CHƯƠNG 33 : LẠI GẶP THỦ LĨNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 33 : LẠI GẶP THỦ LĨNH

Đối với lv 4, thì Chồn Tinh Vàng thì gọi là đối thủ khó nhằn, thế nhưng khi lên tới lv5 thì khác, đúng, rất khác là đằng khác, chúng chỉ như những cột bia cho chúng tôi xả skill ra mà giết rồi lượm vàng, chưa thấy cái gì dễ dàng hơn thế nữa.

Quả thật, bây giờ có cho chui ra 3 4 con chúng tôi cũng giải quyết chúng một cách dễ dàng. Chứ chém rồi làm chậm, làm chậm lại chém. Trong 5 giây cứ chém liên tục , hết lại bật, cho dù tốn năng lượng một chút đã sao. Khi lên tới lv 5 thì lượng ma na của tôi đã len tới 500 năng lượng rồi, dùng skill tẹt ga không sợ hết.

Nói là tới bao nhiêu cũng cân hết!.

Nhóm cứ vậy mà tiến tới thôi, chả phải ngại ngần bất cứ điều gì xảy ra trước mắt cả, thời gian bây giờ giống như khi đang đi chơi vậy.

Đông thì tôi dùng Băng Phong Quyết, còn có một con thì dùng Lôi Hổ Quyết. Xoay chuyển skill bây giờ của tôi đã đạt tới trạng thái tự nhiên rồi, không còn ấm ớ như lúc mới học nữa.

Đúng là người xưa có câu "có sức mạnh mà không có tốc độ thì cũng bằng bỏ, mà có tốc độ mà bị giam cầm thì cũng vứt" .

Tôi cũng chả biết câu trên của tôi nói có đúng không nữa, nhớ mang máng là thế. Mà thôi mặc kệ chả quan tâm tới nó, tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng lựa chọn của tôi là rất chính xác.

Thế nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, cứ ung dung xông pha bóng tối kiểu gì cũng bị ma dọa.

Đúng thế, buổi tối là thánh địa của loài ẩn nấp, nhất là lũ Chồn Tinh Vàng.

Lúc trước chúng tôi cứ theo hướng đông mà đi tới, cũng không biết là có đi thằng không hay là xiên vẹo gì không biết. Tôi chỉ biết bây giờ trước mắt tôi đang đứng là một bầy hàng chục con quái.

Từ Ma Rơm cho tới Tiểu Độc Nhãn Quỷ, kể cả Chồn Tinh Vàng cũng có nốt.

Tính sơ sơ cũng phải 12 con.

Móa! Đi lạc nhầm đường rồi!

- Xin Lỗi các anh, tụi em đi nhầm đường .

Tôi chắp tay xin lỗi rồi ra hiệu mọi người lùi về sau chuẩn bị chuồn, không chuồn là có khi bỏ mạng chứ chả chơi.

Thế nhưng ngoài đự đoán của chúng tôi, là đám quái này không hề tấn công chúng tôi mà nhìn chằm chằm về một hướng, chúng coi chúng tôi như lũ kiến, đến nhìn cũng chả thèm nhìn.

Rầm! Rầm! Roẹt! Roẹt!

Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, kèm theo đó là tiếng sấm chớp đì đùng.

Giống như là đang có đnáh nhau ở đâu đó.

Mà những tiếng nổ kia chắc hẳn là do một pháp sư gây ra.

Chúc tôi nép vào góc, men theo bóng tối tới gần chỗ phát ra âm thanh đó.

Đó là một cái hang động tầm trung, ngoài cửa hang là một con quái và một nhóm người đang đnáh nhau.

- Chồn Tinh Thủ Lĩnh.

Thằng Nam há hốc mồm lên kinh ngạc, mà tôi với Tiểu Vân cũng chả kém.

Thảo nào nhóm quái kia tụ tập ở đây đông thế, hóa ra là ở đây có một con thủ lĩnh, thế nhưng lại bị nhóm người khác vây đánh.

Nhóm kia cũng can đảm gớm, dám ra tay đánh nhau với con thủ lĩnh giữa đám quái.

Thằng Nam tính xông vào giữa cuộc chiến bị tôi lôi lại, hơi đâu mà dây vào đó, khác nào đâm đầu vào rọ tự sát chứ.

Điều quan trọng bây giờ là chờ! Nếu nhóm kia tiêu diệt được con thủ lĩnh thì cũng thôi, còn nếu không thì rõ ràng là chúng tôi ngư ông đắc lợi rồi.

Thế nhưng phần thắng của bọn họ là con số rất nhỏ.

Tôi quán quả không sai mà, chưa đầy 1 phút sau, cuộc chiến đã ngã ngũ, phần thắng tất nhiên là nghiêng về phía con thủ lĩnh kia rồi.

Mặc dù bên nhóm kia có 4 người, một kiếm sĩ, một đại đao, 1 pháp sư và một cung thủ thế nhưng sức tấn công của bọn họ khác nào đánh vào cục bông gòn, không khiên cho con thu lĩnh Chồn Tinh kia mất tí máu nào, mà mỗi lần con thủ lĩnh tấn công là một lần có một người thương nặng. Thực ra chỉ có mỗi tên pháp sư là có tí sức mạnh, tấn công được một chút thế nhưng cũng chỉ giữ chân được một chút mà thôi.

Bây giờ khác nào nghiêng về một phía. Nếu chúng tôi mà không xuất hiện thì nhóm kia chắc chắn sẽ bỏ mạng ít nhất một nửa.

- Lên chứ!

Tôi nhìn về phía Tiểu Vân và thằng Nam, nháy mắt giống như đã đến giờ làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Người anh hùng lúc nào xuất hiện cũng phải là lúc nguy hiểm nhất, như thế mới để lại ấn tượng nhất.

Trong trường hợp này cũng vậy, nếu chúng tôi mà xuất hiện sớm, kiểu gì cũng bị cho là cướp công, thế nên phải lựa thời cơ, mà bây giờ là thích hợp nhất.

- Các vị , có cần giúp đỡ chăng.

Tôi ra hiệu cho thằng Nam lên trước lớn tiếng hô.

Đúng theo dự tính, nhóm bọn họ thấy chúng tôi như vớt được tấm phao giữa biển vậy.

Đó là tôi thông qua ánh mắt đa số người trong số họ mà nghĩ ra thôi.

Thế nhưng có 1 người vẫn có ánh mắt khác nhìn chúng tôi, đó là người cầm đại đao.

Tôi để ý anh ta chắc là thủ lĩnh của nhóm này, bởi vì mọi người hầu như nghe theo anh ta điều khiển.

- Chúng tôi không cần giúp đỡ, tự chúng tôi lo được.

- A, mạnh miệng ghê nha.

Thằng Nam nghe thấy thế bĩu môi khinh bỉ.

Quả đúng như dự đoán, thằng cha này suy nghĩ muốn độc chiếm con boss này một mình nên không muốn cho chúng tôi tham gia.

Điều ngạc nhiên nhất ở đây là đám quái cấp thấp ở bên ngoài kia, tại sao chúng lại không tấn công mọi người ở đây, đã thế chúng còn đứng cách ra hang động này một khoảng, không con nào tiến tới cả, nếu không chưa chắc chúng tôi đã lẻn vào chỗ cửa hang này dễ dàng vậy.

Hẳn có điều nghi vấn ở đây.

- Được thôi, nếu anh đã muốn thế thì chúng tôi cũng không can thiệp, chúc anh thành công.

Tôi ra hiệu cho thằng Nam và Tiểu Vân rút lùi ra ngoài đứng xem cuộc chiến, khiến cho thằng Nam mặt cứ ngơ ngác như thằng dở vậy.

Còn Tiểu Vân thì khác, hình như này đang suy nghĩ điều gì đó.

- Ấy mấy bạn, đã tới rồi sao không giúp tụi tôi còn rời đi thế?

Anh chàng cầm kiếm khiên giống tôi đang la lối gọi ở phía trong nhưng chúng tôi mặc kệ, đã không mời thì chúng tôi cũng chả cần.

Đi ra ngoài một khoảng, tôi mới nói nhỏ:

- Theo tao đoán, đám quái ngoài kìa chắc là do sợ cái gì đó không dám vào, hoặc là do con thủ lĩnh kia không cho vào nên bọn chúng mới ở ngoài kia, nếu mà con thủ lĩnh bị "hiếp dâm" thì biết đâu chúng xông vào thì sao, mà nhóm kia lại không mời chào tụi mình, kiểu gì cũng bị đưa làm đá lót đường.

- Mày nói có lý, thế chúng ta nên làm gì?

Thằng Nam nghe thế gật gù giống như đã hiểu điều gì, tay vuốt râu tỏ vỏ thâm thúy.

- Bây giờ là chúng ta nên nghĩ cách nào xử đám quái ngoài kia, một khi chúng ta vào đánh con thủ lĩnh thì mới không bị vướng chân tay, còn con thủ lĩnh kia thì kệ bọn họ lo liệu.

- Mọi người nói chúng ta nên làm gì?

Thằng Nam chỉ được cái hỏi là nhanh.

Tôi còn chưa nói xong nó đã chen miệng vào hỏi rồi.

- Tiểu Vân, cậu nghĩ thế nào?

Mặc dù cô ấy ít nói, thế nhưng dù gì cũng là thành viên trong nhóm, nên hỏi ý kiến cho phải lẽ, biết đâu cô ấy có ý hay, tôi hiện giờ còn chưa có cách nào cả.

- Theo mình nghĩ chúng ta nên đánh theo hướng du kích, câu kéo từng con một ra rồi giết. Mình cũng không biết có áp dụng được không nữa.

Tiểu Vân suy nghĩ một lát rồi nói.

- Được, chúng ta thử xem, tớ cũng nghĩ như vậy.

Tiếp đó chúng tôi bàn xem nên làm thế nào để câu kéo từng con một ra.

Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng cũng có kế sách, đó là làm cho một trong số đó tức giận, kiểu gì cũng bị kéo ra ngoài cho coi.

Việc làm tiếp theo là do ai đảm nhiệm làm người gây sự với chúng.

Đó mới là điều khó.

n

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net