nói xong thì pháo hoa lại bắn lên lần hai, pháo hoa bắn liên tục, thắp sáng bầu trời như những bông hoa vào kì xuân nở rộ. karina hứng khởi nhìn theo, chị chắp hai tay lại cùng với bàn tay bé nhỏ của người yêu ở giữa, giống như cầu nguyện cho điều tốt lành sẽ đến với họ trong tương lai

shin yuna không né tránh cái nhìn của ryujin, em đáp nàng bằng một cái nhìn dịu dàng, như  những gì mà em vẫn luôn làm nhiều năm về trước, như cách mà em khiến shin ryujin mê mẩn mình đến phát điên. em biết rõ mà, dù gì giờ cô cũng đang phát điên lên lắm rồi

shin ryujin cảm nhận có gì đó đang trào lên trong cuống họng mình. mắt cô mờ đi, nhưng hình bóng em vẫn quá đỗi rõ ràng trong tâm trí. một giọt, hai giọt và rồi cô chẳng thể nào giấu nổi nữa, khóe môi ryujin run rẩy

làm ơn mau tắt pháo hoa đi

shin ryujin không chịu nổi được mất








mái tóc đỏ bồng bềnh của người nọ lẩn uất đi trong những bóng đen ép đến nghẹn thở, ryujin không nhìn thấy em nữa. giống như miệng vết thương bị ai đó làm cho bung chỉ, hở toét toàn máu và máu ứa trào ra, ryujin đau đớn ôm ngực trái, chỉ có thể điên cuồng chạy theo người đã trộm lấy mất trái tim cô, là linh hồn của cô

"ryujin, em đi đâu đấy"

karina giữ tay cô lại, đầu ngón tay xen kẽ vào nhau giờ sao mà chặt đến đau quá. shin ryujin giãy dụa buông tay chị, bàn tay bị nắm đến bỏng rát được buông thả rơi xuống tự do. ryujin thẫn thờ nhìn chị, sau đó lại nhìn vào dòng người hò reo tấp nập đối diện mình, cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu nở nụ cười đắng nuốt vào cuống họng. có trách thì trách bản thân lại ngốc nữa rồi

đồ đã mất có tìm lại cũng sẽ mất thêm lần nữa mà thôi


_________________





"nè shin ryujin, chị ổn không đó"

yuna chạy đến chỗ cô, ryujin khụy xuống nền đất lạnh, cả người lấm tấm vết bùn đất, mặt cô nhăn lại và khóe mắt trào trực như sắp khóc tới nơi. shin yuna lấy khăn từ trong túi áo ra, dịu dàng thấm nhẹ lên miệng vết thương của người lớn tuổi, xuýt xoa an ủi

"không sao đâu, em xử lí tụi con trai chết tiệt đó rồi. chị ryujin đừng bận tâm về chúng nó, chẳng qua thằng đấy thích chị nên gây sự tạo chú ý không thôi. đúng là một đám chẳng ra gì" yuna gạt nước mắt đã vì không kiềm nổi mà rơi xuống của cô "chị ryujin xinh vậy, ai mà chẳng thích"

shin ryujin khịt mũi, cô chăm chú nhìn em đang băng lại vết thương nơi đầu gối, giọng lí nhí nói

"vậy yuna có thích chị không?"

tiếng nổ lớn cùng lúc ấy phát ra, lấn át dễ dàng giọng nói của cô. pháo hoa bắn lên trên bầu trời, ở nơi xa tít đằng kia, chỉ có thể thấy được vệt sáng bay vút lên cao rồi bung tỏa như những ngôi sao nhỏ chìm vào giữa màn đêm. trong không gian tĩnh mịch chỉ còn có hai người họ và tiếng pháo hoa vang xa kéo dài không rõ điểm dừng, dù gì thì con đường chỗ họ cũng chỉ là một bãi đất trống chẳng phải địa điểm vui chơi gì cho cam. ấy vậy mà người nhỏ tuổi vẫn chăm chú ngước nhìn theo đốm sáng đó, ánh mắt em lấp lánh bày tỏ sự thích thú

"chị xin lỗi, vì chị mà em không đến được địa điểm xem pháo hoa rõ hơn" ryujin cúi gầm mặt, đầu ngón tay vì lo lắng mà di di vào nhau

"sao đâu, từ đây cũng đã thấy được pháo hoa mà" yuna nhìn chị bật cười

"với lại em thấy xem cùng chị vui hơn nhiều"

shin yuna ngồi bệt dưới đất bên cạnh cô, khoanh chân ngoan ngoãn giống như thể hai người đang có buổi cắm trại bên ngoài. yuna nhìn bầu trời, còn ryujin thì say mê nhìn em, ryujin nghe thấy tiếng lồng ngực mình rộn ràng hẳn lên, hình như nó đã lấn át cả tiếng pháo hoa từ lúc nào chẳng hay, pháo hoa hay bất cứ thứ gì cũng không thể vào tâm trí của ryujin được nữa. em của cô lấp lánh và toả sáng hơn cả thế rất nhiều

"yuna"

"sao vậy chị?"

"pháo hoa hết rồi"

và shin ryujin tiến lại gần, chồm lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng hé mở của em. bờ môi mềm mại của người nhỏ tuổi khiến ryujin run rẩy, thứ lí trí cuối cùng của ryujin khuyên cô hãy chạy trốn ngay đi, trước khi còn có thể cứu vãn. nhưng đôi tay mát lạnh của người nọ đã siết chặt lại, kéo lí trí cuối cùng của cô xuống vũng vầy. đầu lưỡi của em tiến vào sâu hơn, đùa nghịch day dưa đòi hỏi được chú ý trong khi các cơ quan của cô đã cứng đờ

"cảm ơn vì đã bày tỏ. em cũng thích chị nhiều lắm đấy"

"chị ryujin"

hỏng thật,

hình như cô đã bị em nuốt chửng thật rồi


__________





"chị ryujin"

"sao"

"đề nghị chị đừng cản trở sự nghiệp học hành của em"

"đâu"

"làm gì có cản trở gì đâu"

ryujin nói nhưng tay thì ôm chặt eo em và môi thì dính chặt cổ em. yuna thở dài, đưa tay đẩy gọng kính trở lại vì đỉnh đầu ai đó cứ liên tục cọ quậy trước mặt, em để cô nằm gọn trong lòng còn bản thân thì chăm chú với đống flashcard chi chít chữ và rải lộn xộn quanh giường bởi ai đó không chịu để yên em ngồi ở bàn học

"em học giỏi rồi mà"

"trường ở seoul còn hơn thế nữa" yuna day trán, bộ dạng tràn đầy sự mệt mỏi "ngoan nào ryujin, em không tập trung được"

không gian căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng lật sách và giọng nói lẩm bẩm trong miệng của shin yuna. ryujin vẫn chôn cả mặt vào trong lồng ngực em, dường như không có dấu hiệu sẽ đổi tư thế, đầu ngón tay yuna vuốt ve nhẹ tấm lưng cô, nghịch ngợm những lọm tóc ngắn đến dựng lên. ryujin chỉ thật sự để yên em khi cô chọn đánh giấc ngủ

"em thật sự phải lên seoul à?" ryujin nói, giọng trầm lắng

"vâng, dù gì thì bố mẹ cũng quyết định rồi"

"cấp ba học ở đâu mà chẳng giống nhau, sao phải lên đó chứ.."

và yuna trông thấy vai ryujin run nhẹ lên, ngực em bắt đầu ướt vì giọt nước mắt của ai đó. bàn tay yuna buông thả, em chọn lờ đi cảm xúc của cô, cũng như đang dần vứt bỏ đi cảm xúc mà chính em nghĩ rằng không nên giữ nữa

"đừng bỏ chị, chị không thể sống thiếu nổi em đâu"

"chị vẫn sẽ sống tốt thôi, chị ryujin" yuna kéo khuôn mặt đỏ bừng lên vì khóc của cô đối diện mình

yuna nói gì đó, nhưng ryujin không tài nào nghe rõ bất kì chữ gì phát ra từ trong miệng em. cô chỉ nhớ hôm đó cô đã cắn vào môi em đến bật máu, đã xé tan chiếc áo trắng sơ mi mà em đang mặc, thấy bàn tay mình đã cấu rách làn da trắng mềm của em. cảm giác mặn chát nơi đầu môi, vị tanh nồng của máu và khuôn mặt nhìn cô đầy vẻ thương xót đó

"dừng lại đi thôi, shin ryujin"

____________

"dừng lại ngay, shin ryujin!"

karina hét toáng lên khi trông thấy cô đi sát gần vào toa tàu đang chạy. chị bỏ dở que kẹo bông dưới nền đất, lao đến bắt chặt cổ tay cô lại, chị ôm cô vào lòng, giọng nói run rẩy trách móc

"hôm nay em làm sao vậy, làm ơn ryujin hãy nói cho chị biết. đừng làm chị sợ như thế"

và ryujin nghe thấy tiếng khóc thút thít của chị bên tai mình. cảm giác tội lỗi dâng lên, những điều xấu xa cứ liên tục cắn xé lồng ngực cô không tài nào buông tha. ryujin ôm chặt chị, miệng liên tục xin lỗi trong tiếng nấc nghẹn. tiếng đoàn tàu thé lên đinh tai nhức óc, còi đèn, biển cảnh báo và tiếng khóc vang lên không ngừng trong đêm tối

lúc ấy dù chẳng có bất kì hình bóng của em, ấy thế mà cô vẫn vô thức nhìn ra shin yuna ở trên đoàn tàu kia. vẫn là cái nhìn quá đỗi dịu dàng đó, nhìn cô bằng vẻ say mê như thể trong mắt em cô là duy nhất đấy, từ lúc nào đã lặn qua hầm mà đi mất hút. cuối cũng cũng chỉ còn lại dáng vẻ khóc lóc đến yếu ớt của shin ryujin. pháo hoa lấp lánh và toả sáng giữa bầu trời đêm hôm ấy suy cho cùng cũng chỉ là cái chớp nhoáng thoáng qua, khi những đốm sáng vụt tắt, màn đêm đọng lại là một màu tối đến nhàm chán

hết thật rồi, chẳng còn gì để ngắm nữa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net