Chương 57: Lợi Hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc Yểu về tới ký túc xá, Hà Vi Lam không ở trong phòng, Trương Giai Giai và Chân Điềm đang nghịch điện thoại. Cô bước qua chia mấy ly trà sữa cho các bạn rồi cười nói: "Bạn trai mình mời nè." Lúc nãy Nguyên Trạch qua tìm, chỉ mua trà sữa cho mình cô. Nhưng đã gặp bạn trong phòng thì cũng phải biết ý một chút.

"Woa, cảm ơn cậu! Thật tốt quá, mình đang định mua trà sữa đây." Trương Giai Giai đặt điện thoại xuống, nhận lấy ly trà sữa, mặt hâm mộ. "Chúc Yểu, bạn trai cậu thật tốt."

Chân Điềm gật đầu đồng ý. "Đúng vậy đúng vậy..." Cô cũng nhoài tới, tò mò hỏi: "Kể cho bọn mình nghe chuyện của hai người đi. Trong hai cậu, ai theo đuổi ai trước?"

Trương Giai Giai nhìn Chân Điềm. "Chúc Yểu xinh đẹp thế này, chắc chắn là bạn trai theo đuổi cậu ấy rồi."

Chân Điềm chớp mắt, ra vẻ đăm chiêu, bảo: "Mẫu người đẹp trai học giỏi như bạn trai cậu ấy, lẽ ra phải lạnh lùng lắm nhỉ..."

Nam thần cao ngạo như thế, hẳn là sẽ đợi con gái theo đuổi trước.

Chúc Yểu im lặng giây lát, hình như... cũng không thể phân rõ là ai theo đuổi ai trước. Cô thì rất lâu về trước đã thích Nguyên Trạch, còn về phần anh thì... thật ra cô cũng không rõ anh thích cô khi nào nữa. Có lẽ là sau khi chuyển kiếp đến đây, sớm chiều gặp nhau, dần dần có tình cảm với cô. Còn theo đuổi thì... anh chưa từng theo đuổi cô.

Trương Giai Giai cười phì một cái. Lúc cô cười, trên má có một lúm đồng tiền hơi cạn. "Chúc Yểu, vẻ mặt của cậu là sao? Lẽ nào thật là cậu chủ động theo đuổi bạn trai à?" Chúc Yểu trông có vẻ ngoan ngoãn, ít nói, hay thẹn thùng xấu hổ, thường thì sẽ không chủ động theo đuổi con trai, huống chi lúc đó còn học cấp 3.

Chúc Yểu mỉm cười. "Cũng gần như vậy..." Tuy không theo đuổi nhưng... Cô thẹn thùng ôm mặt. "Mình thích cậu ấy trước."

"Woa!"

Chân Điềm reo lên, mắt sùng bái, giơ ngón tay cái lên với Chúc Yểu. "Chúc Yểu, cậu thật là lợi hại."

...

Bên kia, Nguyên Trạch về đến ký túc xá của mình thì thấy ba cậu bạn cùng phòng đang quây quần trước máy tính lướt diễn đàn của trường, bàn luận sôi nổi:

"Đây nè đây nè, cô bạn này trông rất xinh, cũng có khí chất."

"Đừng tơ tưởng gì, đây là Lâu Vi - hoa khôi khoa tiếng Anh. Chị gái này vừa vào trường đã thổ lộ với Trần Tiễn của khoa pháp luật, người ta rất chung tình nè..."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Nguyên Trạch hơi sững ra, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Chẳng phải Trần Tiễn không nhận lời sao?"

"Không nhận lời thì người ta sẽ để mắt đến ông à?"

"Thay vì tơ tưởng đến mấy đàn chị khóa trên, ông nên ra tay với các tân sinh viên năm nhất thì hơn..."

Tiếp tục lướt, con chuột kéo mãi xuống, lúc ngang qua một bức ảnh, ba chàng trai trẻ đang nóng lòng muốn thoát khỏi kiếp FA bỗng làm hành động ôm ngực. "Tiểu tiên nữ này chắc chắn là tân sinh viên, trông non quá." Một người trong số đó quay đầu lại thì nhìn thấy Nguyên Trạch đứng phía sau họ.

"Trưởng phòng, cậu về rồi à?"

Nguyên Trạch khá lạnh lùng, tính cách khác hẳn với ba cậu bạn còn lại. Vì quá đẹp trai, vừa vào ký túc xá là cô quản lý đã đặc biệt quan tâm đến phòng 606 bọn họ. Tuy Nguyên Trạch ít nói nhưng hành vi lại rất khiêm tốn, lễ độ, hơn nữa trông chín chắn hơn so với tuổi của mình nên vô hình trung, các bạn cùng phòng đều bị chinh phục, nhất trí bầu anh là trưởng phòng ngủ. Có điều... có trưởng thành tới đâu thì cũng là con trai, chắc là sẽ hứng thú với gái đẹp.

Thấy chưa, không nhịn được cũng tới xem đây này.

Cậu bạn cùng phòng lập tức nhích qua một bên nhường chỗ, chỉ vào màn hình máy tính. "Rất đẹp phải không. Da trắng nõn, mắt to quá trời..."

Cậu bạn ngồi trên ghế cũng quay đầu lại, thấy Nguyên Trạch thì trêu ghẹo. "Thế nào? Trưởng phòng của chúng ta cũng động lòng rồi à?"

Mẫu người như Nguyên Trạch thì chắc hẳn có một đống con gái theo đuổi, người quá bình thường ắt là không lọt được vào mắt anh, nhưng cô bạn trong ảnh da trắng, eo thon, tóc mượt, thật sự rất xinh.

Nguyên Trạch nhìn màn hình máy tính, mắt tối sầm lại, từ tốn nói: "Bạn gái mình."

"À, bạn gái cậu à..." Đám bạn trong phòng nghe rất thờ ơ, tiếp tục xem bài post.

Yên lặng gần ba giây, mấy cậu kia bỗng bất động, sau đó ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc: "Cái gì! Bạn gái cậu?"

Nguyên Trạch trông khá lãnh đạm, giọng trở nên nghiêm khắc: "Cho nên... không được xem nữa!"

Bà nó!

Đám bạn lặng lẽ tắt bài post, có đứa to gan, tò mò hỏi: "Ừm... cô gái đẹp thế này, chắc khó theo đuổi lắm nhỉ?"

Cậu bạn bên cạnh gõ vào đầu cậu ta một cái. Với họ thì khó theo đuổi, nhưng với "nhan sắc" của trưởng phòng thì khó khăn cái nỗi gì.

Ai ngờ Nguyên Trạch im lặng một lát rồi cong môi lên, khẽ gật đầu đáp: "Đúng là rất khó... Theo đuổi rất lâu đấy!"

......

Trước khi nhập học, tân sinh viên phải trải qua một kỳ huấn luyện quân sự dài hai mươi ngày.

Một ngày nắng chói.

Chúc Yểu mặc bộ đồ rằn, đứng lẫn trong hàng. Trán cô ướt đẫm, mồ hôi tuôn như xối.

Chúc Yểu thuộc kiểu người rất dễ ra mồ hôi, chỉ một lát mà sau lưng đã ướt mèm, áo dính vào da khá là khó chịu.

Đợt huấn luyện rất nghiêm ngặt, có người thể chất yếu không trụ nổi bị té xỉu. Chúc Yểu còn đỡ, cả buổi sáng mà chưa bị huấn luyện viên nhắc tên.

Đến giờ ăn trưa, huấn luyện viên dẫn đầu, cả lớp xếp hàng ngay ngắn, lần lượt bước đều vào căn tin. Giờ nghỉ trưa không nhiều, bữa trưa Chúc Yểu ăn với bạn bè. Cả tuần sau đó, cô chỉ ăn với Nguyên Trạch hai bữa tối. Với lại tập luyện quá mệt, đứng cả ngày chân rã rời nên cũng không tản bộ với anh được.

Tính ra, thời gian hai người bên nhau ít hơn hồi cấp 3 nhiều.

Tối hôm đó, Chúc Yểu tắm rửa xong, phơi quần áo lên, nằm trên giường trò chuyện qua điện thoại với Nguyên Trạch.

Hai chân cô hơi nhấc lên, bên dưới lót một lớp chăn mỏng, đôi bàn chân tinh xảo như ngọc. Cô khẽ thì thầm kể cho Nguyên Trạch nghe những chuyện thú vị trong lúc học quân sự. "Cậu biết không, hôm nay huấn luyện viên thương xót bọn mình, cho phép bọn mình đứng trong bóng râm, kết quả chỗ của mình vừa vặn bị mặt trời chiếu vào, cả lớp đều cười mình, mình cũng không nhịn được cười."

Thật là xúi quẩy. Cả lớp chỉ lọt mình cô. Không mắc cười sao được.

Nguyên Trạch đứng ngoài ban công hóng mát, nghe tiểu công chúa nhỏ nhẹ than vãn, gần như anh có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấy nên không nhịn được bèn cong môi lên.

Chúc Yểu phồng má, vội vàng hỏi: "Cậu cùng đang cười, đúng không?"

"Ừ..." Nguyên Trạch khẽ cười.

"Mình biết là rất tức cười mà." Chúc Yểu cũng bật cười, sau đó bỏ chân xuống, nhích người ra, đặt điện thoại lên gối, gần bên tai. Mắt cô ngày càng nặng, miệng ngáp khẽ. "Nguyên Trạch..."

"Ừ." Nguyên Trạch dịu dàng đáp.

Sau đó, mãi một lúc lâu, đầu bên kia vẫn không có tiếng động gì.

Nguyên Trạch cầm điện thoại, đèn màn hình phản chiếu nửa bên mặt của anh: Mắt hơi cụp xuống, yên lặng chờ đợi... Rồi, tiếng hít thở khe khẽ vang lên, kéo dài đều đặn. Nguyên Trạch khẽ chớp mắt, thì thầm một câu: "Ngủ ngon."

Tiếng anh hòa vào làn gió dần dần bay đi xa.

Ngủ ngon nhé, tiểu công chúa của tôi...

......

Trong thời gian học quân sự, lúc được nghỉ ngơi, các sinh viên nữ thích nhất là bàn tán xem lớp nào có nhiều soái ca, rồi một đàn anh nào đó đẹp trai nhưng lại rất đào hoa, chuyên ra tay với các em mới vào còn non nớt nên phải cẩn thận. Đương nhiên cũng có những đàn anh vừa đẹp trai vừa tốt tính như Thẩm Vân Thời của khoa kiến trúc, Trần Tiễn của khoa pháp luật...
Chúc Yểu ở bên cạnh im lặng uống nước.
Khác hẳn với không khí hồi hộp thời cấp 3, đám con gái có bàn về con trai thì cũng lén lén lút lút, hoặc là tám riêng lẻ chứ không hiên ngang trắng trợn như bây giờ. Vào đại học, mọi người đều nôn nóng muốn yêu đương. Con gái thì ra sức ăn diện, có người trong thời gian học quân sự khoe giọng hát, đám con trai thì càng hăm hở thể hiện sở trường của mình.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã có khá nhiều đôi nhanh chóng hẹn hò yêu đương.
Lúc xếp hàng vào căn tin, Trương Giai Giai lê tấm thân mệt mỏi rã rời, vừa đi vừa tò mò nói: "Ngày nào cũng cực như chó, sao tụi nó còn có thời gian để yêu đương nhỉ?" Đúng là không sao hiểu nổi.
Hà Vi Lam khoác tay lên vai cô, đáp: "Đây chính là lý do tại sao cậu còn FA."
Đám thanh niên năng lượng dồi dào, có người về ký túc xá tắm rửa xong là đi ngủ, có người phơi nắng cả ngày mà đêm đến vẫn có sức đi dạo với bạn trai...
Cửa hông của căn tin thông ra một siêu thị mini, bên cạnh là cửa hàng trái cây. Chúc Yểu và các bạn đi mua đồ ăn vặt, không biết mua gì nên đã mua mấy bịch bánh cá và một hộp sữa chua. Đang giờ cao điểm nên siêu thị đông nghẹt, Chúc Yểu lướt mắt nhìn một vòng không phát hiện mấy người Trương Giai Giai nên xếp hàng tính tiền trước.

Hàng rất dài.

Chúc Yểu buồn chán đọc ngày sản xuất và hạn sử dụng trên nhãn hộp sữa chua, bên cạnh có người đi ngang qua đụng phải vai cô.

"Xin lỗi."

Chúc Yểu nghe tiếng nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người kia thì mắt hơi sững ra, sau đó nói: "Không sao."

Trong mắt Trần Tiễn hàm chứa nụ cười thân thiết. Anh ta ra dáng đàn anh, nhìn Chúc Yểu với ánh mắt quan tâm, đáp lại: "Trùng hợp thật."

Thật ra Chúc Yểu chỉ là bạn học của Đường Việt, vả lại quan hệ cũng khá bình thường, Trần Tiễn là anh họ của Đường Việt, nếu gặp nhau không chào hỏi cũng chả sao. Bây giờ nghe giọng của Trần Tiễn, có vẻ như muốn tiếp tục trò chuyện với Chúc Yểu.

Chúc Yểu nhớ đến vẻ mặt của Nguyên Trạch ở nhà ăn hôm trước, tuy anh không nói gì nhưng có thể nhận ra được anh không thích Trần Tiễn, bởi vì cô và Trần Tiễn Chi từng xem mắt nhau, mà Trần Tiễn lại rất giống với Trần Tiễn Chi, nói không chừng là Trần Tiễn Chi chuyển kiếp đến... Chúc Yểu không rõ, cũng không muốn nghĩ nhiều.

Chuyện mà Nguyên Trạch không thích, cô sẽ không làm.

Thế nên Chúc Yểu chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm.

Lúc học quân sự, Chúc Yểu cũng nghe đám con gái nhiều lần nhắc đến Trần Tiễn, ai cũng khen anh ta ôn hòa, chu đáo, rất ga-lăng. Thái độ của Chúc Yểu rõ ràng rất lãnh đạm, lẽ ra Trần Tiễn phải nhận ra cô không hề muốn nói chuyện thêm. Nào ngờ cô trả lời qua loa thế mà Trần Tiễn vẫn cúi đầu nhìn bình sữa chua trên tay cô, tò mò hỏi: "Em thích vị dâu à?"

Trần Tiễn cũng được xem là người khá có tiếng trong trường, ngay cả sinh viên mới đều biết anh ta nên rất nhiều người nhìn về bên này. Có một chàng trai ôm bóng rỗ đi ngang qua, đưa mắt nhìn và cười bảo: "Trần Tiễn, hiếm khi thấy cậu nói chuyện với con gái nha." Nghe giọng, có vẻ như anh ta có quan hệ khá thân thiết với Trần Tiễn, còn tò mò quan sát Chúc Yểu một lúc.

Trần Tiễn khẽ gật đầu: "Đàn em mình quen ấy mà."

"Thế à..." Chàng trai kia cười rất ám muội, không hỏi gì thêm mà chỉ nhìn Chúc Yểu thêm một cái.

Đến lượt Chúc Yểu tính tiền, cô đặt sữa chua và bánh cá lên quầy thu ngân, lấy điện thoại mở ứng dụng thanh toán ra. Pin trên điện thoại báo động đỏ, tút tút hai tiếng rồi tắt máy. Chúc Yểu nhíu mày.

Trần Tiễn ở phía sau nói: "Quét của anh này." Nói xong thì đưa điện thoại ra.

"Không cần đâu." Chúc Yểu vội nói. Cô nhìn Trần Tiễn, nói cảm ơn rồi lịch sự bảo: "Em quét bằng thẻ cơm cũng được."

Siêu thị ở đây có thể thanh toán bằng thẻ cơm của căn tin.

Tay Trần Tiễn cứng lại. Anh nhìn Chúc Yểu đưa tay quét thẻ cơm qua máy tính tiền, trả tiền xong, xách đồ lên, gật đầu với anh một cái rồi đi ra. Ánh mắt anh cứ như bị hút vào bóng lưng mảnh mai của cô gái.

Bộ đồng phục quân đội, chiếc thắt lưng màu nâu nhạt quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc đuôi ngựa buộc thấp tung tẩy theo bước chân của cô.

Trần Tiễn bật cười, thu mắt về, đặt chai nước lên quầy thu ngân.

"Chỉ một chai nước thôi à?"

"Đúng vậy." Trần Tiễn gật đầu.

Ra khỏi siêu thị, Chúc Yểu không nhìn thấy bạn mình, chắc là còn ở bên trong tính tiền. Cô đợi một chút, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Tiễn đang xách chai nước suối bước ra, đi về phía cô.

Dáng người Trần Tiễn hao hao giống Nguyên Trạch, khí chất cũng vậy, thoạt nhìn giống mẫu quân tử ôn hòa.
Thật ra không phải.

Nguyên Trạch nhìn có vẻ ôn hòa nhưng thật ra rất có chừng mực, dù khi nói chuyện với bạn anh cực kì lễ độ lịch sự nhưng ánh mắt luôn khá điềm tĩnh, bên dưới vẻ khiêm tốn ấy là sự lãnh đạm xa cách. Còn Trần Tiễn, nói chuyện rất ôn hòa ấm áp, môi hơi mỉm cười, mắt cũng hàm chứa nụ cười nhẹ khiến người ta cảm giác thân thiện... Đây có lẽ chính là nguyên nhân các cô gái đều nói anh ga-lăng.

Trần Tiễn đứng trước mặt Chúc Yểu, hỏi nhỏ: "Em rất ghét anh à?" Giọng nghe có chút oan ức.

Chúc Yểu nhìn anh, lắc đầu. "Không có." Không liên quan chuyện ghét thương.

Giống như lúc đó, cô và Trần Tiễn Chi xem mắt nhau.

Khi ấy, Trần Tiễn Chi thể hiện hoàn hảo, không thể soi mói, mỗi hành động cử chi đều chu đáo, tôn trọng cô. Trông anh ta nhang nhác giống Nguyên Trạch nên cô không nhịn được nhìn lâu hơn một chút, nhưng nhìn vài lần là không muốn nhìn nữa.

Dù Trần Tiễn Chi na ná Nguyên Trạch nhưng trong lòng tiểu công chúa, cô chưa từng có ý nghĩ để anh ta thay thế Nguyên Trạch, chưa bao giờ. Trong lòng cô, thái phó là độc nhất vô nhị, có một không hai.

Hơn nữa... càng nhìn Trần Tiễn Chi, càng cảm thấy họ hoàn toàn không giống.

Trần Tiễn mỉm cười, nhìn khuôn mặt nõn nà của cô gái trước mắt, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, nửa thật nửa đùa. "Vậy là do bạn trai em ghét anh."

Chúc Yểu sựng lại, không biết nên trả lời thế nào.

Trần Tiễn vẫn mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mặt cô, từ từ lên tiếng. "Chúc Yểu à..."

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh nhếch môi, nói từng chữ: "...bạn trai em đúng là lợi hại."

Mới gặp thoáng qua mà đã nhìn thấu tâm tư của anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net