Chap 4: Leningrad ngày 27/6/1980 (Trích nhật ký của Niall)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Phòng số 218, Khu B ký túc xá trường đại học Tổng hợp thành phố Leningrad-

Tôi đang ở trong căn phòng ký túc xá nhỏ xíu này với không ai khác ngoài anh chàng tóc đen tôi đã thấy ở ga Moskovskaya. Anh chàng ấy-tên Zayn- là dân Tashkent, và là một anh chàng mà tôi phải nói thật lòng là anh ấy giống như được tạo ra bởi thần Aphrodite vậy: da bánh mật, tóc đen, mắt nâu, mặt vuông vắn... khiến tôi gần như muốn ngất khi chỉ cần nhìn anh ấy một lần. Và hiện nay thì tôi đang ngồi bên cạnh cửa sổ của phòng hai đứa để ghi lại mọi chuyện cho bạn nghe đây, Misa, trong khi Zayn đang đi tắm- tôi cho anh ấy tắm trước vì anh ấy đã phải ngồi trên tàu gần cả tuần,qua cả Stalingrad, rồi cả Moskva và phải chịu cả khói bụi lẫn mưa gió để đến được đây nữa.

Tôi cứ không hiểu được cái lí do tại sao anh ta có vẻ vui khi share phòng với một thằng bé tóc vàng xấu xí, lùn tịt, béo múp míp và ngây thơ như tôi. Và tôi cũng quên chưa kể thêm cho bạn về bản thân mình nữa: Tôi sinh ra vào ngày 13/9/1962 tại Leningrad, và lớn lên cũng ở Leningrad. Tôi từng có 2 năm học ở trường balê Kirov, thần tượng nữ hoàng Ekaterina và nữ ca sĩ Anna German, và các vũ công ballet nổi tiếng Niginsky và Palova. Tôi mang trong mình hai dòng máu là Ireland và Nga. Bố tôi- một người Ireland và là một chiến sĩ Hồng quân- đã di cư cùng gia đình từ Ireland, qua Anh, rồi đến Berlin và từ đây trốn sang Ukraine và cuối cùng đến Stalingrad để chạy trốn chính sách bài người nước ngoài của Hitler khi chỉ mới 16 tuổi. Bố tôi đã gia nhập Hồng quân khi vừa tròn 18 tuổi và đã góp mặt trong trận chiến bảo vệ thủ đô Moskva (1941-1942) và trận bảo vệ Leningrad , và ông đã gặp mẹ tôi- một chiến sĩ tình nguyện ở mặt trận Leningrad vào thời điểm "Блокада Ленинграда (blokada Leningradra- cuộc bao vây thành phố Leningrad; 1941-1944)" , cụ thể là vào mùa đông năm 1942, mùa đông chết chóc nhất của thành phố Leningrad. Họ đã yêu và hẹn ước rằng sau khi chiến tranh kết thúc thì họ sẽ lấy nhau...

Nhưng cũng phải sau chiến tranh 5 năm ( tức năm 1950) thì họ mới cưới nhau và sinh ra anh Greg 6 năm sau đó (1956), còn tôi được sinh ra 12 năm sau khi bố mẹ tôi cưới nhau- năm 1962. Nhưng tuổi thơ của tôi và Greg đã có một bất ngờ lớn: khi Greg 11 tuổi và tôi mói có 5 tuổi ( năm 1967) thì bố mẹ tôi li dị. Và mọi người có thể tưởng tượng được một đứa trẻ 5 tuổi như tôi sẽ phản ứng như thế nào với tình cảnh đó: cả thế giới gần như đóng sập lại trước mắt tôi, và đã 2 lần tôi phải đi điều trị tâm lí khi mới chỉ có 8 tuổi và 12 tuổi đầu. Nhưng đến năm 1975 ( tức năm tôi 13 tuổi) thì tôi dần lấy lại cân bằng cho mình, sau khi được ông bà ngoại và mẹ tôi đưa về nhà sống ( trước năm 1975 thì tôi sống với bố, nhưng tôi cũng chẳng được quan tâm mấy vì ngay sau khi xưởng đúc vũ khí số 315 ở Leningrad đóng cửa vào năm 1971 để chuyển xưởng tới Murmansk thì bố tôi cũng phải chuyển nhà đến Murmansk.) Và thay vì đưa tôi theo ông thì bố tôi đã để tôi một mình lại cho cô Lena ( vợ mới của ông) chăm sóc tôi ở Leningrad này.

Vậy là mới 9 tuổi, tôi đã phải sống như một con ghẻ; tôi luôn bị cô Lena hắt hủi trong suốt 4 năm dài đằng đẵng, cho đến lúc tôi về sống với mẹ: tôi đã gần học xong cấp 3, điều mà tôi nghĩ nếu không có mẹ thì tôi chẳng bao giờ làm được; và tôi đã được kết nạp vào đội thiếu niên năm tôi 13 tuổi, và 2 năm sau đó thì tôi được kết nạp vào Komsomol, lúc tôi bước vào cấp III. Và bây giờ, tôi đang ở đây và kể lể cho bạn nghe về những thứ đáng lẽ ra là tôi không nên kể ở một thời gian mà đáng lẽ tôi phải vui vẻ lên: đường nào thì bây giờ cũng là trại hè quốc tế mà!

Ừ thì bây giờ tôi sẽ kể: hôm nay tôi làm quen được với biết bao nhiêu là bạn mới: từ hai cô bé Anna và Johanna ở đoàn Tiệp Khắc, rồi Zayn, Mikhail của đoàn Stalingrad; Svetlana của đoàn Kiev (Ukraine), vân vân. Và chúng tôi hôm nay cũng có một ngày đáng để ghi lại trong ngày đầu tiên ở Leningrad này: tin hay không tùy bạn, chứ ngoài các đoàn của Nga, Moldovia, Ukraine, Belarus và các nước Baltic ra thì phàn lớn mọi người trong số các đoàn còn lại, nhất là đoàn Tashkent đều mặc áo khoác khá dày, mặc dù ở đây đang là mùa hè! Nước Nga rộng lớn quá mà, cho nên các đoàn Kazakstan, Uzbek với các đoàn nước ngoài đều chịu không nổi cái mùa hè lạnh giá của Leningrad. Và báo hại cho dân Leningrad chúng tôi là do hôm nay lại đi tham quan cảng và ra tận Peterpavlovskaya cho nên là... ( hắt xì hơi ) tôi bị cảm lạnh. Xui xẻo chưa!

Còn nhiều chuyện để nói lắm, nhưng bây giờ tôi phải đi tắm, vì trời sắp tối rồi và buổi tối ở vùng cận Bắc Cực này thì lạnh thấu xương. Hẹn gặp bạn vào ngày mai nhé, Misa! Udachi!

P/S: Phải để cậu vào đâu đấy để mọi người không tìm thấy.

-Vài lời của đứa Author-

Như vậy là mọi người đã hiểu thêm phần nào quá khứ của Niall rồi nhé! Và tớ cũng xin lỗi vì update quá chậm- vừa bị writer's block vừa phải lo hòa nhập với trường mới ( tớ đi du học ) cho nên không thể update nhiều được. Tớ sẽ cố gắng update tiếp các truyện của tớ trong tuần này đấy, nên mong là mọi người sẽ vote, comment và share mạnh tay cho truyện của tớ nhé ! Have fun reading!
(Chú thích ảnh: Phảo đài Peterpavlovskaya, Leningrad.)

P.S: Tớ xin thông báo luôn là tớ sẽ tặng cho một nhân vật trong truyện này cho các followers trung thành của tớ (điển hình như nhân vật Anne của tangledhindsights  và nhân vật Svetlana của Abby_KL nhé ).
Scarlet.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net