3. Với cái chớp mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một khoảng thời gian cố gắng giúp Peter nhớ ra, cả đội cần phải nghỉ ngơi, họ đau buồn nhìn Tony và Peter lần nữa, và rời đi. Tony tất nhiên không nhúc nhích và không rời khỏi Peter. Peter cũng thế, chỉ nhìn Tony chằm chằm. 

Tony cũng nhìn lại, "Chú có thể kể cho cháu một câu chuyện không?" Tony bình tĩnh hỏi. Tất cả nước mắt và sự giận dữ đã cạn khô với cả đội khi họ hết mực cố gắng giúp Peter nhớ lại. Thậm chí có lúc Tony còn đấm vào tường vì bực tức.

Peter không hề trả lời, vài lần cậu chỉ nhấp nháy đôi mắt. "Thôi thì chú cứ kể luôn vậy."

Gã hít một hơi sâu và bắt đầu. "Đây là câu chuyện về Peter Parker. Biết đó là ai không?" Tony biết Peter sẽ không nói có, nhưng gã lại mang theo hy vọng. Peter im lặng, chỉ nhìn chằm chằm và chớp mắt. "Chà, những gì cháu cần biết để bắt đầu câu chuyện, thì đó là đứa trẻ tuyệt vời nhất mà chú từng gặp." Peter không nói gì cả.

"Nó được một cặp vợ chồng hết mực yêu thương nó sinh ra ở Queens, những người đã bất hạnh qua đời trong một vụ tai nạn máy bay khi cậu bé chỉ mới sáu tuổi. Sau đó, cậu bé được dì dượng của mình, May và Ben Parker, nhận nuôi. Họ đối xử và yêu thương cậu như chính con trai ruột của mình." Tony liên tục để ý xem Peter có dấu hiệu nhận ra không, nhưng vẫn như cũ, "Cậu bé rất thông minh, thông minh đến mức được nhận vào trường Khoa Học và Công Nghệ Midtown với học bổng toàn phần. May và Ben đều rất tự hào, và đến giờ vẫn thế." 

Vẫn không có gì, chỉ là một ánh nhìn trống rỗng. "Khi Peter mười lăm tuổi, nó đi thực tế ở Oscorp, rồi bị một con nhện phóng xạ trong phòng thí nghiệm cắn. Nhân tiện, cháu nên biết Oscorp là tệ nhất." Peter nhất định sẽ cười vào câu nói đó, vì Oscorp là đối thủ cạnh tranh với tập đoàn Stark, nhưng vẫn không có gì. Tony cố không để sự vô cảm trên gương mặt Peter làm mình gục ngã, gã hắng giọng. "Dù sao đi nữa, sau khi bị cắn thì DNA của nó bắt đầu biến đổi. Nó mang một phần sức mạnh của loài nhện. Cháu mang sức mạnh của nhện đúng không?" Gã thêm câu cuối vào để xem Peter có phản ứng gì không.

"Ta là Spider của HYDRA." Peter chỉ lặp lại câu nói cũ.

Tony thở dài, nói: "Cháu không phải, nhưng thôi, để chú kể tiếp." Peter nhìn chằm chằm và lâu lâu lại chớp mắt. Tony để ý đến việc cậu bé chớp mắt một cách kỳ quặc nhưng gã cho rằng đó là do HYDRA khiến đầu óc Peter rối loạn. Gã tiếp tục. "Không lâu sau khi Peter biến đổi, biến cố lại ập vào đời cậu bé. Dượng Ben của nó bị bắn trong một vụ trộm. Giờ thì Peter cho rằng đó là lỗi mình, vì cậu bé đã có được sức mạnh nhưng đêm đó lại chạy đi, vì mình mà dượng Ben chết, nhưng, chú muốn cháu nghe điều này. Đó KHÔNG PHẢI lỗi của cậu. Người duy nhất đáng trách là tên cướp đó. Ben thương Peter và biết rằng bất cứ điều gì cậu đã nói trước khi ra khỏi nhà đều là vì sự giận dữ và không phải sự thật. Ông ấy đang và sẽ luôn tự hào về Peter và yêu thương cậu bé." Đôi mắt của Peter không có cảm xúc nào cả, nhưng lại có một giọt nước mắt lăn xuống gò má cậu.

Tony lập tức bật dậy ngay khi gã nhìn thấy. Gã quyết định tiếp tục kể, 'trừ khi đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì cuối cùng cũng có tác dụng rồi', gã nghĩ. "Sau đó cậu trở thành Spider Man, một anh chàng cảnh vệ nhỏ bé, như Ben đã làm. Cậu bé dùng thời gian rảnh để cứu mấy con mèo bị kẹt trên cây, giúp đỡ mấy bà cụ qua đường, ngăn chặn những vụ cướp, và hơn hết, là cứu người." Ngoại trừ giọt nước mắt giờ đây đã khô, trên gương mặt Peter vẫn chỉ có một biểu cảm trống rỗng. Tony thở dài, có lẽ giọt nước mắt đó chỉ do gã tưởng tượng ra. Gã chỉ tiếp tục kể. "Sau đó cùng năm, Tony Stark, là chú, đến tuyển mộ Peter để giúp chú tham gia giải quyết vấn đề của chú với Captain America, Steve Rogers, và gã bạn Bucky Barnes, trước giờ được biết đến là chiến binh Mùa Đông." Tuy nhiên điều đó lại khiến Peter có phản ứng, đôi mắt cậu mở to hơn một chút rồi trở lại bình thường, Tony quyết định dò hỏi. "Cháu biết đó là ai không?"

"Biết." Peter trả lời. "Chiến Binh Mùa Đông là một sự thất bại. Thứ đó đã phản bội lại HYDRA." Tony rùng mình khi nghe thấy những từ ngữ mà Peter thốt ra, 'thứ đó' thay vì 'anh ta'. Dù gã biết đó không phải là Peter nói, là HYDRA. "Ta đã được tạo ra hoàn chỉnh hơn chiến binh Mùa Đông, họ đã sửa lại những vấn đề họ từng gặp phải khi tạo ra ta. Ngươi sẽ không thể lừa gạt ta như những gì ngươi từng làm với chiến binh Mùa Đông được đâu."

Tony lại có chút nản lòng, sự giận dữ của gã đối với HYDRA dâng trào, không phải Peter. "Chúng không tạo ra cháu." Tony cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng thất bại, "Và chúng ta không cố lừa gạt cháu, chúng ta đang cố cứu cháu! Nhìn HYDRA đã làm gì với cháu đi!" Không phản ứng gì, chỉ nhìn và nháy mắt. Tony thở dài và cố bình tĩnh hết mức có thể. "Tiếp tục nhé?" Câu hỏi của gã có chút cường điệu. "Peter đồng ý giúp và chiến đấu ở sân bay, nhưng sau đó thì chú đơn giản là lơ thằng bé. Chú gặp chút khó khăn khi có người nào đó bước vào đời chú vì sợ rằng họ sẽ làm chú tổn thương, hoặc đúng hơn là chú sợ sẽ làm người đó thất vọng. Vài lần sau, chú gặp cậu ấy, mọi chuyện cũng không hề suôn sẻ. Có lần Peter bị tên ác nhân mặc như một con chim thả xuống sông, chú đã cứu cậu bé, chà thật ra là bộ suit của chú. Sau đó là sự cố với cái phà suýt trở thành thảm họa, Peter cố gắng ngăn chặn một cuộc trao đổi vũ khí. Và chú đã lấy lại bộ đồ của Peter, nói ra những câu khiến cậu bé bị tổn thương mà đến giờ chú vẫn chưa có lời xin lỗi đàng hoàng. Chú thật sự nên làm thế ngay khi chú nhìn thấy cậu bé ấy lần nữa." 'Cậu bé thật sự', gã không nói lớn câu cuối cùng đó.

Tony mất gần một phút để bình tĩnh lại. Gã cứ cho rằng Peter đang rất gần, rất gần rồi, nhưng thật ra lại rất xa. Sau đó gã tiếp tục, đương nhiên Peter vẫn không có biểu cảm gì. "Sau đó Peter đã cứu cái máy bay của chú và một đống đồ trong đó, chứng minh là chú đã sai. Không có nhiều người làm thế được đâu." Một câu đùa mà Peter có lẽ sẽ cười. "Và chú bất chấp mời Peter gia nhập Avengers. Nó đã từ chối, một điều mà chú chưa bao giờ ngờ được suốt cả triệu năm. Cậu bé đã suy nghĩ rất chín chắn và chú đã không nói được lời nào. Sau đó tụi chú đã dành thời gian trong phòng thí nghiệm chung với nhau. Chú đã rất cố gắng giữ khoảng cách, chú thật sự đã làm thế, nhưng Peter lại có cách để đi sâu vào vào trái tim được bảo vệ nghiêm ngặt nhất của chú." Vẫn không có gì cả. "Chú chỉ muốn Peter biết chú nhớ cậu ấy nhiều đến nhường nào, và chú yêu cậu ấy biết bao. Trước khi cậu bé bị bắt đi chú chưa bao giờ nói ra, và chú hối hận lắm."

Lại một dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt vô cảm của Peter. 'Đó không thể nào là trùng hợp được.' Tony nghĩ, đám tro tàn mang tên hy vọng trong lòng gã bắt đầu bùng lên thành một tia lửa nhỏ. "Chú nhớ cháu Peter. Chú nhớ cháu nhiều lắm."

Peter chỉ nhìn chằm chằm, và chớp mắt liên tục.

Chợt có gì đó nảy ra trong đầu Tony, hai mắt gã mở to ra và gã đứng bật dậy ngay lập tức. Không để tốn một phút giây nào, gã nói, "Chú sẽ quay lại liền!"

Gã chạy tới thang máy, đến khu vực chính của các Avengers và chạy ngang qua họ trong phòng khách, đến thẳng phòng thí nghiệm.

"Tony, có chuyện gì vậy?!" Steve kêu lên.

Tony không hề trả lời và cứ giữ tốc độ như thế thẳng đến phòng thí nghiệm. Cả đội cũng chạy đến ngay sau lưng. Lúc bước vào trong, gã lập tức nói. "FRI? Mở lại cảnh quay năm phút cuối cùng ở phòng giam của Peter."

"Vâng thưa sếp." FRIDAY trả lời.

"Tony làm ơn giải thích cho tôi biết có chuyện gì được không?" Steve lặp lại khi hình ảnh ba chiều của đoạn phim hiện ra trước mặt.

Tony không để ý đến anh, gã chộp lấy cuốn sổ và bút, "Được rồi, mở lại ba phút cuối cùng, làm chậm chuyển động và tắt tiếng." Cả đội hoang mang nhìn còn Tony viết cái gì đó xuống sổ. Khi đoạn phim kết thúc gã bật dậy với nụ cười hạnh phúc không thể diễn tả được. "Nó ở trong đó!"

Bucky cũng hoang mang y hệt cả đội. "Anh đang nói cái gì vậy?"

"Đợi chút." Tony bắt đầu chỉnh sửa đoạn phim, chỉ cắt ra một đoạn nhỏ. "Đây. FRI, mở tiếng đi."

FRIDAY bật tiếng đoạn phim mà Tony đã cắt ra.

Trên màn hình Tony nói, "Chú nhớ cháu Peter. Chú nhớ cháu nhiều lắm." và Peter chỉ ngây người chớp mắt.

Tất cả há hốc mồm khi Tony giơ mảnh giấy gã viết trên đó và họ đều hiểu ý của gã là gì. Dựa trên khoảng thời gian mỗi lần Peter chớp mắt, Tony đã viết ra một dấu chấm hoặc một dòng trên mảnh giấy. 

Sau khi Tony nói, "Chú nhớ cháu Peter. Chú nhớ cháu nhiều lắm." Cậu bé đã chớp mắt: .. -- .. ... ... -.-- --- ..- - --- ---

Theo mã Morse thì có nghĩa là: Cháu cũng rất nhớ chú.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net