CHƯƠNG 36 : TRANH GIÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 36 : TRANH GIÀNH

Số tôi nó thuộc loại nhọ đi, chưa đánh đấm gì mà đã ăn nguyên một đòn rồi loại khỏi cuộc chơi, thử hỏi đã có ai như tôi chưa, nếu mà không có skill " Nộ" ấy thì thử hỏi tôi có còn đứng đây mà than vãn hay không.

Thật sự quá là yếu ớt mà.

Thôi, rút kinh nghiệm đứng sau cho nó chắc, vớ vớ vẩn vẩn lên bảng đếm số là nghỉ game luôn .

Một lần tấn công, thì cũng là lúc mà con thủ lĩnh hết skill để dùng, không đánh thường thì chỉ còn cách đứng im chịu trận .

Không gian thì hẹp thế này, chạy là điều không thể.

Lần này mọi người rút kinh nghiệm hơn, mỗi lần pháp sư sử dụng " Băng Tiễn " thì toàn lực tấn công xong lùi về ngập lập tức phòng thủ, bởi vì đó cũng là lúc mà con thủ lĩnh hồi lại đòn tấn công của mình.

Nói là chậm thế nhưng đánh thì rõ là nhanh, mỗi lần nó lao lên lại có một người gần như loại khỏi cuộc chơi, phải ra ngoài đợi Tiểu Vân hồi máu hoặc sử dụng bình hồi máu cho bản thân để tiếp tục tham gia cuộc chiến.

Mặc dù nói là lùi xuống tấn công, thế nhưng không ai lại bỏ sót thời điểm mà con thủ lĩnh tấn công cả.

Cũng như những con Chồn Tinh Vàng trước kia, mỗi khi nó tấn công thì điểm yếu của nó lại lộ ra, đã dồn sức tấn công người khác thì tất nhiên không thể phòng thủ được rồi, tấn công được một người thì cả đống người còn lại lao vào chém chém đâm đâm, thử hỏi ai mà không đau chứ.

Cả người bị dính đòn lẫn quái bị dính đòn, những tiếng gầm thét ầm ĩ vang vọng hang động.

Cuộc chiến dai dẳng kéo dài, hết thủ rồi lại công, hết công lại lui về thủ.

Không ai là người thoải mãi cả, thế nhưng lượng máu của con quái vật kia thì vẫn sừng sững trước mắt.

Tốn cả tiếng đồng hồ mà vẫn cũng chỉ có thể giảm thêm được từng đó máu, không biết tới lúc hết trận thì tới mấy giờ sáng cơ chứ.

Mà bây giờ đã hơn 11h đêm rồi, còn chưa đầy một tiếng nữa là phải nghỉ, cũng như không được tính điểm kinh nghiệm, muốn thời gian chơi được tính lại từ đầu, thì phải thoát game, nếu không thì đừng nói tới chuyện nhận được gì khi giết con thủ lĩnh kia.

Thực sự là lâm vào thế bí rồi.

Lần này phải trổ toàn bộ sức mạnh ra rồi, nếu không thì thật sự chỉ còn cách tự loại khỏi cuộc chiến.

- Mọi người, nghe tôi nói đây. Tôi có ý thế này.

Tôi hét lên ra hiệu cho tất cả mọi người tụ tập lại cùng một chỗ.

- Nói mau, thời gian không cho phép lề mề.

Vẫn là người cầm đại đao kia ý kiến, không biết là hắn tại sao lại cau có với chúng tôi như thế? Phải chăng là do chúng tôi phát hiện ra con thủ lĩnh này.

Nếu thế thì tí nữa đừng trách người khác vô tình.

- Hiện giờ tôi có một skill, có thể gây tê cứng đối thủ liên tục, tôi sẽ cầm chân con thủ lĩnh này nhiều nhất có thể , trong thời gian đó, mọi người toàn lực tấn công. Phải hoàn thành chém giết con này trước 12h nếu không, trong chúng ta không ai có thể nhận được điểm kinh nghiệm cả.

Tôi nói một lượt rồi nhìn toàn bộ người nơi đây. Tôi muốn họ toàn lực tấn công, ít nhất là không giữ lại tí nào cả . Như thế mới mong chiến thắng nhanh nhất được.

Không phải là con thủ lĩnh cho chúng tôi thời gian tụ họp thế này, mà tôi rút lui về phía sau rồi lớn tiếng nói cho toàn bộ mọi người nghe thấy. Nếu mà dừng cuộc chiến lại thì không biết hậu quả ra sao.

- Trước tiên pháp sư hãy sử dụng băng tiễn đi, tôi sẽ tiến tới nhanh nhất có thể.

Lúc mũi tên băng lao thẳng tới con thu lĩnh, cũng là lúc tôi cầm kiếm chạy thẳng tới phía trước.

- Băng Phong Quyết.

Một ánh sáng màu trắng buốt của sự lạnh lẽo lan tràn trên thân kiếm, cùng lúc đó một ánh sáng màu đỏ hòa quyện vào ánh sáng màu trắng đó, khiến cho thân kiếm rực rỡ sắc màu.

- Phi Thiên Nhất Trảm.

Xoẹt! Xoẹt!.

Mũi kiếm chém dọc theo thân thể con thủ lĩnh Chồn Tinh, ánh sáng trắng đỏ kia bao phủ toàn bộ người nó, khiến cho từng cử động của nó lâm vào chậm chạp.

Đám người đứng ngây ra nhìn tình hình trước mắt, tự hỏi không biết đang xảy ra cái gì.

- Nhanh tấn công nó.

Bực mình, không nhanh tấn công nó , còn chờ đợi cái gì nữa.

Tôi ngoài trừ lần đầu tiên sử dụng Phi Thiên Nhất Trảm ra, các lần sau đó chỉ kích hoạt Băng Phong Quyết cầm chân nó mà thôi.

Hết chạy ra đằng trước, lại lăn ra phía sau, cứ khi nào nó hết đóng băng thì lại dính Băng Tiễn của Pháp sư đằng sau bồi vào.

Quả thật khổ không chịu nổi.

Bây giờ nó không khác gì tấm bia cho đám người kia tấn công cả.

Nói ra cũng hơi quá, mỗi lần mà tôi chém con quái thủ lĩnh đó, cũng chỉ làm tê cóng một bộ phận trên cơ thể nó, ví dụ như chân tay, hay cái gì đó, cũng không thể tê cứng toàn bô thân thể nó được.

Chính vì thế nhưng người kia lúc tấn công vẫn dính phải đánh trả là không thể nào loại bỏ được cả.

Như thế cũng tốt lắm rồi.

So với lúc đầu, cả đám chỉ tấn công một lượt rồi lại rút về thủ đợi nó tấn công mới dám phản kháng, thì bây giờ thời gian tấn công tăng lên liên tục.

_Grecccccccccccc....

Nó kêu nhiều tới nỗi tôi phải điếc hết cả tai rồi vẫn không dám lơi là.

Quả thật để giữ được số lần tấn công Băng Phong Quyết nhiều nhất, tôi phải bỏ ra toàn bộ những bình năng lượng mà tôi hiện có, không những thế còn phải lấy thêm mấy bình của người khác để dùng nữa.

Nếu không làm sao tôi có thể cầm cự tới bây giờ chứ.

Về máu thì không cần lo lắng, mặc dù Tiểu Vân mỗi lần buff không quá nhiều nhưng tích tiểu thành đại , cũng đủ chống đỡ rồi.

Thời gian cứ thế từng phút trôi qua, thanh máu của con thủ lĩnh cứ thế giảm xuống một cách từ từ, thật là chậm chạp mà.

Chậm thì chậm nhưng cuối cùng cũng phải hết.

Mà lúc hết cũng là lúc đánh nhau tranh giành vật phẩm rớt.

Ai chả muốn thuộc về mình, và tôi cũng không ngoại lệ.

200 máu.

150 máu

100 máu

70 máu.

Chính nó, thời điểm 70 máu.

- Tiểu Vân, mau sử dụng nó.

Kèm theo tiếng hét , tôi cũng vung toàn bộ những gì mạnh nhất mình có.

Lần này, tôi không sử dụng Băng Phong Quyết nữa mà sử dụng Lôi Hổ Quyết , tăng sức mạnh lớn nhất có thể.

- Phi Thiên Nhất Trảm.

Cùng lúc tôi chém toàn lực vào người con thủ lĩnh, cũng là lúc một ánh sáng chói mắt bao trùm cả hang động.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Từng tiếng la hét vang lên.

Không phải là con quái vật kia nữa, mà lần này là đám người chơi thuộc nhóm bên kia.

- Nam, mau mau thu nhặt nhanh nhất có thể.

Đúng thế, đó chính là skill độc nhất của Tiểu Vân sử dụng lần trước, có khả năng gây mù mắt đối phương trong thời gian nhất định.

Lần trước , trước khi đi vào giải quyết con thủ lĩnh này, tôi đã nhắn tin cho Tiểu Vân, dặn cô ấy khi nào tôi ra hiệu thì hãy sử dụng nó.

Đây là cách tốt nhất để tranh giành vật phẩm.

Tôi với thằng Nam thì đã quá quen thuộc với ánh sáng này rồi , thế nên đây là thời cơ tốt nhất không thể bỏ lỡ.

Nhanh! Nhanh nhất có thể, khong quan tâm nó là cái gì, chỉ cần nhặt được dưới đất đều bỏ hết vào túi.

- Lũ đểu cáng, mọi người đừng để chúng nhặt hết, mau tới tranh giành.

Nhanh hơn dự liệu, đúng là dùng với người khả năng thấp hơn so với quái rất nhiều.

Tới lúc ánh sáng có vẻ sắp tắt, tôi kéo Tiểu Vân chạy thẳng ra ngoài, mặc kệ phía bên trong tranh giành ra sao.

Với tôi, nhặt được là quá đủ rồi, không thể tham lam, nhặt hết của chúng biết đâu chúng ghi hận thì mệt lắm.

Vật phẩm kiểm tra để sau, cách tốt nhất bây giờ là thoát game.

Đúng, là thoát game tránh bị bọn kia tìm thấy là tốt nhất.

Cả nhóm tìm được một bóng tôi có thể ẩn nấp, đó chính là nơi thoát game tốt nhất.

Hẹn gặp lại ngày mai!

Không biết ngày mai sẽ nổi lên những sống gió gì.

Tất cả đều phải mai mới tới.

m;9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net