CHƯƠNG 17 : TIÊU DIỆT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                     CHƯƠNG 17 : TIÊU DIỆT

Cái nào cũng có mặt lợi mặt hại của nó,ví dụ như bạn thiên về tấn công thì sẽ yếu về phòng thù,còn thiên về phòng thủ thì sức tấn công sẽ giảm bớt.

Bây giờ tôi cũng vậy,khi người khác dùng kiếm,sẽ cộng thiên về tấn công vật lí,nhưng tôi lại cộng về tấn công phép thuật,một khi năng lượng của tôi hết,thì sẽ dẫn tới phải tấn công cơ bản,nhưng lượng sát thương cơ bản của tôi lại thấp thôi rồi. Khi đó,không khác nào gãi ngứa cho nó cả,nhưng đã chấp nhận đi trên con đường này thì phải dám đối mặt với nó.

Khi lượng sát thương của tôi được nâng lên tới 50,cộng thêm trợ giúp của thằng Nam thì trong vòng 15 giây có thể thừa sức giết chết một hoặc hai con Ma Rơm là điều có thể.

Điều quan trọng bây giờ là tìm cách tới gần mà không bị phát hiện,khi đó tấn công sẽ gây ra được hiệu quả bất ngờ.

Bây giờ trời đang đổ về đêm,ánh sáng mặt trời đã tắt hẳn,chỉ còn lại ánh trăng nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ lá,tiếng côn trùng vang lên trong đêm phá tan bầu không khí im ắng đến rùng mình.

Bóng đêm cũng là đồng minh vững chắc giúp chúng tôi tiến tới giành thắng lợi.

Cẩn thận,nhẹ nhàng từng chút một,di chuyển qua từng gốc cây,áp sát vị trí ngày càng gần.

Xoạt!

Chết cha!

Nhìn xuống dưới chân,xuất phát ra từ vị trí thằng Nam,chân nó đạp phải hòn đá,khiến nó lăn tới gần vị trí của nhóm quái vật đang đứng.

Hửm!

Cả đàn quay qua chỗ tụi tôi đang đứng mà nhìn.

Thằng Nam cũng phải gãi đầu cười trừ.

Ngoài dự liệu,đúng ra chúng tôi tính áp sát gần thêm chút nữa sẽ tấn công chớp nhoáng,nhưng giờ vị trí đã lộ thì đành phải tấn công.

-Uhggggggggggg...

Cả đàn Ma Rơm lao về phía chúng tôi mà tấn công.

-Tiểu Vân!

Tôi ra hiệu cho Tiểu Vân sử dụng luôn skill của cô ấy.

Tiểu Vân tiến lên trước mặt đám quái,miệng lẩm bẩm chú ngữ.

-Lên.

Tiểu Vân hét một tiếng,một ánh sáng chói lòa từ cây gậy chiếu thẳng vào đám quái,chúng tôi nhắm mắt còn cảm thấy nhức nhối nói gì tới bọn quái.

-Lên nhanh đi mọi người.

Sau khi Tiểu Vân tung ra skill vào bọn quái,khiến cả đám lâm vào la hét om sòm,thế nhưng trong đó không có xuất hiện con thủ lĩnh.

Ngoài dự liệu,thế nhưng không chiến không được. Tôi và thằng Nam chọn con Ma Rơm gần nhất mà giết.

-Nhất Kiếm.

-Lang Nha Thương.

Không con thời gian cho thằng Nam vòng ra phía sau để tấn công,hai người chúng tôi tiến thẳng tới trước người con Ma Rơm bị nhắm trúng mà ra đòn.

Đúng như tôi tính toán,mỗi người chỉ cần ra hai đòn tấn công bằng skill là con Ma Rơm bị hạ gục,thời gian tính toán chỉ cần hơn 10 giây,còn lại gần 5 giây chạy trốn.

Vơ vội số vàng rớt xuống,nhóm chúng tôi lao ra ngoài bất kể ra sao.

Giết được 1 con Ma Rơm,tuy không nhiều nhưng kiếm tha đồ cũng có ngày đầy tổ.

Gần 10 lần kiểu gì chả giết được một con.

Thế nhưng điều khiến tôi thấy lạ là con " Độc Nhãn Quỳ " lại không xuất hiện trong đội ngũ tấn công.

Đúng!

Là " Độc Nhãn Quỳ" chứ không phải là "Tiểu Độc Nhãn Quỷ" nữa. Những con mà có chữ Tiểu trong tên là những con bình thường trong đàn,sẽ tấn công sẽ yếu,còn con này là thủ lĩnh do đó chữ Tiểu sẽ không còn nữa.

Mặc kệ nó làm gì hay xảy ra điều gì khiến nó không xuất hiện,thế nhưng theo tính toán thì chúng tôi đã thành công,mà điều trợ giúp lớn nhất là Tiểu Vân,không có cô ấy thì quả thật muốn hoàn thành nhiệm vụ này rất khó.

Khác nhau giữa người chơi và quái hệ thống là " trí tuệ".

Nếu như là gặp phải người chơi thì làm sao chúng tôi có thể dùng kế sách này liên tiếp được,thế nhưng hết lần này tới lần khác đây lại là quái hệ thống,không có tí thông minh nào mà chỉ có biết hoạt động theo hệ thống sắp đặt trước.

Cứ thế,mỗi lần chuẩn bị tấn công là chúng tôi lại nhẹ nhàng áp sát,len loi qua bóng đêm,lần này chúng tôi cẩn thận hơn không để bị phát hiện ra như lần trước. Thế cho nên lần tấn công này không bị " loạn " như trước .

Trên đời làm việc không có cái gì là thẳng tắp cả,như lúc này nhóm chúng tôi cũng vậy.

Giết chán chê mê mỏi rồi,lần này tấn công là chỉ còn 2 con Ma Rơm nữa là có thể đánh được con thủ lĩnh nhóm.

Vẫn ngỡ rằng con thủ lĩnh sẽ không can thiệp vào trận đấy giống như lần trước,thế nhưng sau khi vừa tiêu diệt được con Ma Rơm xong,cũng là lúc mà skill của Tiểu Vân hết hiệu lực,chúng tôi chuẩn bị cuốn gói mà chạy thì con "Độc Nhãn Quỷ" lại động.

-Grao..............

Nó gầm lên giận dữ,giống như có ai đó đánh cắp mất thứ gì đó quan trong của nó vậy.

Sau khi nó gầm giận dữ,hai cánh tay to quá khổ đập huỳnh huỵch vào ngực dường như muốn chứng tỏ sức manh khủng bố của nó vậy.

Hai tay to như hay cột nhà của nó vác một hòn đánh tảng to như chiếc xe ô tô con ném về phía chúng tôi.

Từ lúc phát hiện ra con thủ lĩnh động cho tới khi nó ném hòn đá tảng về phía chúng tôi cũng chưa tới mấy giây thời gian,thử hỏi làm sao chúng tôi phản ứng cho kịp.

Mà vị trí hòn đá rơi xuống,lại là phía của Tiểu Vân nữa.

Không kịp nghĩ ngợi,tôi bổ nhào về phía cô ấy,dùng hai tay nắm chặt cái khiên ráng sức đỡ tảng đá cho bằng được,ngoài cách này ra còn làm được gì khác.

Bành!Rầm.

Lực va chạm khủng bố không thể đỡ nổi khiến tôi đập thẳng vào thân cây gần đó,không những thế còn khiến thân cây đó nứt ra một đường rõ dài.

Còn chiếc khiên của tôi thì cũng theo đó mà vỡ thành mấy mảnh.

Còn thanh máu của tôi thì đang tụt dốc một cách không phanh.

Quá khủng bố rồi,chỉ một phát ném mà đã khiến cho tôi đang trên bờ vực sống chết.

-Nhanh....hồi màu....

Tay chân hiện giờ đang run lẩy bẩy,không thể cử động,đành phải lấy hết sức mà gọi Tiểu Vân,lấy cho tôi uống lộ hồi máu,may ra có thể cầm cự được một chút.

Còn về phía thằng Nam ,sau khi thấy tôi dính đòn nặng như vậy,cũng không còn tâm trí nào mà thu hoạch vật phẩm mà quái đánh rớt,bỏ rơi hai con Ma Rơm vừa kịp tỉnh lại sao thời gian choáng váng.

Cũng may là hai con Ma Rơm đó chạy chậm,nếu không thì với mình thằng Nam muốn thoát khỏi cũng có chút chậm chạp.

Sau khi uống cạn một lọ máu,thanh máu của tôi vẫn tụt xuống liên tục,vừa tụt lại có một lượng máu được bổ xung vào đó.

Thế nhưng làm gì có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy. Ngoài kia con thủ lĩnh vẫn đang gào thét liên hồi.

Thằng Nam đành phải vác tôi chạy tức tốc tránh xảy ra án mạng.

-Lên.

Tiểu Vân lại sử dụng skill ánh sáng,tạm thời làm chói mắt đám quái vật lại,thế nhưng lúc này nào có sử dụng được lâu,năng lượng tiêu hao đã hết,mà bổ xung vào thì chậm chạp,cũng chỉ có tác dụng trong 1 2 giây nhất định.

Thời gian chỉ cầm hơi được trong giây lát mà thôi,đâu thể giúp chúng tôi thoát khỏi tình trạng nghiêm trọng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net