CHƯƠNG 14: THÔN GIÀU CÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 14: THÔN GIÀU CÓ

Tối.

-Alo,mày vào chưa?

Đang rửa bát thì nghe tiếng điện thoại thằng Nam gọi.

-Gọi cái ...,tao đang rửa bát,xog tao vào.

-Nhanh lên mày,lề mề ông già vậy.

-Cái... biến,tao vào giờ đây,cũng phải xong đâu đấy mới vào được chứ.

-Ừ thế nhá,vào nhanh mẹ lên,chờ sốt hết cả ruột,không phải mày cầu giấy nhiệm vụ thì tao làm trước cho xong.

-Kêu ca cái shit.

Nói rồi tôi cúp máy cái rụp mặc kệ nó bên kê la om sòm.

Hôm nay,bố mẹ tôi đi vắng,đã thế con em lại không chịu nấu cơm,thành ra cả nấu cơm lẫn rửa bát vào tay,mệt bơ phờ ra mà con nhỏ nó còn đứng ngoài trêu tức cho được,đánh thì không đánh được,đánh nó nó về nó hớt bố có bốc cám,mà chửi thì mỏi mồm.

Haiz.

Xog đâu đấy thì cũng hơn 8h,thảo nào thằng Nam nó gọi.

Đến phía tây thành,chỗ hôm qua out game,chỉ thấy thằng Nam đứng đó chờ,còn k thấy Tiểu Vân đâu,đang định thắc mắc thì thằng Nam đã cướp lời:

-Không cần hỏi nữ thần của mày đâu,nàng thấy mày chưa đến nên đi nói đi ra ngoài tí rồi.

Tôi đành vỗ trán cái bộp,không còn gì để nói,chưa kịp hỏi nó đã trả lời rồi.

Đứng đợi một lúc thì Tiểu Vân quay lại.

Nói thật,nếu mà cứ mỗi lần gặp lại cô ấy,tim tôi như ngừng đập thì thôi tôi xác định khỏi cần chơi game nữa,đứng nhìn luôn cho xong.

Chết liên tục sao chơi tiếp được.

Đồng đội đã tập hợp đầy đủ,ba người bước nhanh ra cửa thành làm nốt nhiệm vụ ngày hôm qua,với 12 con Ma Rơm nữa,là cả một vấn đề.Cũng may là bây giờ toàn bộ đã lên lv 2 nên khả năng gây sát thương cũng cao hơn cấp trước,mặc dù có mỗi thằng Nam,còn tôi với Tiểu Vân thì ...vẫn như cũ.

Tôi đứng đầu đỡ đòn,thằng Nam lao ra sau tấn công,lên xuống nhịp nhàng.Đánh quái lv1 ban đầu này,đối với 2 thằng chúng tôi đã không còn gì nan giải nữa,chỉ cần tránh được chiêu vung đao mạnh nhất của nó là được,còn mỗi lần nó chém thì tôi có thể cản trở tạm thời với chiếc khiên.

Từng con nhẹ nhàng bị hạ gục,đừng cục vàng được tiểu vân nhặt,cùng với những vật phẩm nó rớt trước khi chết.Giết khi nào hết ma na rồi lại nghỉ,trong thời gian nghỉ tôi với thằng Nam ngồi chém gió với nhau,còn Tiểu Vân hơi ít nói nên cũng chỉ ngồi bên cạnh nghe rồi cười.

Thế nhưng chỉ với nụ cười nhẹ nhàng của tiên nữ thôi cũng đủ làm bao chàng xao xuyến.

Cứ thế,cứ giét rồi lại nghỉ,nghỉ xong lại giết.

Hơn một giờ đồng hồ sau,nhiệm vụ của tướng quân giao cho đã hoàn thành,mà thanh kinh nghiệm của tôi đã lên tới hơn 80%,còn chút xíu nữa là tăng cấp 3.

Chút xíu thế thôi nhưng cũng ít phải hơn chục con Ma Rơm mới lên.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi thì về trả lấy phần thưởng thôi,thời gian về trả nhiệm vụ cũng không đáng bao nhiêu thời gian.

*************

Phủ tướng quân.

-Đã làm xong nhiệm vụ ta giao,tốt lắm,số lượng quái Ma Rơm đang giảm bớt,cuộc sống của người dân sẽ thoải mãi hơn,không còn nơm nớp lo sợ nữa.Đây là phần thưởng của các người.

Tướng quân Tôn Huyền cười nói sau khi nhận danh sách nhiệm vụ chúng tôi dâng lên.

-CHÚC MỪNG ĐỘI NGŨ CỦA BẠN ĐÃ HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ CỦA TƯỚNG QUÂN TÔN HUYỀN GIAO PHÓ.

Một thông báo hiện lên trước mặt,kèm theo sau đó là một đống các hạt xanh vàng bay vào người nhóm chúng tôi,điểm kinh nghiệm dần dần được nâng cao.

Một ánh sáng chói lòa bao phủ ba người,đánh dấu sự tăng tiến tiếp theo cho đội ngũ.

Nhóm chúng tôi chính thức bước vào lv 3.

Lại được thêm một điểm cộng,thế nhưng vẫn như cũ,tôi để đó chưa động vào,theo như đồn đãi trên mạng sau khi có người đạt tới mốc lv5,thì từ đó sẽ thăng chuyển qua một cộc mốc mới,tới lúc đó sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.

................

-Cấp báo,cấp báo.

Chưa kịp hưởng thụ sảng khoái khi lên cấp thì một tiếng hô vang lên ngoài sân.

-Thưa tướng quân,có cấp báo từ trưởng lão.

Đoàn người theo chân tướng quân ra ngoài xem tình hình ,không biết có sự việc gì lại gấp gáp như vậy.

Ngoài sân đang quỳ một người lính,người đang bê bết máu,vết thương chi chít,nhìn rõ là thảm hại.Trên tay đang nâng một cuộn thư bằng gỗ được buộc chặt.

Tôi cũng phải phục những người thiết kế ra game nảy,rõ ràng,thật tới từng chi tiết.

Tướng quân Tôn Huyền sau khi đọc xog bức thư thì nhíu mày,những nếp nhăn trên trán lộ rõ,chứng tỏ có sự việc gì đó quan trọng.

Tiếp đoạn,tướng quân lại nhìn qua nhóm chúng tôi rồi nói:

-Phía đông thành,có một nhóm dân vừa bị tấn công,đội ngũ các ngươi vừa vặn ở đây,tiện thể chạy qua đó gặp trưởng lão Hoàng Lão Đầu xem có nhiệm vụ gì giao phó hay không.

Nói đoạn,tướng quân Tôn Huyền đưa cho chúng tôi một cuộn tre rồi quay người bước vào trong.

Đây là nhiệm vụ tiếp theo sao,hoàn cảnh cũng quá gắn kết đi,không biết các nhóm khác thì nhiệm vụ được phân phó như thế nào.

-Rõ.

Tôi đáp lời,quay người rời khỏi phủ.

Nhiệm vụ tiếp theo sau khi lên cấp 3 của chúng tôi tiếp theo sẽ là ở phía đông thành,thế nên phải đi qua đó xem sét.

Mà cũng thật ảo diệu đi,tướng quân giao đi qua phía đông gặp trưởng lão,mà lại không cho biết địa chỉ cụ thể của trưởng lão ở đâu thì làm sao gặp,đúng đánh đố nhau mà.Thôi thì cứ đành đi tiếp tới cổng phía đông rồi tính.

Phía đông thành so với các phía khác tấp nập không kém,người chơi lầm lũ kết thành đoàn đội,đi ra đi vào,mắt nhìn đếm không biết bao giờ mới hết.

Tới được phía đông rồi,mà nhiệm vụ không nói tiếp nhiệm vụ chỗ nào chỉ đành phải tự đi hỏi han địa chỉ thôi,mà người biết rõ thì chỉ có người triều đình rồi.

Tôi bước chân tới chỗ nào hai người lính gác cổng,thế nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị đuổi đi:

-Mấy vị,phía bắc thành đang xảy ra bị quái vật tấm công,nếu muốn an ổn thì đi qua cổng khác,noi này hiện tại đang nguy hiểm.

Nghe tới đây rồi thì lsao quay về được nữa.

-Chúng tôi được tướng quân Tôn Huyền giao nhiệm vụ qua đây giúp đỡ mọi người đánh đuổi quái vật.

Nói rồi,tôi đưa cho người lính cuộn tre mà tướng quân đã đưa,tôi cũng không biết bên trong viết cái gì,không mở ra được thì sao đọc.

Một trong hai người lính gác cổng đọc qua cuộn tre thì gật đầu:

-Mấy người các ngươi đã tới thì tốt rồi,hiện tại qua thôn phía dưới gặp trưởng lão thôn xem có giúp đỡ được gì không.

Nói đoạn trả lại cuộn tre cho chúng tôi rồi không nói gì nữa,ý muốn tiễn khách đây mà.

Thôn phía dưới là " Thôn Giàu Có",tôi cũng chả biết tại sao lại đặt ra cái tên nghe lạ lùng như thế,giàu có là tên nó như thế hay ý là giàu có nên mới có tên giàu có.

Chúng tôi theo hướng dẫn của bản đồ,bước chân tới phía " Thôn Giàu Có " đó.

Nhưng mới bước chân tới cổng thôn thôi,đã thấy không khí tan thương hiện ra rồi,khắp nơi là giấy trắng,tờ tiền,tiếng khóc lóc om sòm cả thôn,tiếng trẻ con,phụ nữ kêu gào thảm thiết.

Thật đúng là đau buồn a.

Bước chân chậm chạp tiến vào thôn,nói thật chứ,một hai người chết thì không nói,ở đây lại đèn giấy khắp mọi nơi,chứng tỏ số người chết là không ít.

Ở giữa thôn tụ tập đám người,nhưng hầu như là người già,trẻ con,phụ nữ là chính.

Kế đó là một loạt các hòm quan tài xếp lần lượt,đếm xơ xơ cũng hơn chục cái.

Nhóm chúng tôi tạm thời không thể phá vỡ không khí đau thương này được nên cũng đành đứng quan sát bên ngoài mà thôi.

Một lúc lâu sau đó,hàng người mới lần lượt đưa những chiếc quan tài này đi cất,mà những tiếng khóc tang thương càng ngày càng to.

Người thân ra đi không hẹn ngày gặp lại,ai mà chả đau buồn.

Thàng Nam tính tình bộc trực,thẳng thắn,tức giận giẫm chân huỳnh huỵch,tôi đành phải giữ nó im lặng,còn Tiểu Vân thì đã rơm rớm nước mắt rồi.

Thật sự là quá chân thật mà,thật không có một khuyết điểm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net