Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cỏ" chính là tên gọi anh đặt cho tôi. Anh từng nói cỏ chính là linh hồn của anh. Cỏ tuy không xinh đẹp nhưng mạnh mẽ, kiên cường vô cùng giống em vậy

Khi đó tôi còn khẽ cười tự diễu anh. "Ừ cỏ mạnh mẽ lắm nhưng cũng sẽ chết khi không có mưa. Ừ cỏ kiên cường lắm nhưng cũng chẳng thể tồn tại nếu thiếu đi ánh nắng"

Cũng tại lúc ấy anh cho tôi một lời hứa mà chính anh cũng không biết rằng mình chẳng thể nào thực hiện được cả và tôi cũng mãi đắm chìm trong thế giới ngọt ngào như ảo ảnh đó " Anh sẽ là cơn mưa xuân ấm áp ban phát sự sống cho cây cỏ kia. Anh sẽ là ánh nắng êm dịu cho cây cỏ kia sự sống"

Đáng lẽ ra lúc ấy tôi phải hiểu rằng. Anh yêu cỏ nhưng tôi lại không phải là cây cỏ duy nhất mà cơn mưa hay ánh sáng được anh nuôi dưỡng.

Nếu như có thể hiểu sớm hơn chắc có lẽ tôi sẽ không phải chờ đợi cơn mưa cho riêng mình đến lâu như vậy

Lâu đến tàn phai

"..........................."

Tôi được nuôi dưỡng trong một cô nhi viện nhỏ tại ngoại ô thành phố S. Đức mẹ nói bà nhặt đc tôi ở con hẻm tối cạnh viện vào một ngày mùa đông giá rét, thân thể bé nhỏ được bọc một chiếc chăn mỏng rách rưới. Khuôn mặt tím tái lạnh như băng. Bà ôm tôi về chăm sóc kể từ đó nhưng chẳng may mùa đông năm ấy đã cướp đi những giọt nước mắt đầu tiên và cũng là cuối cùng của cuộc đời tôi

Bác sĩ kết luận "Tôi bị mất đi tuyến lệ"

"..............."

Một năm

Hai năm

Thời gian trôi nhanh thoăn thoắt mới đấy tôi đã là cậu bé năm tuổi rồi. Khuôn mặt phổ thông mang chút ương ngạnh cùng âm trầm. Trong lúc những đứa trẻ cùng lứa còn nũng nịu bên cạnh các sơ, tôi thường ngồi một mình trong góc nhỏ, ngẩn người nhìn xa xăm

Chính vì tính tình hướng nội không thích chơi đùa cùng chúng bạn, tôi bị cả đám bắt nạt. Rồi khi biết tôi không có nước mắt. Chúng cười nhạo tôi. " Thằng dị nhân " là cách chúng đặt tên cho tôi. Tôi mặc kệ vẫn co người lại ngồi một góc mặc cho chúng đánh mắng cười chê.

"Trên thế giới này chỉ có một loại cảm xúc dành cho tôi đó chính là chết lặng"

".............."

Rồi cuộc đời tôi chuyển sang một trang mới khi anh bước vào cô nhi viện. Anh bảo vệ tôi, anh đánh lại những kẻ đã chế nhạo tôi. Anh cùng ngồi ngẩn người với tôi. Dành cho tôi những nụ cười hở lợi ấm áp. Tôi không đáp lại anh cũng ko để ý chỉ xoa đầu tôi gọi "Cỏ" , có lẽ anh không biết " Tôi ỷ lại vào anh rất nhiều "

Cái cảm giác ấm áp ấy dần bị biến đổi lúc nào tôi không hay. Đến khi tôi nhận ra thì tôi đã yêu anh mất rồi

Năm ấy anh 18 tuổi còn tôi 16 tuổi

Anh thổ lộ rằng anh yêu tôi. Tôi ngờ ngàng. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn lồng ngược. Đôi mắt mở to không tin được nhìn anh, cánh môi khô khốc khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ. Tôi đồng ý cùng anh chung sống

Chúng tôi rời cô nhi viện ra ở riêng. Anh tự mở một công ti phần mềm nhỏ nhờ quỹ tài trợ cùng tiền anh tích góp bao lâu nay. Anh vẫn như cũ chăm sóc tôi tỉ mỉ từng chút một

Hàng ngày nhìn anh ra khỏi nhà từ rất sớm với chiếc cặp tách nhỏ rồi đến tối muộn mới về. Khuôn mặt anh không giấu nổi sự mệt mỏi sau nụ cười ôn hòa ấy

Lòng tôi đau quặn. Cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi người lạ để tìm một công việc bồi bàn quán cafe phụ giúp anh.

Khi anh biết tôi đi làm thêm anh đã vô cùng tức giận. Anh nói muốn bao bọc tôi trong đôi cánh của mình, anh không muốn tôi khổ

Anh à .....

Mạnh mẽ là điều anh dạy em, đừng dừng lại mỗi khi thấy yếu đuối trước cái nhìn của xã hội.

Tôi yêu anh và anh cũng vậy dù biết rằng mọi người ghê tởm chúng tôi mỗi khi nghe hoặc nhìn chúng tôi hạnh phúc bên nhau. Công việc của anh cũng bị trì trệ khi mọi người biết anh là đồng tính mặc dù anh ko nói nhưng ko có nghĩa là tôi ko biết

Cùng giới yêu nhau là sai sao ??
Trên thế giới này chúng tôi không nhận được sự ủng hộ, chúng tôi tự thu mình lại tự liếm vết thương cho nhau còn không khiến các người hài lòng sao ??

Anh ôm tôi vào lòng mà khóc nức nở. Lần đầu tiên anh khóc, anh gào lớn như trút bỏ mọi dồn nén trong lòng. Tôi luống cuống xoa đi những giọt nước mắt ấy. Lúc này đây tôi thực sự muốn khóc, cùng anh khóc thật to. Cái cảm giác ứ nghẹn mà không sao vơi bớt được nó thống khổ lắm.

" Đừng khóc !! Đừng đau lòng !! Ko phải em vẫn tốt đó sao !! Cỏ luôn yêu anh mà !!" Tôi lắp bắp dỗ dành anh, học động tác quen thuộc kiễng chân xoa đầu anh

"Cỏ đừng mất nhé !! Đừng rời khỏi anh !! Không thấy cỏ anh sợ lắm. Sợ em mệt mỏi, sợ em gục ngã rồi. Ko nhìn thấy Cỏ nữa !! Anh sẽ điên mất " Sao lời nói vừa khiến tôi hạnh phúc lại vừa làm tôi đau đớn thế. Cơn mưa của riêng tôi đến thật rồi. Chỉ mong cơn mưa này sẽ đừng theo gió mà bỏ rơi tôi

".........."

Anh đi rồi. Chỉ để lại vỏn vẹn một tờ giấy nhắn " Chờ anh" rồi đi rồi. Tôi bật cười ôm chân mình ngồi vào góc phòng mà bật cười. Chính tôi cũng chẳng nhận ra rằng tiếng cười của mình lại thay nước mắt biểu lộ đau khổ.

Miệng mở lớn nhưng chẳng thể nào bật thốt lên tiếng. Căn nhà trọ nhỏ lạnh lẽo quá. Giống cuộc sống của tôi trong cô nhi viện rồi. Anh để lại tôi một mình rồi. Chờ đợi giống như một con dao hai lưỡi. Chúng đem lại cho ta hi vọng nhưng khi hi vọng ấy vụt tắt thì nỗi đau ấy càng khiến ta tuyệt vọng thôi. Vậy nên em xin anh đừng để nó cứa nát trái tim em lần nữa. Đâu lắm anh à

Nhưng đừng lo em sẽ cố mạnh mẽ chờ đợi anh về. Nhưng đừng đi quá lâu nhé em không biết mình có thể mạnh mẽ đến bao giờ đâu. Rồi một ngày em sẽ như cây cỏ kia héo tàn một mình trong góc tối

"............"

Haha.......

Giấc mơ kết thúc rồi. Trở lại với hiện thực đi. Mày không còn anh nữa rồi. Từ bỏ đi

Nhìn xem anh hạnh phúc vậy mà. Đứa bé có khuân mặt giống anh vui vẻ chơi đùa bên anh kìa. Anh cũng xoa đầu nó như từng làm với tôi. Đây chắc hẳn là con anh nhỉ. Nụ cười anh đẹp quá. Nhưng nó chẳng phải dành cho tôi mà dành cho người con gái anh thực sự yêu. Cô ấy may mắn thật đấy

"Chờ ". 10 năm chờ đợi như một thằng ngốc có lẽ chỉ có mình tôi. Ngu ngốc nhỉ nhưng sao tôi mong được ngu ngốc như vậy còn hơn bây giờ

Đau thật đấy. Thì ra tôi có nước mắt kìa những giọt nước mắt thấm dần vào tim.

Gió lạnh nổi lên. Gia đình anh bước vào căn nhà của mình còn tôi lặng lẽ nhìn theo dáng anh rồi tự ảo tưởng

Mưa rồi. Lạnh quá anh ơi. Đến ôm em đi. Sao cơn mưa này không làm Cỏ tốt hơn hả anh.

À em biết rồi đối với em nó là cơn mưa axit thấm dần vào thân thể em rồi ăn mòn nó từng chút một để lại những vết sẹo ghê người không xóa nhòa được

Đáng nhẽ em nên biết tình yêu nếu bị chia cắt đến cuối cùng cũng chỉ là hưu quạnh. Cố chấp giữ lấy đau thương. Tin vào lời nói thoáng thành hư không tuổi xuân cũng theo đó mà ra đi

"........."

"Ung thư vòm họng"

Hahahaha. Có lẽ ông trời cũng chẳng muốn em sống. Cướp đi giọng nói của em rồi. Chắc cũng là đủ đi.

Đối mặt với sinh tử tự dưng em thấy tất cả những gì mình từng làm thật vô nghĩa

Giá má anh chẳng xuất hiện cũng chẳng mang cơn mưa xuân hay ánh nắng cho cây cỏ này thì hay biết mấy. Cây cỏ này cũng sẽ chẳng phải chờ đợi một chút cái gọi thuộc về mình. Cứ thế sống im lặng rồi chết một cái chết lặng im

THE END

~Cúc Công Tử~
º•○●Miêu đại vương ngồi cạnh đóa cúc cắn hạt dưa●○•º

- Đoản văn nhảm giữa đêm
:))))))
- Trân trọng cảm ơn vì đã đón đọc ♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net